Hội nghị nghiên cứu và thảo luận độc dược tiến hành đến ngày thứ tám, Hugh rốt cục hao phí vô số tế bào não viết ra được một câu chuyện, xét thấy trình độ văn học bản thân thật sự có điều khiếm khuyết, đề mục cũng không hề văn nhã –‘Câu chuyện cũ không thể không nói của G và D’. Nhưng Hugh đối với ‘tác phẩm văn học’ đầu tiên [Sâu: có lẽ cũng là cuối cùng] rất là tự đắc, vung tấm da dê trong tay khoe khoang với người yêu lớn tuổi vẻ mặt bất đắc dĩ, hai mắt sáng trong suốt lộ ra vẻ “Xem đi, em rất lợi hại đúng không?”.
Snape hừ nhẹ một tiếng, cầm lấy tác phẩm cậu vô cùng tự đắc, rút lấy cái bút lông chim trên bàn, sửa cho cậu từng lỗi chính tả và ngữ pháp một. Hugh hơi ngượng ngùng mà le lưỡi, kiếp trước cậu cũng không phải người có bằng cấp cao gì, đời này cũng không đi học trường Muggle bao giờ, Hogwarts lại không có chương trình học ngôn ngữ loại trụ cột, sai chính tả với ngữ pháp rất khó tránh.
Chờ sửa xong đã là nửa tiếng sau, Hugh sán qua xem, tờ giấy viết bằng máu rồng màu xanh lá đậm đã bị che mờ bởi màu mực đỏ rậm rạp. Với tay muốn lấy lại tấm da dê, Snape lại lấy tay chỉ vào đó mà nhếch mi nói: “Hugh, em xác định ban biên tập tuần san báo Đức sẽ chọn bản thảo của em sao?” từ cái nhìn của hắn thì trừ khi trong đầu mấy vị biên tập kia nhồi đầy niêm dịch sâu lông thì cái câu chuyện tục đến không thể tục hơn này mới được chọn đăng.
Hugh lấy tấm da dê qua tinh tế xem xét, híp lại mắt nhìn người yêu tóc đen — không được sao? Em cảm thấy viết cũng không tồi mà! khóe miệng Snape giật giật, “Nếu em ghi chú rõ nhân vật chính là Chúa tể hắc ám đời thứ nhất cùng Bạch phù thuỷ vĩ đại nhất thì sẽ không thành vấn đề.” Hugh trừng mắt, anh rõ ràng biết là không được mà!
Snape bất đắc dĩ quay đầu, tỏ vẻ cái đó và hắn không liên quan. Hugh tức giận nhào lên cắn hắn — xét thấy công năng chính yếu của miệng không thể sử dụng, Hugh cực kỳ nhiệt tình áp dụng chức năng khác của nó — dám ghét bỏ em! Cắn chết anh!
Snape không đau không ngứa mặc cậu cắn, dù sao thì Hugh chưa bao giờ nỡ cắn mạnh, lần nào cũng làm mặt hắn toàn là nước miếng. Hiển nhiên Hugh cũng biết điểm này, cắn một lúc lại nhả ra, túm lấy một lọn tóc của hắn mà sinh hờn dỗi. Cậu như vậy Snape lại không thể bỏ mặc được, sờ đầu cậu, “Được rồi, để ta nghĩ biện pháp.”
Hugh nhất thời vui vẻ hẳn lên, bẹp bẹp dùng sức hôn hắn một cái, nhảy xuống từ trên đùi hắn, thu lấy tấm da dê kia chép lại một lần nữa. Snape thở dài, đứng lên đi vào phòng tắm rửa sạch cái mặt toàn nước miếng.
Ngày hôm sau, trên bàn bày bữa sáng gia tinh đưa tới Hugh nhìn thấy có tờ báo Đức ngay tiêu đề là ‘tác phẩm lớn’ –‘Chuyện xưa không thể không nói của G và D’ của cậu. Vung vẩy tờ báo trong tay, Hugh lạch xạch chạy vào phòng tắm, đôi mắt mèo sáng trong nhìn người yêu đang rửa mặt — Sev, anh lợi hại quá đi! Làm thế nào được vậy?
Snape mất tự nhiên đẩy cậu ra, loại chuyện lén lút này có cái gì tự hào mà nói? Hugh túm tay áo hắn lắc qua lắc lại, đôi mắt hổ phách ngập nước nhìn hắn. Snape ở trong lòng hung tợn nguyền rủa Merlin chết tiệt, cuối cùng vẫn thua dưới sự tấn công bằng mắt của người yêu, hàm hồ mà nói: “Một chút độc dược lẫn lộn mà thôi.”
Hugh chỉ chỉ ngày phát hành báo – anh ra ngoài lúc nào vậy? Tối hôm qua lúc cậu ngủ rõ ràng Sev còn đang ở trong phòng. “Nửa đêm.” Làm loại chuyện không quanh minh chính đại này đương nhiên là phải vào nửa đêm.
Đêm qua sau khi Hugh đi ngủ, hắn liền độn thổ đến tổng bộ tuần san phù thuỷ Đức, đặt bản thảo kia lên bàn tổng biên tập, thuận tiện cho ông ta uống chút nước thuốc lẫn lộn. Cũng may các biên tập viên đều bận rộn vì sáng mai phải in báo nên không trở về nhà, nếu không hắn còn phải tốn thời gian đi tìm nhà vị tổng biên tập kia.
Mà hắn không biết rằng, bởi vì buổi sáng tổng biên tập đột nhiên cầm bản thảo này lên vẻ mặt lạnh tanh ra lệnh cho nhân viên thêm bản thảo này vào tờ báo hôm nay, toàn bộ tổng bộ tuần san phù thuỷ một mảnh hỗn loạn. Có người đoán hôm nay có phải tổng biên tập bị người ta ếm Imperio, hoặc là uống lộn thuốc. [Sâu: đoán đúng rồi đấy!]
Đương nhiên, mấy vụ hỗn loạn người ngoài không ai biết, lại càng sẽ không rơi vào tai hai người khởi xướng của chúng ta.
Hugh cả ngày đều nhìn vào câu chuyện trên báo không dài thêm được phân nào kia, vừa đoán xem phản ứng đầu tiên của Chúa tể hắc ám đời thứ nhất ở Nurmengard khi nhìn thấy câu chuyện này, sau đó tự vui vẻ.
Dumbledore ơi Dumbledore, mấy ngày nhàn nhã của ông cũng không còn nhiều đâu, cố mà hưởng thụ nha! Hugh híp mắt cười y như con hồ ly trộm được gà vậy.
Nhưng niềm vui của Hugh đã bị đánh gãy vào lúc chạng vạng, bởi vì người yêu tóc đen độc chiếm dc siêu cường của cậu thấy vô cùng bất mãn với việc cậu đặt hết tâm tư trên người khác, sau khi một ngày nghiên cứu và thảo luận nhàm chán kết thúc, trở lại phòng liền ném cậu lên giường, ngoại trừ bước cuối cùng không làm thì từ trên xuống dưới, trước phải trái sau, đều cắn một lần, làm cho cậu trừ thở dốc ra thì không làm nổi cái gì.
Ngày hôm sau, chuyện dị thường gì cũng không phát sinh, làm cho Hugh chờ xem kịch vui buồn bực đến khó chịu, cả ngày đều không có tâm tình. Ngày thứ ba, Hugh đã lật tới lật lui vài lần tờ tuần san phù thuỷ Đức, vẫn không có gì, cậu đã bắt đầu hoài nghi ý định của mình.
Ngày thứ tư, tuần san phù thuỷ Đức vẫn tiếp tục đưa tin về những cải cách của bộ trưởng bộ pháp thuật Đức tân nhậm, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như quý tộc nào lại có bao nhiêu tình nhân. Hugh ghé vào gối đầu trên giường, hơn nữa tận hết sức thí nghiệm chất lượng gối đầu bằng hai hàm răng nhỏ bé của mình.
Snape ôm lấy cậu, Hugh hé ra khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn đã nhăn thành cái bánh bao, tức giận giật cái nút thắt tối màu đầu tiên của nam phù thuỷ tóc đen — đáng giận! Chẳng lẽ Gelert Grindelwald không phải có cảm tình kia với Dumbledore sao? Là cậu đoán sai sao? Nhưng có sai sẽ vì bảo hộ một ngôi mộ của bạn mình mà chết chứ? Ít nhất cậu không làm được!
“Hugh, trong cái não nhỏ bé của em ngoại trừ mấy chuyện nhàm chán này không thể giả bộ có thứ gì hữu dụng hơn sao?” Snape xoa xoa lỗ tai cậu. Lỗ tai Hugh rất mẫn cảm, xoa một chút đã đau, thổi hơi vào sẽ hồng, cắn một chút liền tê dại. Quả nhiên, Snape vừa sờ, cậu liền nhanh tay bảo vệ lỗ tai đáng thương, trừng mắt nhìn hắn — không được xoa!
Snape cúi đầu nhẹ nhàng cắn cắn lỗ tai còn lại của cậu, sau đó nhẹ nhàng thổi khí, vừa lòng mà nhìn thấy lỗ tai bạch ngọc của Hugh nhiễm lên một tầng phán hồng mê người. Hugh che lỗ tai, vặn vẹo thân thể muốn chạy trốn ra khỏi ôm ấp của hắn, nhưng kết quả vẫn như mọi lần, chỉ khiến cho nam nhân tóc đen ôm cậu càng chặt.
Hugh khẽ hừ nhẹ hừ, vẻ mặt bất mãn. Snape không thể làm gì khác hơn ngoài nói: “Được rồi, biện pháp này không được còn có biện pháp khác, còn có rất nhiều thời gian.” Hugh bực mình nhà, cậu thấy rất là khó chịu khi thành quả lao động của mình không được công nhận! Nhưng không thành công cũng không có biện pháp, vẫn là nghĩ phương pháp khác vậy!
Kỳ thật cậu rất muốn trực tiếp tới Nurmengard kiến thức phong thái của Chúa tể hắc ám đời thứ nhất cơ trí, cường đại trong truyền thuyết kia, thuận tiện bảo ông ta mang Dumbledore đi, đỡ phải hại cậu suốt ngày lo lắng người mình yêu có thể lại bị lợi dụng hay không. Đáng tiếc, đây là chuyện không có khả năng. Đầu tiên, cậu không biết Nurmengard rốt cuộc ở nơi nào. Cho dù có biết, nhưng đó là ngục giam ma vương tự mình thiết kế kiến tạo đó, phỏng chừng bọn họ vừa tiếp cận liền không còn xương cốt?
Ngay lúc Hugh buông tha cho việc dùng chính câu chuyện cảm động thiên địa làm cho Gelert Grindelwald tự tù ngục mình trong Nurmengard nghĩ thông suốt, rời khỏi nơi đó, đi tìm lão tình nhân của mình, thì buổi chiều lại truyền đến một tin làm cho cả giới phù thuỷ chấn động — Chúa tể hắc ám đời thứ nhất Gelert Grindelwald vượt ngục!
Tin tức này khiến cho mọi người tham gia hội thao quốc tế nghiên cứu và thảo luận độc dược đều khiếp sợ vô cùng, nội dung hội nghị cũng từ độc dược chuyển thành lí do Chúa tể hắc ám lại vượt ngục? Ông ta vượt ngục muốn làm cái gì? Giới phù thuỷ có phải lại sắp rung chuyển lần nữa hay không? Đều bàn về những đề tài này.
Hugh dùng tấm da dê chống cằm, cười đến miệng không khép lại được. Thật tốt quá! Grindelwald vượt ngục = tìm Dumbledore = Dumbledoree đau đầu vô cùng, không có thời gian sức lực = Sev sẽ không bị lợi dụng nữa. Hugh cảm thấy ngay cả lúc nằm mơ cậu cũng cười ra tiếng mất thôi.
Chuyện Gelert Grindelwald vượt ngục liên lụy quá lớn, rất nhiều đại sư độc dược cùng học đồ tham gia hội thảo nghiên cứu và thảo luận độc dược đều là quý tộc lớn, chuyện này đều có ảnh hưởng rất lớn đối với chính bọn họ cùng gia tộc. Nhất là phù thuỷ quý tộc Đức, bọn họ có từng làm tùy tùng cho Grindelwald, trong đó có kẻ đã ruồng bỏ Người kia, cũng có kẻ vẫn đang thề sống chết đi theo có kẻ sau khi Grindelwald ở tù thì bỏ đá xuống giếng, tất cả đều cần suy tính hết thảy lại một lần nữa.
Một ngày sau, hội thảo quốc tế nghiên cứu và thảo luận độc dược từ khi mở ra tới nay lần đầu tiên trước tiên chấm dứt trước thời hạn, tất cả mọi người tham gia đều vô cùng lo lắng mà rời khỏi hội trường, không đến một khắc, hội trường quạnh quẽ hẳn đi.
Trong phòng, Snape nhìn người yêu nhỏ cẩn thận đem tờ báo bốn ngày trước đi, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Hugh hiện tại vì chuyện bản thân thành công đả động tới một thế hệ Chúa tể hắc ám vô cùng đắc ý, nói muốn đem sự vinh quang này lưu giữ lại mãi mãi. Đương nhiên, hiện tại quan trọng nhất là, có thể nhìn thấy bộ dáng buồn rầu vô cùng của Dumbledore.
Phải biết rằng, cái tính mang thù cũng không chỉ thuộc về Slytherin, có đôi khi Ravenclaw cũng không thể đắc tội đâu!
Trở về Anh quốc, quả nhiên là báo lớn hay báo nhỏ đều nhiệt liệt thảo luận về chuyện Gelert Grindelwald vượt ngục. Nhật báo tiên tri còn cho phóng viên vàng Rita Skeeter ý đồ tiến hành phỏng vấn Bạch phù thuỷ vĩ đại đã đánh bại Grindelwald, nhưng bị nghiêm khắc cự tuyệt.
Mà lúc này trong phòng hiệu trưởng Hogwarts, Albus Dumbledoree nhìn khung ảnh trống rỗng trên giá sách, trong mắt có hoài niệm, bi thương, còn có hoài nghi cùng đề phòng – “Gelert, rốt cuộc cậu muốn làm gì?
Xa ở trong pháo đài cổ kính nước Đức, một nam nhân anh tuấn tóc vàng mắt lam tuổi chưa đến , nhìn về phía Anh quốc thở dài: “Albus, tôi đã trở về.”
Sự kiện Gelert Grindelwald vượt ngục nhấc lên sóng gió rất nhanh bị một tin tức khá càng gần gũi hơn với giới phù thuỷ Anh quốc lấn áp – kẻ bị khinh thường nhất giới phù thuỷ Anh quốc, phản bội cha mẹ của cứu thế chủ, tay sai của Người thần bí — Sirius Black đã chạy trốn khỏi Azkaban!
Nhật báo Tiên Tri hầu như đều nói về tin tức này, Rita Skeeter lại một lần nữa phát huy công lực múa bút không ai sánh được của mụ, đào ra toàn bộ thời gian Sirius Black từ hồi bé xíu cho tới khi bị tống vào Azkaban, không sót chuyện gì. Trang đầu Nhật báo tiên tri là ảnh chụp Sirius Black ở Azkaban chiếm một phần ba, bộ dáng cùng hung cực ác làm cho lòng người giới phù thuỷ hoảng sợ.
Rita Skeeter trong bài báo của mụ đưa ra nghi vấn như thế này: “Phản đồ đáng hận nhất giới phù thuỷ từ trước tới nay trốn ngục với mục đích gì? Quan viên Bộ pháp thuật tìm được tờ báo trong phòng giam của y, bên trên có đăng tấm ảnh chụp cứu thế chủ trước cửa hàng Florish & Bott. Chúng ta không thể không suy đoán, tấm ảnh chụp này có liên quan gì đó tới việc Sirius Black trốn ngục? Hoặc là mục tiêu của hắn ta chính là cứu thế chủ nhỏ bé chúng ta!”
Lần này Harry không phải ở giới Muggle, không phải là kẻ đáng thương không biết tin tức gì. Tin tức phát hành, nó ở ngay trong trang viên Malfoy đặt hàng Nhật báo Tiên Tri nên biết được hết thảy. Nhờ có ngòi bút lông chim của Rita Skeeter ban tặng, nó thậm chí còn không cần từ miệng Draco hay nhưng người khác biết được tiền căn hậu quả Sirius Black phản bội.
“Đáng giận! Bộ pháp thuật đều đang làm gì? Cư nhiênđể cho tên xấu xa này trốn ra!” Harry nắm chặt tay tức giận nói, “Kẻ phản bội! Hắn ta nên bị nhận nụ hôn của Giám ngục!”
Draco vội vàng ôm nó vào trong ngực, trấn an cảm xúc kích động của nó, “Harry, tỉnh táo lại, hắn ta sẽ không tiêu dao lâu đâu.” Harry nắm lấy tờ báo kia, phẫn hận trừng mắt nhìn ảnh chụp bên trên, “Draco, hắn ta không phải bạn của cha mẹ mình sao? Vì sao lại phản bội họ chứ?” Giọng Harry mang theo tiếng khóc nức nở.
Draco xoa xoa đầu nó, “Vấn đề này chỉ sợ chỉ có mình hắn ta biết. Kẻ phản bội của gia tộc Black, một Gryffindor ngu xuẩn. Nếu không phải sự thật đã xảy ra, tôi còn thật không dám tin tưởng hắn ta sẽ là thủ hạ của người kia.” Draco nói xong, sau đó mơ hồ cảm thấy không thích hợp.
“Draco, xem ra cái đầu của con còn chưa bị Potter ngu xuẩn đồng hóa. Làm cha đỡ đầu của con, ta cảm thấy vô cùng vui mừng.” Lò sưởi âm tường bùng lên ngọn lửa màu xanh, giọng châm chọc tơ lụa của Snape truyền ra.
“Cha đỡ đầu!” Draco vội vàng đứng lên, Harry so với cậu ta còn nhanh hơn, hầu như là phản xạ định nhảy dựng lên, đứng thẳng, “Giáo sư Snape!”
Hai bóng dáng đi ra từ trong lò sưởi, Snape ếm cho mình với Hugh một cái Scourgify. Một thứ màu trắng nhanh chóng nhảy qua, mục tiêu – cái ôm của Hugh!
Snape vung đũa phép lên, một chướng ngại thật mạnh che ở phía trước, bóng dáng trắng nhỏ bé kia đập thật mạnh vào chướng ngại vô hình, “Chítt-” mà kêu thảm thiết một tiếng, ngã xuống đất.
“Tuyết li!” Harry lập tức vọt qua, nhưng Hugh đã trước đó ngồi xổm xuống ôm lấy thú cưng nhà mình, ôn nhu trấn an nó. Nhóc tuyết li cọ đông cọ tây trong lồng ngực cậu chủ đã nhiều ngày chia lìa, cái mũi hồng hồng khụt khịt, hít lấy mùi hương của cậu chủ, hạnh phúc vô cùng.
Mà khí tức hắc ám quanh thân Snape đứng sau Hugh đã sắp hóa thành thực thể, ở trong lòng hắn đang vô số lần lên kế hoạch ném cho con súc sinh vô sỉ này một cái Avada lấy mạng, sau đó thần không biết quỷ không hay ném nó tới vùng núi hoang vu nào đó!
Harry lập tức lui về phía sau, tìm Draco làm bùa hộ mệnh, sau đó sợ hãi mở miệng, “Hugh ơi, giáo sư Snape……” Ô ô giáo sư sắp nổi bão rồi, Hugh, anh nhanh trấn an thầy ấy đi!
Hugh hừ hừ một tiếng, vuốt cái đuôi bông xù của nhóc tuyết li — mới không thèm để ý tới hắn! Luôn ăn bậy dấm chua! Nhóc tuyết li vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng lm mu bàn tay của cậu chủ, vẫy vẫy cái đuôi – đúng thế đó! Không để ý tới cái tên khốn nạn tối như mực kia!
Hugh muốn ôm nhóc tuyết li ngồi lên ghế sô pha, thì phía sau thò ra một bàn tay, kéo lấy đuôi nhóc tuyết li, túm nó ra khỏi ôm ấp của Hugh, quẳng ra đằng sau…… nhóc tuyết li đáng thương, kêu thảm thiết một tiếng, ngã vào trong lò sưởi.
May mà hiện tại là mùa hè, lò sưởi không có nhóm lửa, nếu không tánh mạng nhóc tuyết li khó mà giữ được!
Hugh tức giận trừng mắt nhìn người yêu đang ghen một cái, muốn đi cứu thú cưng nhà mình, lại bị ôm lấy, ngồi lên sô pha, bị ghì chặt đến gắt gao. Harry thấy thế, vội vàng đi cứu vớt cậu bạn nhỏ tuyết li hai mắt đẫm lệ lưng tròng.
Nhóc tuyết li ở trong ngực Harry, hai mắt rưng rưng nhìn cậu chủ nhà mình, bộ dạng đáng thương kia khiến Hugh nhìn mà đau lòng, thật muốn đi an ủi một phen. Đáng tiếc Snape dùng sức cậu thật sự không giãy ra được, chỉ có thể dùng ánh mắt an ủi thú cưng nhỏ bé.
Draco sờ sờ lỗ tai nhóc tuyết li, hai thiếu niên xinh đẹp trấn an rốt cục làm cho nó không ai oán như trước nữa, lm lm móng vuốt, đôi mắt tròn khiêu khích mà nhìn về tên khốn kiếp tối như mực ‘bắt buộc cậu chủ nhỏ’ đối diện — hừ hừ! Cậu chủ chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, cậu ấy thích nhất vẫn là ta!
Mắt thấy áp khí quanh thân Snape càng thấp, thân là một đứa con đỡ đầu hiếu thuận, Draco nhanh chóng hoà giải: “Cha đỡ đầu, lời ngài vừa nói là có ý gì? Chẳng lẽ chân tướng không phải như chúng ta đã biết sao?” Snape hừ lạnh một tiếng, “Con chó ngu kia! Cho dù Voldemort có không còn lí trí đến mức nào cũng sẽ không có khả năng nhận hắn ta làm một Thực tử đồ.” hiện tại hắn đã không hề có khúc mắc khí nói ra cái tên kia, nhưng Draco còn chưa vượt qua nỗi sợ hãi này, hơi run một chút.
“Nói như vậy, Sirius Black có thể bị oan?” Harry thật cẩn thận hỏi, cùng lúc là sợ Snape, cùng lúc cũng là chờ mong đáp án. Snape không kiên nhẫn mím môi, nói: “Ta không có nghĩa vụ trả lời vấn đề này, ngài cứu thế chủ vĩ đại, nếu muốn biết đáp án, đến hỏi con cẩu cha đỡ đầu của mi đi!”
Harry bị thông tin lộ ra trong lời nói của hắn làm cho mờ mịt, “Cái gì? Cha…… Giáo sư, thầy nói Black kia là cha đỡ đầu của con?” “Giỏi sửa chức vụ giáo sư, cậu Potter, nếu hiện tại là ở Hogwarts, cậu sẽ rất may mắn được hưởng một tuần cấm túc.” Snape lạnh như băng nói, căn bản không muốn trả lời câu hỏi của Harry, điều này sẽ làm hắn nhớ tới những chuyện không thoải mái.
“Thực xin lỗi, giáo sư!” Harry ngoan ngoãn giải thích, sau đó lại sợ hãi hỏi: “Sirius Black thật sự là cha đỡ đầu của em sao?” ánh mắt xanh biếc vô cùng chờ mong mà nhìn nam nhân đối diện vẻ mặt không kiên nhẫn. Snape đang muốn phun thêm nọc độc, Hugh nhẹ nhàng kéo tay áo hắn làm cho hắn khống chế được, lạnh lùng nói: “Nếu lỗ tai mi còn có thể sử dụng công năng bình thường thì mi nên nghe được đúng là ta có nói như vậy.”
Đôi mắt xanh bích mờ hơi nước, “Vậy vì sao hắn ta lại phản bội ba mẹ em chứ? Bọn họ tốt như vậy, vì sao chứ?” “Điều này cậu nên tự mình đi hỏi con chó ngu kia, giáo sư độc dược hèn mọn không thể trả lời cho cậu vấn đề thâm ảo như thế được!” Tùy ý phun nọc độc, Snape hoàn toàn không nhìn Harry đã sắp khóc tới nơi.
Draco ôm Harry, vỗ nhẹ lưng nó, “Harry, trước đừng đau lòng, cậu nên nhớ rõ chúng ta đối với việc Sirius Black có phản bội cha mẹ cậu hay không còn chưa có kết luận.” Thực dễ dàng dỗ dành rắn nhỏ mắt xanh lau nước mắt, nức nở mà nhìn rắn nhỏ bạch kim, “Ừm!”
Hugh còn đang kéo ống tay áo người yêu tóc đen, đôi mắt màu hổ phách đối diện với đôi mắt đen như hắc diệu thạch — đừng hung dữ với Harry như vậy, nói cho nó biết chân tướng đi! Snape nhẹ nhàng hừ một tiếng, nhưng không dị nghị, Hugh mỉm cười, nhéo nhéo lòng bàn tay hắn.