Harry mở to đôi mắt xanh mướt vẻ cầu xin nhìn giáo sư độc dược không kiên nhẫn, Draco nắm tay nó, ý đồ tiếp thêm cho nó chút sức mạnh. Snape hừ nhẹ một tiếng, nói: “Lucius cùng Narcissa đâu?” Một lần giải quyết cho xong, hắn cũng không muốn lãng phí võ mồm giải thích hai lần.
Draco lập tức trả lời, “Phụ thân tới Bộ pháp thuật, mẫu thân đi cùng phu nhân Zabini uống trà chiều.” Snape bưng lên tách hồng trà Scotland gia tinh đưa tới nhấp một ngụm, sau đó nói: “Chờ bọn họ trở về nói sau.” Harry sốt ruột kinh khủng, nhưng không dám thúc giục này vị giáo sư khủng bố nhất Hogwarts, cho dù hắn có là người yêu của Hugh, cha đỡ đầu của Draco!
Snape thảnh thơi nhấm nháp hồng trà thuần hương, không nhìn đối tới ánh mắt sốt ruột của hai con động vật nhỏ đối diện và tầm mắt không đồng ý của người yêu ngồi bên cạnh, muốn hắn giúp con chó ngu kia thoát tội đã đủ buồn nôn, còn không cho hắn kéo dài thời gian hay sao? Snape hẹp hòi nghĩ.
Nửa giờ sau, ánh lửa xanh trong lò sưởi lại lần nữa bùng lên, Draco cùng Harry lập tức vẻ mặt hưng phấn đi qua, mái tóc dài bạch kim của Lucius ánh vào mắt đầu tiên. “Phụ thân!” “Chú Lucius!” Hai phù thuỷ nhỏ hoan hô, khiến cho Lucius nghi hoặc mình đã làm gì mà hai đứa nhỏ vui vẻ như vậy.
Nhưng ông chưa kịp nghĩ ngợi, rất nhanh đã chuyển lực chú ý lên hai vị khách vẫn bình thản từ nãy tới giờ trên sô pha, “Oh, Severus, Hugh, sao hai người lại tới trang viên Malfoy chơi thế này, thật sự là khiến cho tôi cảm thấy vui sướng vạn phần.” Snape khinh thường mà hừ một tiếng: “Như vậy số lần anh vui sướng thật đúng là không ít.”
Lucius vô cùng tao nhã nhún vai, sau đó ngồi xuống sô pha, cũng không để ý tới trào phúng của hắn. Làm bạn bè nhiều năm như vậy, chút trình độ nọc độc đó ông mà không sớm miễn dịch, thật sự là làm gia chủ Malfoy uổng rồi.
“Hội thảo quốc tế nghiên cứu và thảo luận độc dược đã xong rồi? Không phải còn hai ngày nữa sao?” Lucius hỏi, ông nhớ rõ này hội thảo nghiên cứu và thảo luận này từ trước tới nay đều diễn ra trong nửa tháng, có đôi khi còn kéo dài thêm, chưa bao giờ rút ngắn lại.
Snape giả cười nói: “Anh cho rằng với sự kiện kia ở Đức, đám lão già ấy còn có thể thoải mái tranh luận không ngớt về chuyện khi ngao chế nước thuốc mụn ghẻ phải quấy thuận kim đồng hồ mười hai vòng hay là quấy nghịch kim đồng hồ bảy vòng hay sao?” Gia chủMalfoy anh tuấn nở nụ cười giả hoàn mỹ, “Oh, tôi nghĩ là cậu đúng.”
Bé Har mắt xanh hiện tại không có tâm tình ngồi nghe hai Slytherin vòng tới vòng lui nói chuyện kiểu quý tộc, nó bức thiết muốn biết đáp án, nhưng Draco đè nó lại, ý bảo nó bình tĩnh. Draco tựa như nước thuốc trấn định hữu hiệu nhất của nó, chỉ cần một ánh mắt, một động tác đã có thể kéo Harry ra khỏi những cảm xúc tiêu cực bất an.
Lucius tiếp tục cuộc đối thoại vô nghĩa của bọn họ, “Severus, chuyến đi tới Đức có làm cậu cảm thấy vui vẻ hay không? Có Hugh làm bạn, chắc hẳn là một lần du lịch rất phấn khích đây.”
“Lucius, tôi giả thiết bộ não anh dưới sự ăn mòn của nước thuốc vinh quang vẫn còn thừa lại đôi chút hữu dụng? Cái hội thảo buồn cười kia cũng không cho phép người tham dự tự tiện rời khỏi hội trường. Đương nhiên, nếu anh cho rằng cùng một đám thông thái rởm già khú đế thảo luận một đề tài không thay đổi trong mười năm là rất thú vị, thì đích thật đây là một trải nghiệm không tồi.” Snape trào phúng.
Lucius giả cười nói: “Tôi nghĩ cậu sẽ không cần sự đồng tình của tôi đâu.” “Hừ! Nếu anh có có cái thứ gọi là đồng tình!” Snape không chút khách khí vạch trần. Quý tộc bạch kim giả mù sa mưa mà ai thán, “Severus, tôi ở trong lòng cậu lại xấu xa như vậy ư? Thật sự là khiến người ta đau lòng.”
“Giữ nước mắt của anh lại cho Narcissa đi, có lẽ cô ấy sẽ mềm lòng với anh.” Snape nhìn về phía lò sưởi âm tường, nơi đó đang bùng lên ánh lửa xanh lục, phu nhân Malfoy xinh đẹp cao quý đi ra, cho dù đang tự ếm cho mình một bùa Scourgify thì động tác của bà cũng tao nhã đến độ không thể nào soi mói.
“Cissy, buổi trà chiều cùng phu nhân Zabini có tuyệt vời như em tưởng tượng hay không?” Lucius giả cười mang theo vài phần thiệt tình. Người vợ xinh đẹp cười dịu dàng với ông, “Oh, đương nhiên, Luke thân yêu của em.”
“Mẫu thân.” “Dì Narcissa, dì đã về rồi.” Draco cùng Harry ngoan ngoãn chào hỏi, Narcissa mỉm cười vừa dịu dàng lại không mất khí chất với bọn chúng, sau đó chuyển hướng sang hai người khách, “Severus, Hugh, thật vui được nhìn thấy hai người.”
Snape đối với phụ nữ vẫn rất có phong độ, thản nhiên gật đầu, không hề phun nọc độc. Hugh mỉm cười với bà, cậu rất có hảo cảm đối với vị phu nhân vừa xinh đẹp lại có khí chất, cao ngạo lại không lên mặt vênh váo này.
Narcissa ngồi vào bên cạnh chồng mình, sau đó Draco mở lời thay cho người trong lòng cứ lo lắng chăm chú nhìn mình, “Cha đỡ đầu, hiện tại ngài có thể nói cho chúng ta biết chuyện vừa rồi được chứ?” Như vậy có chút thất lễ, nhưng đối với một Veela sắp thức tỉnh mà nói, ý nguyện của bạn lữ quan trọng hơn tất cả.
Lucius nhìn về phía con mình, “Draco, có lẽ con có thể nói cho ta biết, trước khi chúng ta trở về, các con cùng hai người khách của chúng ta đang thảo luận cái gì không?” Draco cung kính trả lời, “Đương nhiên, phụ thân. Chúng con đang cùng cha đỡ đầu thảo luận về vấn đề sự trong sạch của Sirius Black.”
Quý tộc bạch kim phong tình ngàn vạn mà nhếch lông mày, “Oh? Ta nghĩ vấn đề này từ mười ba năm trước đã có kết luận ròi chứ, cuộc sống nơi Azkaban cũng không thể nào như ý (Miêu: ý là cuộc sống trong đó k hề dễ chịu đến độ tự dưng có người muốn vào ở khi k bị tội gì).” Narcissa ở bên cạnh ông khi Draco nhắc tới Sirius Black thì vẻ mặt có hơi bi thương, hiện tại lại tái nhợt vô cùng, Lucius vỗ nhẹ lưng bà an ủi.
Draco nhìn thoáng qua trên tờ báo trên bàn, trong ảnh chụp biểu tình của Sirius Black rất hung ác, nhe răng trợn mắt với màn ảnh. “Phụ thân, mẫu thân, chúng con cho rằng có lẽ hắn ta bị oan uổng, cha đỡ đầu hình như cũng cảm thấy như vậy.”
Lucius cùng Narcissa đều nhìn về phía Snape mặt không đổi sắc, “Là như thế sao? Severus.” Lucius mở miệng hỏi, phu nhân Malfoy vẫn duy trì cao quý cùng tao nhã che miệng, đã chảy nước mắt. Sirius Black, kẻ phản bội máu trong, nỗi sỉ nhục của gia tộc Black, vẫn luôn là vết thương trong lòng Narcissa Malfoy, từng là Narcissa Black.
Nhìn thấy Narcissa đau buồn như vậy, Snape cũng không tiện châm chọc khiêu khích thêm, nói thẳng: “Ta cho rằng kẻ phản bội là một người khác. Có báo Tiên tri ngày tháng năm ngoái không?”
“Dora!” Lucius kêu lên một tiếng với không khí, “Bụp!” một con gia tinh mặc áo gối trắng tinh sạch sẽ xuất hiện, cúi rạp đầu cung kính nói: “Dora phục vụ cho ông chủ! Ông chủ có điều gì sai khiến?” “Đem Nhật báo tiên tri ngày tháng năm ngoái lại đây.” “Vâng, ông chủ!” Lại biến mất.
Không đến nửa phút, Dora cầm một tờ báo cũ tới, cung kính đưa cho Lucius, sau đó lui ra. “Severus, cậu cần tờ báo này làm chi?” Lucius kỳ quái hỏi, đặt báo lên trên bàn.
Snape lấy tay chỉ tấm ảnh chụp nho nhỏ trên góc trái trang nhất, bên trên có Harry, Draco cùng Hermione đang trợn mắt trừng đứa con trai út nhà Weasley.
“Tấm ảnh này có gì không thích hợp sao?” Harry nghi hoặc hỏi, không phải là ảnh chụp bọn nó cùng cái tên không lễ phép không giáo dưỡng nhà Weasley mắt to trừng đôi mắt nhỏ hay sao? Loại tình huống này ở Hogwarts thường xuyên xảy ra mà.
Snape chưa bao giờ khách khí với nó, lập tức lạnh lùng châm chọc, “Potter ngu ngốc! Ta quả nhiên không nên hy vọng xa vời rằng trong cái đầu mi còn sót lại chút trí tuệ, dùng con mắt xanh như cóc ngâm của mi nhìn cho kỹ, con chuột trên vai thằng nhóc Weasley ngu xuẩn kia!”
Harry bị đả kích thiếu chút nữa đã chui vào lòng Draco đứng cạnh, cũng may nó còn nhớ rõ chính sự, nhìn sát vào con chuột trên vai Ron Weasley trong ảnh. Nhưng mà…… con chuột này có cái gì không thích hợp sao? Bọn họ thấy thế nào cũng chỉ là một con chuột dơ bẩn rụng lông bình thường thôi mà.
Bọn họ nhìn về phía Snape sắc mặt khó coi rõ ràng, ánh mắt rõ ràng lộ ra ý tứ — thầy cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, nói mau đi!
Snape liếc Hugh một cái, nói: “Đôi song sinh nhà Weasley từng đề cập với Hugh, con chuột này đã ngây ngốc ở nhà đó mười mấy năm rồi.” Hắn dừng lại, Lucius nhăn lại đôi mày đẹp, “Mười mấy năm? Một con chuột có thể sống lâu như vậy?” Harry ngơ ngác hỏi: “Chuột giới phù thuỷ đều sống lâu như vậy sao?” tầm mắt nó đối diện với Hugh, Hugh mỉm cười lắc đầu, ý bảo nó cứ tiếp tục nghe đi.
Con chuột trong tờ báo dùng móng vuốt quặp lấy áo chùng của Ron Weasley, Snape dùng đũa phép chỉ chỉ móng vuốt của nó, “Nhìn kỹ, con chuột này thiếu một ngón vuốt.”
Lucius nhăn mày, rất nhanh phản ứng lại, “Một ngón vuốt? Ta nhớ rõ người hy sinh vĩ đại của chúng ta, huân chương Merlin đệ nhất đẳng ngài Peter Pettigrew hình như trong lúc chiến đấu với Sirius Black đã mất đi một ngón tay, hơn nữa anh dũng chết trận.”
Harry mở to hai mắt, “Chú Lucius, ý chú là……con chuột này là một con người?!” Draco sờ sờ đầu nó, “Harry, trong biến hình học có một phép biến hình cao cấp Animagus, có thể biến người thành động vật. Mỗi người đều có Animagus của riêng mình, nhưng thần chú này rất khó.”
Harry ngạc nhiên cực độ, giới ma pháp thần bí cùng ngạc nhiên cổ quái luôn khiến cho nó thấy vô cùng kinh hỉ. Lucius nhếch mày, “Ngài Peter Pettigrew anh hùng vĩ đại cần gì phải giả chết, hơn nữa tránh trong nhà Weasley, mà không phải đứng ra hưởng thụ vinh quang thuộc về mình chứ?”
Snape cười lạnh, “Nếu gã thật là anh hùng làm người ta kính nể.” Lucius cảm thấy ý tứ trong lời hắn nói không tầm thường, “Severus, cậu định nó là có lẽ ngài Peter Pettigrew không vĩ đại như chúng ta vẫn biết?” “Tôi nghĩ đúng vậy.” Snape lạnh lùng đáp trả.
“Oh, Severus……” Narcissa vẫn thấp giọng nức nở ngẩng đầu lên, “Như vậy có thể Sirius là trong sạch? Merlin ơi! Sirius đáng thương của ta!” Narcissa hơi không khống chế được cảm xúc của mình, Lucius kéo bà tựa vào vai mình, thấp giọng an ủi.
Nhắc tới Sirius Black, Snape vẫn rất căm hận, nhưng lại không thể không rửa sạch tội danh cho hắn ta. Dù sao thì bọn họ còn muốn dựa vào hắn ta mà mở ra nhà Black một lần nữa, lấy được hộp dây chuyền Slytherin.
Harry ôm Draco mừng rỡ nhảy dựng lên, “Nói như vậy cha đỡ đầu của mình trong sạch? Thật tốt quá! Mình muốn đi tìm chú ấy!” Draco túm nó lại, “Harry, đừng gây chuyện! Cậu biết hiện tại chú ta đang ở đâu sao?” Harry nhất thời thất vọng gục đầu xuống, “Đúng ha!”
Nhìn nó uể oải, Draco lại không nỡ, “Đừng ủ rũ, Harry. Nếu chú ta trong sạch, nếu chú ta trốn ra khỏi Azkaban, nhất định sẽ tìm đến người con đỡ đầu là cậu, mình nghĩ rất nhanh thôi cậu có thể nhìn thấy chú ta.” Harry lập tức tỉnh lại, “Nói đúng! Draco, cậu thật thông minh!” Rồng nhỏ bạch kim vì lời khích lệ quá mức trực tiếp của người trong lòng mà hơi đỏ mặt.
Lucius nhìn đứa con trai vẫn chưa tu thành chính quả của mình, lại nhìn bạn tốt đã độc thân mười mấy năm, hiện tại cũng đã có người yêu thân mật, cảm thán con mình hoàn toàn không được di truyền cái tính ‘vạn năm trong bụi hoa, phấn hoa không dính’ của mình năm xưa.
Hugh dưới sự chỉ đạo của Snape bắt đầu học tập thần chú gọi thần hộ mệnh. Thần chú này rất khó, Expecto Patronum là bạch ma pháp rất cao cấp, người có thể sử dụng trong toàn giới phủ thuỳ không nhiều lắm, huống chi là Hugh chỉ có thể học pháp thuật không tiếng động. Học hơn hai tuần, vẫn chỉ có thể phụt ra một ít sương trắng.
Draco cùng Harry đã được Lucius dạy, tiến độ nhanh hơn Hugh rất nhiều, nhất là Harry, nó vẫn luôn rất có thiên phú với bạch ma pháp, đã có thể thả ra một thần hộ mệnh thành hình, là một con nai cái, rất mạnh mẽ.
Tuy rằng hai đứa không biết vì sao Lucius lại đột nhiên muốn bọn nó pháp thuật ngoại trừ có tác dụng đối phó với Giám ngục và thỉnh thoảng dùng để truyền tin nhắn thì không còn tác dụng gì, nhưng cả hai đều học rất chăm chỉ. Draco còn phảiứng phó với huấn luyện người thừa kế gia tộc, mệt đến không thể động đậy.
Một ngày trung tuần tháng tám, Lucius trở về từ Bộ pháp thuật, sắc mặt vô cùng khó coi, khiến cho Narcissa, Draco cùng Harry đang ngồi trong đại sảnh giật nảy mình.
“Luke, làm sao vậy? Sắc mặt anh xấu quá!” Narcissa vội vàng đi về phía chồng, lo lắng hỏi. Lucius nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái lão Fudge ngu ngốc kia! Lão muốn cho Giám ngục vào canh gác Hogwarts, với danh nghĩa bảo vệ Harry!”
“Cái gì?!” Ba người đều vô cùng khiếp sợ. Harry vào lúc mới bắt đầu học thần chú Hú hồn thần hộ mệnh thì đã hiểu biết về Giám ngục, đó là sinh vật dơ bẩn nhất, tham lam nhất, ghê tởm nhất trên thế giới ở nơi hắc ám tuyệt vọng nhất, lấy việc hút niềm vui của nhân loại mà sống, trú ở Azkaban, ai nghe tin cũng sợ mất mật.
Narcissa tức giận nói: “Fudge thật sự điên rồi! Giám ngục …… Ôi! Merlin! Dra cùng bé Har đều ở Hogwarts, vậy phải làm sao bây giờ? Luke, không ai phản đối quyết định hoang đường này của ông ta sao? Sao ông ta có thể làm như thế!”
Xà trượng trong tay Lucius đập vào sàn phát ra tiếng vang thanh thúy, “Rất nhiều người phản đối, nhưng có ích lợi gì? Hiện tại bộ trưởng là Fudge, ra quyết định là lão!” Ông ngẩng đầu nhìn Draco cùng Harry, “Hai đứa nhất định phải mau chóng học được thần chú Hú hồn thần hộ mệnh, ngày mai ta tìm Bogert tới đặc huấn cho hai đứa.” Hai đứa gật đầu.
Lucius bốc một nắm bột Floo lên, nói nhanh: “Ta đi ra ngoài một chuyến!” Sau đó đi vào trong lò sưởi, “Spinner’s End!” Narcissa vẻ mặt sầu lo, phất tay nói: “Dra, Harry, hai con tiếp tục luyện tập thần chú, ta đi tìm xem có vật phẩm phòng ngự nào có thể giảm bớt thương tổn từ Giám ngục hay không.” Bà nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.
Draco cùng Harry hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Harry đề nghị nói: “Draco, chúng ta phải nói tin này cho Hermione, kêu cô ấy cũng nhanh học thần chú Hú hồn thần hộ mệnh.” Draco gật đầu, “Chúng ta đi viết thư, lại gửi thêm cho cô ấy một quyển dạy thần chú Hú hồn thần hộ mệnh.” Hai người lên lầu, vào phòng Draco.
Phòng hiệu trưởng Hogwarts.
Dumbledore đối mặt với người từng là học trò của mình, hiện tại là trợ thủ đắc lực, Minerva McGonagall, bất đắc dĩ cười khổ nói: “Minerva, ta cũng không có biện pháp. Fudge kiên trì cho rằng Sirius Black nhất định sẽ tới Hogwarts gây bất lợi cho Harry, muốn Dementor canh gác ở đây, điều này cũng không phải chuyện ta có khả năng quyết định.”
Giáo sư McGonagall sắc mặt xanh mét, “Albus! Đó là Giám ngục đó! Oh, Merlin hỡi! Tình huống sẽ khủng hoảng cỡ nào đây! Mấy con quái vật kia mà không thể khống chế được dc vng ăn uống của nọn nó, Merlin, tôi quả thực không dám tưởng tượng tới loại tình hình này!”
Dumbledore đã muốn phiền não đến đồ ngọt mình yêu nhất cũng ăn không vô. Đầu tiên là Gelert Grindelwald vượt ngục, tiếp theo Sirius Black trốn thoát khỏi Azkaban, hiện tại lại là Giám ngục muốn bước vào Hogwarts, đáng thương cho ông lão hơn một trăm tuổi, râu cũng sắp rụng hết tới nơi rồi!
“Albus, thầy phải áp dụng biện pháp phòng hộ, mỗi một học trò Hogwarts đều là hy vọng tương lai của Giới phù thuỷ, không thể bị một chút tổn thương nào!” Giáo sư McGonagall cố chấp nói. Vị viện trưởng Gryffindor này luôn công bằng, chân chính yêu thương mỗi một người học trò.
Dumbledore lại bứt rụng một sợi râu, đau khổ mà nói: “Ta đã biết, Minerva.” Giáo sư McGonagall lo lắng rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Chỉ còn lại Dumbledore một mình trong phòng hiệu trưởng, ông nhấc khung ảnh trống rỗng trên giá sách lên, nhìn chỗ trống kia, “Gelert, tôi nên làm gì bây giờ?…… Tôi đã…… không thể kiên trì tiếp nữa rồi……”
Ông quá mệt mỏi. Phù thuỷ trắng vĩ đại nhất, trên lưng nhiều gánh nặng, hy sinh cũng nhiều, nợ lại càng nhiều hơn.
Spinner’s End.
Lucius đi rồi, Snape ôm Hugh ngồi trên sô pha, hơi đăm chiêu. Hugh ôm cổ hắn, vụng trộm đánh giá vẻ mặt của hắn. Snape cảm giác được tầm mắt cậu, vỗ vỗ đôi mông đầy đặn của cậu, “Suy nghĩ gì vậy?” Hugh đầu tiên là lắc đầu, qua vài giây lại lấy ra đũa phép, “Sev, rất nhanh sẽ kết thúc phải không?”
Snape trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: “Ừm, rất nhanh sẽ kết thúc, đừng lo lắng.” Hắn biết trong lòng Hugh bất an, Dấu hiệu hắc ám trên cánh tay trái của hắn một ngày không trừ, nghĩa là Voldemort một ngày còn chưa chết, Hugh sẽ không an tâm.
Hugh lấy đầu cọ vai hắn, sau đó im lặng ghé vào trên vai, tay vân vê đũa phép. Một lát sau, đột nhiên cậu vỗ tay một cái, ngẩng đầu lên, thật đúng là đã doạ Snape hoảng sợ. “Làm sao vậy?”
Hugh sờ sờ cằm, sau đó vẫy đũa phép, “Sev, anh nói Black kia có đồng ý chuyện của Draco cùng Harry không?” Snape vì cậu buồn lo vô cớ mà hết cách, “Hugh, Draco là một Malfoy đủ tư cách!” Hugh liếc hắn — em đương nhiên biết!
“Nếu ngay cả chút chuyện ấy mà nó cũng không giải quyết được, Lucius hẳn nên lo tới chuyện cùng Narcissa sinh thêm một đứa.” Snape lạnh lùng nói. Hugh ngẫm lại — cũng đúng! Draco vừa nhìn đã biết là rất khôn khéo, Black là một con chó ngu lỗ mãng dễ xúc động, nhất định không phải đối thủ của cậu ta. Cậu thật sự là quan tâm vớ vẩn mà!