Giữa những ánh lửa bập bùng phát ra từ chiếc lò sưởi là hình ảnh của một người đàn ông đang nghiêm túc nghiên cứu một quyển sách dày cộp.
Người đàn ông đó không ai khác ngoài giáo sư Snape. Cho dù đến bây giờ ông đã là một trong những bậc thầy về độc dược và vô cùng giỏi trong cách tạo ra hay chữa lành các phép thuật Hắc Ám, Severus vẫn chưa từng ngừng tìm hiểu.
Kế thừa sự vui thích và đam mê với độc dược cũng như các câu thần chú Hắc ám - Laura, với tư thế ngồi giống hệt Snape ở một cái bàn nhỏ hơn và cầm một quyển sách cũng dày không kém.
“Giáo sư, nếu sử dụng lời nguyền Antonin Dolohov, hậu quả sẽ như thế nào ạ?” Laura mắt không rời sách hỏi.
“ Sẽ gây ra đau đớn hoặc cái chết, ta nghĩ tìm hiểu là việc tốt nhưng không nên thử nghiệm với ai, nếu không con sẽ nhận được đãi ngộ là vào nhà ngục Azkaban đấy!” Snape mắt cũng không rời sách đáp lại.
“Vâng, hiển nhiên rồi.” Laura tiếp lời, cô chẳng cần giải thích cũng biết nhà ngục Azkaban như thế nào, trong “Harry Potter” đã miêu tả quá rõ ràng, đặc biệt là với một người có linh hồn mạnh như Laura.
(Liên Sương: Laura biết có linh hồn mạnh vì cô biết mình có linh hồn kiếp trước + kiếp này dung hòa với nhau nên mạnh hơn người bình thường, nhưng thực chất Laura có tới tận linh hồn dung hợp với nhau cơ. Đừng hỏi ta cái thứ là gì! Để cho mấy người đoán mò đó! hớ hớ)
Dù sao thì cũng sắp đến giờ ăn tối, Laura luyến tiếc gấp quyển sách vào, nhảy xuống chiếc quá cao so với một đứa bé năm tuổi. Chạy vào phòng bếp bằng đôi chân ngắn ngủn.
Tiếng ấm nước sôi ùng ục vang lên, báo hiệu rằng ấm đang sắp bay hơi đến cạn ấm và chuẩn bị bị cháy cái ấm hoàn toàn.
Laura hoảng hốt chạy vào nhà bếp, chẳng còn thời gian cho cô bắc ghế lên để tắt. Trong khi với chiều cao thấp tẹt của một con bé năm tuổi, cô chẳng thể nào với tới nút tắt. Tiếng nước sôi ùng ục như đang thúc dục Laura làm cô trở nên luống cuống và mất kiên nhẫn.
Cáu giận đến với Laura một cách nhanh chóng. Nếu không phải giáo sư Snape đang ngồi ngoài phòng khách và hoàn toàn có thể nghe rõ ràng tiếng động trong này, cô nàng thật muốn văng tục, chửi bậy!
Em gái ngươi, sẽ thật tuyệt làm sao nếu cái ghế bay lại đây cho cô tắt cái bếp!
Và rồi như mong muốn của Laura, cái ghế từ căn phòng khách nơi Snape đang đọc sách bay vào phòng bếp một cách chậm rãi.
Bây giờ thì cơn bực tức trong Laura tan biến và thay vào đó là sự ngỡ ngàng, bối rối và có thể là một niềm vui sướng kì lạ len lỏi trong cô.
Mặc dù đã từ lâu lắm, cô nàng hiểu rằng phép thuật ở thế giới này tồn tại, và một ngày nào đó cô sẽ bộc phát năng lực như bao kẻ có dòng máu của phù thủy đang chảy trong người.
Nhưng, cái ý nghĩ trong suốt bao nhiêu năm từ kiếp trước đã ăn sâu, bám rễ vào trong nhận thức của Laura. Định nghĩa về phù thủy với cô nàng thì lạ lẫm và xa vời lắm!
Laura ngây người, đứng im một lúc lâu, chẳng biết phải làm gì. Trong đầu cô bây giờ đang rối lên như một mớ bòng bong.
May mắn cho chiếc ấm nước là giáo sư Severus Snape đã bước vào phòng bếp ngay sau chiếc ghế và cứu vớt nó khỏi bị cháy trong chốc lát.
Giáo sư Snape hiểu nhầm rằng Laura đang hoảng sợ vì điều đang xảy ra trong khi cô nàng đang bối rối, ông an ủi một cách lóng ngóng:
“Đừng lo Laura, chuyện này bình thường thôi! Và nó rất đáng mừng! Nếu như con không thể bộc phát khả năng phép thuật thì đó mới là điều tồi tệ Laura à. Con...con có thể làm...phép như thầy vẫn làm!!”
“Vâng” Laura tỉnh lại từ sự bất ngờ khi mà cô có thể khiến cho chiếc ghế bay vào đây.
Laura đã luôn cảm thấy mình như đang mơ suốt năm năm ở đây, cho đến khi giáo sư Snape nói câu an ủi. Cô nở nụ cười rực rỡ như lần đầu gặp thầy trước cách an ủi lóng ngóng từ một người hiếm khi thể hiện cảm xúc.
Sự quan tâm ấm áp mà Severus Snape lơ đãng lộ ra làm Laura xúc động, nó giúp cô hoàn toàn khẳng định đây chẳng phải mơ, giáo sư Snape đứng trước mặt cô làm bằng xương bằng thịt chứ chẳng phải những trang giấy trắng và mực in và ngài ấy đã dành cho cô một tình thương chẳng khác mấy một cha thực thụ.
“Giáo sư Snape, liệu ngài có phiền không khi đợi trong chốc lát để tôi chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối?” Laura hỏi một cách tinh nghịch.
“Làm đi. Xong thì gọi ta.” Sau khi xác nhận cảm xúc của Laura đã trở lại bình thường, giáo sư Snape nói, vẫn như lúc trước, chẳng chịu hợp tác với những trò đùa của cô.
Laura vui vẻ vào bếp nấu ăn, cô cảm giác nhẹ nhõm khi thoát khỏi xiềng xích của những nghi vấn mà cô vẫn luôn nghĩ bao lâu nay. Và hơn bao giờ hết, khao khát bảo vệ những người thân bên mình bùng lên, như một ngọn lửa rực cháy.
Duy có một điều làm Laura trở nên buồn rầu là có vẻ những kí ức về hai tập cuối và các chi tiết nhỏ trong Harry Potter đang bị mai một với tốc độ chóng mặt.
Bữa tối hôm nay thịnh soạn hơn hẳn mọi ngày.
Laura đặc biệt cố gắng nấu ăn, từ khi có thể sử dụng cơ thể của một đứa trẻ một cách thành thạo, Laura đảm nhiệm chức vụ bếp núc và cứu thoát số phận ăn uống kham khổ của thầy Snape trong nguyên tác khi không ở trường Hogwarts.
Bởi cho dù Severus Snape là một bậc thầy về nấu dược, và những thành quả của thầy khi tạo ra các loại thuốc giải hay thuốc độc phải nói là vô cùng hoàn hảo thì khả năng nấu ăn của thầy đúng là bậc thầy giúp người khác nhìn thấy đã muốn té xỉu.
Món canh rau của giáo sư Snape luôn lấp lánh ánh cầu vồng, hoặc đôi khi là hai màu trắng đen lẫn lộn. Món trứng chiên thì chẳng ra hình thù, nó đen kịt và bị cháy khét lẹt, món thịt thì có mùi thơm 'phưng phức' và còn sống.
Laura rất nghi ngờ rằng thầy Snape đã áp dụng kinh nghiệm nhiều năm chế dược để nấu ăn vì vậy món ăn của thầy mới có thể 'đặc biệt' và kinh hoàng đến thế.
Trong những năm có thể gọi là thảm họa thức ăn trong lịch sử phù thủy, Laura 'xui xẻo bỏ lỡ cơ hội' nếm thử món ăn 'thơm ngon và bổ dưỡng' của giáo sư Snape - sát thủ phòng bếp vì cô sống bằng cách uống sữa, ăn cháo với lí do răng còn yếu. Tạ ơn trời!
Trong bữa ăn không nói là một trong những điều Snape đã dạy cô về phong thái của một quý tộc, tuy nhiên Laura đã làm trái điều đó trong bữa ăn hôm nay.
“ Giáo sư, mới có một thư viện vừa xây gần đây. Con muốn đăng kí thẻ thư viện được không?”
“Ừ”
“ Giáo sư, có loại dược nào giúp ta nhớ về những ký ức rất quan trọng khi ta lãng quên không ạ?”
“Có”
“Vậy...”
“Laura, khi ăn không nói!''
''Dạ” Laura ỉu xìu, điều này thực sự rất quan trọng, cô rất cần biết điều này.
Giáo sư Snape liếc khuôn mặt nhăn nhó buồn rầu của Laura và tiếp tục ăn nốt bữa ăn. Sau khi thầy ăn xong bữa ăn, giáo sư lập tức bước vào phòng của mình.
Laura hoảng sợ, cô chẳng muốn làm ông cáu hay cảm thấy phiền hà.
Khi cô nàng chuẩn bị đứng lên vào phòng ông và nói xin lỗi, thì tiếng nói của Severus Snape vọng ra, theo sau đó là chủ nhân của giọng nói bước tới.
“ Có thuốc 'Gợi nhớ' rất nguy hiểm có thể giúp người ta nhớ lại những ký ức quan trọng. Nhưng chẳng ai sử dụng nó vì chỉ có hai kết quả, một là nhớ ra tất cả và hai là chết. “ - Snape đưa quyến sách cũ kĩ và phai màu cho Laura và giở trang - “Thành phần và cách sử dụng của nó có trong quyển sách này. Nghiên cứu xong nhớ trả cho ta”
Giáo sư Snape chẳng hề nghi ngờ trước những câu hỏi của Laura bởi trước đây cô đã hỏi rất nhiều những độc dược kỳ lạ, khó bào chế và kể cả những bùa chú Hắc Ám nguy hiểm. Giáo sư Snape vẫn luôn trả lời kĩ càng những câu hỏi của Laura vì ông tin tưởng cô và ông hoàn toàn biết niềm đam mê của cô, bởi ông cũng đã từng như cô bé.
Ánh mắt của Laura nhìn vào trang sách ghi thành phần và cách sử dụng của thuốc 'Gợi nhớ'
Gợi nhớ
Thành phần: