Chương 1865 Tô Tử hỏi: “Nếu để tôi và Uyển Du làm… làm bạn gái anh, anh sẽ chọn ai?” Diệp Quân sửng sốt, sau đó đáp: “Bạn gái thôi mà… không thể chọn cả hai à?” Tô Tử lườm Diệp Quân: “Anh mơ đẹp lắm!” Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Có phải bạn gái còn có ý khác không?” Tô Tử gật đầu: “Đúng”. Diệp Quân tò mò: “Có ý gì nữa?” Tô Tử suy nghĩ một chút, sau đó đáp: “Bạn gái thân thiết hơn bạn bè!” Diệp Quân hỏi: “Là vợ ấy hả?” Tô Tử lắc đầu: “Không phải, chưa phải là vợ, nhưng hơn bạn bè”. Diệp Quân khó hiểu: “Đây là quan hệ gì chứ?” Tô Tử bình tĩnh nói: “Là không kết hôn nhưng có thể ngủ cùng nhau đấy”. Vẻ mặt Diệp Quân cứng dờ. Hệ Ngân Hà thật biết chơi! Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Để anh chọn thì anh sẽ chọn ai?” Hôm nay uống rượu nên cô ấy mới dám hỏi như thế, nếu là bình thường thì có đánh chết cô ấy cũng sẽ không hỏi như vậy. Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tôi kết hôn rồi”. Tô Tử sững sờ tại chỗ, mở to hai mắt nhìn Diệp Quân. Diệp Quân thành thật nói: “Hơn nữa tôi còn có mấy cô lận…” Tô Tử chớp mắt: “Mấy cô lận?” Diệp Quân gật dầu. “Ha ha!” Tô Tử đột nhiên bật cười rồi lườm Diệp Quân: “Anh tưởng mình là Hoàng đế đấy à mà tam thê tứ thiếp, bảo sao Uyển Du lại nói có đôi khi anh ăn nói không đứng đắn!” Diệp Quân không nói nên lời. Lúc này, Diệp Quân phát hiện Tô Tử bước đi đã hơi lảo đảo. Diệp Quân vội nói: “Chúng ta về thôi”. Tô Tử khẽ gật đầu: “Ừ”. Diệp Quân đưa Tô Tử về căn hộ, vừa vào nhà, cô ấy đã chạy vào phòng tắm và nôn ra. Diệp Quân vội vàng đi theo, vừa vào phòng tắm anh đã ngẩn người. Tô Tử nôn ra khắp người. Diệp Quân bế cô ấy lên, lấy khăn tắm lau cho cô ấy, lúc này Tô Tử đột nhiên ôm hắn: “Ngày mai anh phải đi rồi sao?” Diệp Quân đáp: “Cô nghỉ ngơi trước đi đã…” Nói xong hắn bế Tô Tử lên giường cô ấy, bắt đầu cởi quần áo của cô ấy. Tô Tử vốn đã uống say, phát hiện ra có người cởi quần áo mình, theo bản năng cô ấy muốn từ chối, nhưng khi thấy là Diệp Quân, lại nghĩ ngày mai hắn sẽ rời đi, mà lần đi này không biết còn có thể gặp lại hay không, vì thế Tô Tử từ bó kháng cự, bàn tay túm lấy quần áo từ từ buông lỏng, cô ấy run rẩy nói: “Anh… nhẹ một chút… tôi sợ… đau…”