Lúc này, An Đạo Tân kia bỗng cầm thương tức giận chỉ về phía Diệp Quân, dữ dằn nói: "Thứ thấp hèn nhà ngươi, hôm nay ta phải giết ngươi bằng một nhát thương!" Đương nhiên bây giờ cô ta đang rất phẫn nộ! Thế mà vừa rồi cô ta lại bị tên thấp hèn này áp chế! Hơn nữa còn có nhiều người chứng kiến như thế này! Đối với cô ta, đây đã là một sự sỉ nhục ghê gớm! Nói xong, An Đạo Tân cầm trường thương bỗng phóng về phía Diệp Quân! Vù! Trong sự quan sát của tất cả mọi người, thanh trường thương mang theo ánh lửa kia phóng về phía Diệp Quân! Rắc! Trong tích tắc, không gian trong phạm vi một trăm trượng đều vỡ nát! Diệp Quân nhìn chằm chằm cây thương đang lao tới mình đó, mặt không cảm xúc. Tiểu Tháp hơi sốt ruột: "Trong cây thương này có ý chí Võ Thần, thằng nhóc, đừng sơ suất, dùng kiếm Hành Đạo đi!" An Đạo Tân không đáng sợ, thương không đáng sợ, thứ đáng sợ là ý chí Võ Thần trong đó. Ý chí Võ Thần xuất hiện ở đây được xem như là giảm duy độ công kích! Diệp Quân nhìn chằm chằm thanh trường thương đó, hắn cứ nhìn chòng chọc vậy thôi! Hắn đã cảm nhận được ý chí Võ Thần kia rồi! Rất mạnh! Thậm chí còn khiến hắn có suy nghĩ không thể phản kháng được! Giây phút này, hắn lại suy nghĩ đến rất rất nhiều việc! Phản kháng! Áp bức! Từ Nam Châu đến đây, hắn đã gặp rất rất nhiều chuyện bất công. Đạo lý? Công bằng? Thế gian này có mấy ai bằng lòng đứng ra vì tự do của kẻ yếu? Không phải không có, mà là rất hiếm hoi. Đa phần đều là ỷ mạnh hiếp yếu, ai mạnh hơn người ấy có đạo lý, ai có gia thế hơn thì người đó có quyền ức hiếp kẻ khác! Giống như lúc này. Nhà họ An có nói đạo lý với mình không?