Thế nhưng sao Diệp Quân lại có thể để chúng chạy thoát? Lúc này tiếng kiếm vang lên, đồng tử người đàn ông cầm thương co rụt, xoay người lại, vừa định rút thương ra thì một thanh kiếm đã đâm vào giữa trán gã. Xoẹt! Một dòng máu bắn ra xa vài trượng dọc theo khí kiếm của Diệp Quân. Người đàn ông cầm thương đứng sững sờ tại chỗ. Mình cứ thế mà tiêu đời ư? Ánh mắt gã hiện lên vẻ không cam lòng và hối hận, dĩ nhiên nhiều hơn là sự tiếc nuối. Sau khi chém một nhát vào người đàn ông cầm thương, Diệp Quân quay sang nhìn người đàn ông cầm khiên, người đàn ông cầm khiên nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, lúc này trong mắt gã hiện lên vẻ sợ hãi, vì sợ hãi nên khí thế của gã cũng không còn hung hãn như trước đó nữa. Diệp Quân bỗng biến mất. Vèo! Một thanh kiếm đánh đến trước mặt người đàn ông cầm khiên, đồng tử gã co rụt lại, tay cầm khiên của gã đưa về phía trước nhưng lại đỡ phải vào không trung. Người đàn ông cầm khiên sửng sốt, sau đó khi gã vừa muốn quay đầu lại thì một thanh kiếm đâm vào sau gáy gã. Xoẹt! Dòng máu bắn ra. Người đàn ông cầm khiên ngã xuống. Diệp Quân cất chiếc khiên, áo giáp hạng nặng và chiếc nhẫn của gã vào, cùng lúc đó hắn còn cất giữ chiếc nhẫn của cô gái và người đàn ông cầm thương đó. Nhẫn của ba người cộng lại cũng có gần ngàn vạn kim tinh. Rất giàu đấy! Lúc này Tịch Huyền bước đến bên cạnh Diệp Quân, cô ấy xòe bàn tay ra, một chiếc nhẫn xuất hiện trong tay cô ấy. Diệp Quân nhìn sang một bên khác, có một thi thể đang nằm ở đó. Sát thủ đánh lén vừa rồi đã bị Tịch Huyền giết chết. Diệp Quân mỉm cười, lấy năm trăm vạn kim tinh ra đưa cho Tịch Huyền, Tịch Huyền vừa định nói gì đó nhưng Diệp Quân lắc đầu: “Đừng từ chối nữa”. Tịch Huyền nghĩ ngợi một chốc rồi cười nói: “Đây là tiền mà, sao ta từ chối được chứ?” Nói rồi cô ấy cất chiếc nhẫn đi. Diệp Quân khẽ cười, sau đó nhìn mấy thi thể trước mặt, trầm giọng nói: “Lúc đầu ta đánh giá chúng hơi thấp”.