Cô ấy vừa nói vừa nhìn thi thể người phụ nữ váy trắng: “Người này chẳng qua chỉ là một thần thuật sư cấp chín, nếu là thần thuật sư Thiên Cảnh thì chúng ta nhất định phải cẩn thận”. Diệp Quân nhíu mày: “Cô ta chỉ mới cấp chin ư?” Tịch Huyền gật đầu: “Ừ, hơn nữa không được truyền thừa tốt nên cấp chín cũng không thật lắm”. Cấp chín không thật! Vẻ mặt Diệp Quân bỗng trở nên hơi nghiêm trọng, sau này gặp phải thần thuật sư nhất định phải hết sức cẩn thận, chỉ cần đối phương dám có ý định giết hắn, hắn sẽ ra tay một kiếm giết đối phương trước. Tịch Huyền nói tiếp: “Khi thần thuật sư tu luyện sẽ tiêu tốn nhiều tiền hơn người tu hành bình thường, à không phải, nói phải là đốt tiền mới đúng”. Cô ấy dừng một chút rồi nói: ‘Trong thư viện Quan Huyên có một Thần Đạo Viện, tất cả các Thần thuật sư trong đó đều có thực lực rất mạnh. Hi vọng lần này, các thiên tài ở đó sẽ không đến, nếu không chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn”. Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó nói: “Tới Thanh Châu đi”. Tịch Huyền gật đầu, sau đó lấy tàu mây ra, hai người lại tiếp tục hành trình. Diệp Quân đứng trên mui tàu nhìn về phía xa tinh không, không biết đang nghĩ gì. Thực lực của đoàn lính đánh thuê lúc nãy mạnh lắm sao? Phải nói là rất mạnh! Nếu người đàn ông cầm khiên kia bảo vệ thần thuật sư đó thì hắn thật sự không có khả năng giải quyết đối phương nhanh như vậy, cứ thế đánh tiếp nữa thì cực kỳ bất lợi với hắn, vì hiện giờ cảnh giới của hắn hơi thấp, không có khả năng đánh một trận chiến kéo dài. Mà đoàn lính đánh thuê này có thể chỉ là một khởi đầu. Một tháng! Tay phải Diệp Quân siết chặt khí kiếm trong tay, mình có thể đến Thanh Châu sau một tháng không? Không biết! Hắn hoàn toàn không biết. Hắn chỉ biết con đường này chắc chắn sẽ có nhiều sóng gió. Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng nhìn Tịch Huyền bên cạnh, vừa định nói gì đó, Tịch Huyền bỗng cười nói: “Có phải muốn đuổi ta đi không?” Diệp Quân trầm giọng nói: “Tịch Huyền cô nương, chuyến đi này chắc chắn sẽ không được bình yên, ta không muốn liên lụy đến cô”. Tịch Huyền cười nói: “Con người ngươi cái gì cũng tốt, chỉ có điều lại thích lải nhải”. Diệp Quân cười khổ.