Tịch Huyền ngẩn người. Tất cả mọi người đều bất ngờ. Tặng người khác? Chết tiệt! Hắn tặng siêu thần giáp cho người khác hả? Một chiếc siêu thần giáp trị giá ít nhất trăm vạn tinh thạch. Hơn nữa thứ này chưa chắc đã mua được dễ dàng, có thể nói chỉ dùng tiên tinh mới có thể mua được. Mà cho dù dùng tiên tinh thì ít nhất cũng phải tốn hàng trăm vạn. Hàng trăm vạn tiên tinh! Đây là một con số khổng lồ. Đối với những thế lực lớn trong tổng viện của thư viện Quan Huyên, hàng trăm vạn tiên tinh không hề quý giá, nhưng đối với Trung Thổ Thần Châu lại vô cùng quý giá. Bây giờ ở Trung Thổ Thần Châu không có nhiều thế lực có thể đưa ra một khoản tiền lớn như vậy. Vậy mà lúc này Diệp Quân lại tặng siêu thần giáp cho người khác! Thật hào phóng! Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: Tại sao?” Cô ấy thấy hơi khó tin, vì cô ấy cũng không ngờ Diệp Quân sẽ tặng bộ giáp này cho mình. Đó là siêu thần giáp! Cả Trung Thổ Thần Châu này cũng chẳng có nhiều. Diệp Quân nói: “Sững sờ làm gì vậy?” Tịch Huyền hỏi lại: “Tại sao lại tặng ta?” Diệp Quân mỉm cười: “Cô mặc vào sẽ an toàn hơn!” Tịch Huyền trầm giọng nói: “Đây là siêu thần giáp, vô cùng trân quý!” Diệp Quân lắc đầu: “Dù quý giá đến đâu cũng không bằng ân nghĩa việc Tịch Huyền cô nương hộ tống cả chặng đường. Hơn nữa dùng bộ giáp này để báo đáp ân tình cho cô là đơn giản nhất rồi, cô mặc áo giáp này vào sẽ an toàn hơn, chỉ thế thôi”. Nói xong, hắn không nói thêm nữa, đặt siêu thần giáp vào lòng Tịch Huyền, sau đó đi về phía Giang Phàm. Tịch Huyền nhìn bộ giáp trong tay, sau đó nhìn Diệp Quân đi về phía xa, cô ấy bất giác nở nụ cười, trong mắt hiện lên tình ý. Diệp Quân đi đến trước mặt Giang Phàm nói: “Đánh thế nào?” Giao lưu học hỏi! Phân sống chết! Giang Phàm nhìn Diệp Quân một lúc rồi nói: “Giao lưu học hỏi!” Phân sống chết? Cái này không cần thiết! Kiếm tu trước mặt không phải kẻ xấu, cũng không có thù oán gì. Ngộ nhỡ người ta thật sự đến Thanh Châu, mời được Kiếm Chủ Nhân Gian xuất đầu lộ diện thì sao? Không có thù hận thì không cần quá quyết liệt! Làm gì cũng phải chừa đường lui, sau này còn dễ gặp lại. Nghe Giang Phàm nói vậy, Diệp Quân khẽ gật đầu: “Được!” Giang Phàm nhìn Diệp Quân: “Diệp huynh hãy dùng hết sức lực nhé!” Diệp Quân nói: “Đương nhiên rồi!” Giang Phàm hơi nheo mắt, lao về phía trước, phóng cây thương trong tay ra. Một tia sáng lạnh lẽo vụt qua. Lúc Diệp Quân nhìn thấy tia sáng lạnh lẽo này, một luồng sức mạnh đáng sợ đã bao trùm lấy hắn, hắn không ra tay mà lùi ra phía sau.