Nhưng tốc độ của Giang Phàm càng lúc càng nhanh. Mạnh như gió, sắc như mưa. Diệp Quân lùi rồi lại lùi, tốc độ của hắn không nhanh không chậm, mỗi lần chỉ tránh được đòn tấn công của Giang Phàm. Mà tốc độ của Giang Phàm lại càng nhanh hơn. Cây thương càng lúc càng gần Diệp Quân, nhưng Diệp Quân vẫn không ra tay, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Giang Phàm. Cuối cùng, sau khi lùi gần vài trăm mét, Giang Phàm đột nhiên dừng tay rồi nhanh chóng rút lui. Vừa rồi, gã đã đâm ít nhất mấy vạn nhát thương, gã đã đuối sức nên mới dứt khoát dừng lại và lùi về phía sau, định lấy lại sức rồi mới đánh tiếp, nhưng đúng lúc này, Diệp Quân lại như bóng ma biến mất tại chỗ. Đồng tử của Giang Phàm co lại, gã vung thương trong tay, không gian xung quanh bỗng trở nên méo mó, những ánh thương đáng sợ vây quanh gã, hình thành một tấm chắn phòng vệ. Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh. Bởi vì Diệp Quân chưa ra tay, hắn đứng cách đó không xa, lặng yên nhìn Giang Phàm. Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Giang Phàm trở nên khó coi, gã tức giận gào to, xông về phía trước, hung hăng vung thương: “Thiết Họa!” Vừa dứt lời, một đạo thương đỏ trăm trượng phóng ra, khoảng không phía trước lập tức vỡ vụn trong nháy mắt. Lúc này, Diệp Quân đã lui về phía bên phải trăm trượng. Diệp Quân nhìn Giang Phàm, nhưng vẫn không ra tay. Nhìn thấy cảnh này, Giang Phàm sa sầm sắc mặt, sau đó hung hăng đâm thương về phía Diệp Quân, ánh thương phun ra. Lúc này, Diệp Quân lại biến mất. Vụt! Giang Phàm lại đâm trượt. Giang Phàm bỗng cảm nhận được cái gì đó, mạnh mẽ quay người lại, lúc này, một phi kiếm lao tới. Giang Phàm vội vàng dùng thương chặn lại. Bùm! Giang Phàm lùi lại phía sau. Nhưng chưa kịp dừng lại, một thanh phi kiếm khác đã chém tới. Bùm! Giang Phàm lùi tiếp. Một cảnh tượng đáng sợ đã xảy ra. Diệp Quân chậm rãi đi về phía Giang Phàm, mỗi bước đi của hắn sẽ có một thanh phi kiếm chém về phía Giang Phàm. Dưới ánh mắt của mọi người. Giang Phàm lùi hết lần này đến lần khác. Chẳng mấy chốc, Giang Phàm đã lùi xa mấy trăm trượng. Trực tiếp áp chế! Lúc này, Diệp Quân lại biến mất, khi xuất hiện trở lại, trong tay hắn cầm một thanh khí kiếm. Thấy cảnh này, sắc mặt Giang Phàm thay đổi, gã quay người định ra tay, nhưng đúng lúc này, một thanh phi kiếm đột nhiên đánh tới từ phía sau gã. Người kiếm phân ly! Đây là kiếm kỹ mà Diệp Quân tự mình lĩnh ngộ được. Người và kiếm tách ra, trong thật có giả, trong giả có thật, khiến đối phương không thể phân biệt. Cảm nhận được kiếm từ phía sau đánh tới, sắc mặt Giang Phàm trở nên tái nhợt.