Chương : Vương Quý phi cùng Tạ Hoàng hậu lúng túng
Tạ Bảo Lâm giọng nói dần nhẹ xuống: "Ta tại sao lại phải giải thích? Vương Lệnh Nghi, ta không có ý định thay đổi bất cứ thứ gì của ngươi, ngay cả lư hương bên trong tịnh phòng của ngươi, trừ lần đầu ta không thích ứng được đã cho Hợp Khương đem đi, về sau ta còn không phải là chiều theo thói quen của ngươi sao, bởi vì ta hiện tại chính là Vương Quý phi, ta không thể thay đổi thói quen của ngươi. Mà ngươi bây giờ là đang làm cái gì?"
Vương Lệnh Nghi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh lan can trong đình nghỉ mát, bỗng nhiên mỉm cười nói: "Cho nên thói quen của ngươi chính là để mình chịu khổ, vậy sao ngươi không trực tiếp xuất gia đi, làm cái gì khổ hạnh phổ độ chúng sinh, ngươi làm Hoàng hậu làm cái gì? Ngươi đối đãi với chính mình như vậy, người đó sẽ đau lòng thay ngươi? Đau khổ cho ai nhìn đây?"
Tạ Bảo Lâm ánh mắt trầm lắng nhìn nàng, không nói một lời.
Vương Lệnh Nghi lúc này quyết định chính mình nên trở về xem sách thuốc, để ý Tạ Bảo Lâm làm cái gì? Nàng còn có thể đi tới cung Phượng Nghi sao? Phản rồi!
Vương Lệnh Nghi chợt phát hiện, làm Hoàng hậu cũng có chỗ tốt.
"Còn có chuyện này quên nói cho ngươi biết." Vương Lệnh Nghi xoay người lại, cười nhẹ nhàng, "Ta thích hưởng phúc, một chút khổ cũng không muốn."
Bụi cỏ đang yên tĩnh bỗng nhiên phát ra âm thanh, nguyên lai là một trận gió vừa thổi tới, mang theo cảm giác mát lạnh, cũng không biết mang theo hương hoa từ chỗ nào đến. Tạ Bảo Lâm đứng ở tại chỗ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Vương Lệnh Nghi khó có được một lần xem sách mà không buồn ngủ, mắt thấy trời tối, Vương Lệnh Nghi bỏ sách xuống, đứng lên duỗi lưng một cái. Vừa định rời khỏi, nàng lại nghĩ tới lần trước Tạ Bảo Lâm trực tiếp tiến vào thư phòng cũng không có ai ngăn cản, nếu Tạ Bảo Lâm đến cầm sách thuốc mang đi thì làm sao đây. Tạ Bảo Lâm đối với thư phòng của mình hiểu rất rõ, nói không chừng còn có đường đi nào khác, như vậy đã có lần thứ nhất, rất khó bảo đảm không có lần thứ hai.
Vương Lệnh Nghi lo lắng, chính mình ôm sách trở về tẩm điện, áp ở dưới gối.
"Ngươi muốn cầm, thì tới đây đi." Vương Lệnh Nghi khiêu khích nói một câu.
Vương Lệnh Nghi lại không nghĩ tới, những quyển sách này cũng không phải quý giá đến mức chỉ có một bản duy nhất, cho nên Tạ Bảo Lâm căn bản cũng sẽ không tới đây.
Chỉ là càng đến tối, Vương Lệnh Nghi nhớ tới việc này lại càng tức giận, vì vậy lúc tắm gội một mình liền không nhịn được bóp chân mình, nói: "Không biết suy nghĩ, đối với nàng tốt như vậy nàng còn không vui, cho nàng đau chết mới thôi."
"A, không đúng, đau chết mất a." Vương Lệnh Nghi tính trả thù, nhéo một cái thật đau vào cơ thể mình, "Không cho ta lấy, ta cứ lấy, lúc nào ta còn phải nghe lời ngươi?"
Ngoài miệng lầu bầu trong chốc lát, lực chú ý của Vương Lệnh Nghi hoàn toàn di chuyển sang nơi khác.
"Bóp thật thích a..." Vương Lệnh Nghi cảm thán, trên mặt chợt nóng lên một chút.
Những thứ trên người Vương Lệnh Nghi lúc này tóm lại vẫn là của Tạ Bảo Lâm, cùng nàng thật ra không có gì quan hệ gì, hạ độc thủ như vậy cũng không sao. Chỉ có điều về sau mỗi khi nàng nghĩ đến đều cảm thấy có chỗ kì quái.
Vương Lệnh Nghi không khỏi nghĩ: Nếu đến lúc đổi về có thể nhéo một cái, có khi nào lại là một loại cảm giác khác rồi a?
Sau một khắc, nàng liên tiếp phủ nhận ý nghĩ của mình. Mọt sách Tạ Bảo Lâm kia, có hẳn một đống đạo lý lớn, nhìn mình căn bản là không vừa mắt, nếu sau khi đổi trở về rồi mình còn dám đối đãi như vậy với nàng, nàng tất nhiên sẽ đuổi tận gϊếŧ tuyệt a.
Vương Lệnh Nghi đối với Hoàng hậu nương nương xưa nay chỉ có quấy rối, cũng chưa bao giờ thật sự động đến nàng.
Dù sao cũng là nhất quốc chi mẫu a.
Bất quá bây giờ suy nghĩ Tạ Bảo Lâm có thể trêu tức nàng nhiều một chút cũng không sao, dù sao nàng vẫn muốn "trả thù" trên người Tạ Bảo Lâm a.
Vương Lệnh Nghi cảm giác chính mình vẫn là Quý phi rất có lương tâm.
Đoạn thời gian gần đây, Hoàng đế đột nhiên phát hiện Vương Quý phi cùng Tạ Hoàng hậu có chút không thích hợp. Nhưng không thích hợp chỗ nào a? Hoàng đế cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc trước Vương Quý phi cùng Tạ Hoàng hậu mỗi khi nói chuyện trong lời nói đều sẽ có rất nhiều ý tứ, mà nhiều nhất chính là muốn làm cho đối phương mất mặt, nhưng mà cũng không đến mức rơi vào tình trạng coi thường lẫn nhau, một câu cũng không thèm nói.
Cũng như hiện tại, Hoàng đế mở tiệc trà ở ngự hoa viên cũng coi như vui vẻ hòa thuận, nhưng Quý phi ngồi bên kia áp lực rất nhiều, cũng không tự nhiên tìm đến phiền toái.
Mà Hoàng hậu bên này, rõ ràng cũng không nói đến Quý phi một câu.
Hai người hoàn toàn không có trao đổi ánh mắt.
Vương Lệnh Nghi duy trì phong thái Hoàng hậu đã thật lâu, đến cả mặt nàng cũng đều cứng lại.
Rõ ràng Tạ Bảo Lâm cũng không thích làm Hoàng hậu, thật không biết ngồi ở vị trí Hoàng hậu này cần tốn bao nhiêu sức lực. Tuy vinh hoa phú quý luôn nằm trong tay, nhưng nếu nói Tạ gia thiếu tiền, có đánh chết Hoàng đế, Vương Lệnh Nghi cũng không tin. Nếu nói nàng có tình cảm với Hoàng đế? Vương Lệnh Nghi vẻ mặt xem thường. Số lần Hoàng đế nhìn thấy Hoàng hậu chỉ sợ còn không bằng Vương Lệnh Nghi nàng.
Nghĩ như vậy, Tạ Bảo Lâm cũng thật đáng thương a.
Vương Lệnh Nghi cảm giác chính mình đúng là điên rồi, lại đi cảm thấy thương xót cho nữ nhân này.
Do dự một lát, Vương Lệnh Nghi vẫn là thừa dịp lúc cúi đầu uống rượu trái cây, âm thầm nhìn Tạ Bảo Lâm một lần.
Dáng vẻ tươi cười trên mặt Tạ Bảo Lâm có chút lạnh, tư thế ngồi cũng không lắm tốt, bàn tay trắng nõn nắm lấy một miếng trái cây đổi tới đổi lui, cuối cùng bóp vỡ, nước trong trái cây liền văng tung tóe lên tay. Thoạt nhìn cũng không quá khác so với nguyên bản Vương Quý phi trước đây.
Học được giống như vậy, xem ra trước kia cũng quan sát nàng không ít a. Vương Lệnh Nghi càng mỉm cười càng đậm.
Yến hội diễn ra được một lúc Tạ Bảo Lâm liền rời khỏi chỗ ngồi, cũng không cho Hợp Khương đi theo.
Vương Lệnh Nghi chờ đúng thời cơ, thừa dịp mọi người không chú ý đến liền theo sát phía sau.
Tạ Bảo Lâm đỡ từng nhánh cây, bước đi thất tha thất thểu.
Nàng không biết nguyên lai Vương Lệnh Nghi tửu lượng kém như vậy. Trước kia nhìn Vương Lệnh Nghi uống rượu, một ly lại một ly, cũng như đang uống trà vậy, như thế nào hôm nay nàng uống lại say nhanh đến như vậy, hai ba chén vào trong bụng, đi mãi cũng không thể đến nơi.
Sớm biết như vậy đã dẫn Hợp Khương cùng đi rồi.
Trong ngự hoa viên nhà xí vốn không ít, bất quá lúc này nàng bởi vì chóng mặt mà tìm mãi vẫn không thấy, cũng thật phiền phức a.
"Chẳng phải ở gần đây sao..." Tạ Bảo Lâm nhíu mày.
Trong lúc đang bối rối, Tạ Bảo Lâm liền nghe sau lưng có tiếng bước chân, thanh âm kia càng lúc càng gần.
Tạ Bảo Lâm lập tức dựa vào thân cây ở ven đường nghiêng đầu hướng nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy Vương Lệnh Nghi nhắm mắt theo sát phía sau, lúc này mới tiến đến gần.
Tạ Bảo Lâm liếc mắt nhìn nàng, không nói một lời liền rời đi, hiển nhiên là không nghĩ đến phản ứng của Vương Lệnh Nghi.
Vương Lệnh Nghi đâu dễ dàng để Tạ Bảo Lâm rời đi như vậy, vì vậy cười híp mắt đi theo phía sau, hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Ngươi tới đây làm cái gì? Quản tốt chính mình là được rồi." Tạ Bảo Lâm quẳng xuống một câu.
Vương Lệnh Nghi nhìn nàng bước đi xiêu vẹo, còn không nhìn rõ phương hướng, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: "Muốn đi nhà xí? Ta dẫn ngươi đi."
Tạ Bảo Lâm cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng quyết định đi theo Vương Lệnh Nghi.
Tạ Bảo Lâm vốn định ra ngoài hít thở không khí một chút, nhưng thấy tình huống trước mắt nàng nhịn không được lại một lần nữa nghĩ: nếu biết thân thể này tửu lượng kém như vậy, nàng như thế nào cũng muốn dẫn người đi theo.
Vương Lệnh Nghi nhìn Tạ Bảo Lâm thân thể lệch qua một bên, cũng bất chấp bỏ đá xuống giếng, đưa tay níu lấy cánh tay Tạ Bảo Lâm, mỉm cười nói: "Ngày bình thường nhìn ngươi rất thông minh, vậy mà ngay cả ta diễn trò cũng nhìn không ra, ngươi thật cho rằng ta có thể uống nhiều rượu như vậy sao?"
Cùng Tạ Bảo Lâm hoán đổi thân thể đã được một khoảng thời gian, Vương Lệnh Nghi tuy rằng đã dần có thói quen nhìn tướng mạo của mình bằng ánh mắt của người khác, nhưng khi thấy nàng say thành như vậy Vương Lệnh Nghi vẫn có chút không quen.
"Sao vẫn chưa đến?" Giọng nói của Tạ Bảo Lâm không còn bình tĩnh nổi nữa.
Vương Lệnh Nghi nói: "Rất nhanh sẽ đến."
"Ngươi thật chậm, chậm chết ta rồi." Tạ Bảo Lâm nói, "So với con rùa đen khi còn bé ta nuôi dưỡng còn chậm hơn."
Vương Lệnh Nghi khẳng định Tạ Bảo Lâm lúc này đã say.
Đường đường là Hoàng hậu Tạ Bảo Lâm, đầy bụng kinh thư, tựa như một đóa hoa cao quý, hôm nay say rượu lại nói nhiều như vậy.
"Đến rồi."
Vương Lệnh Nghi nghĩ đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, cầm Tạ Bảo Lâm đưa vào. Dù sao Tạ Bảo Lâm hiện tại cũng đang ở trong thân thể của mình, có mất mặt cũng chính là mất mặt Vương Quý phi nàng.
"Không cần đến ngươi." Tạ Bảo Lâm đẩy nàng ra.
Vương Lệnh Nghi cơ bản có thể rút ra kết luận, tuy rằng Tạ Bảo Lâm có nói nhiều như thế nào thì đối với nàng vẫn luôn bài xích như vậy a.
Vương Lệnh Nghi liền dừng lại ở bên ngoài, nghe vậy cũng không giận, cười nói: "Vậy ngươi vào đi."
Tạ Bảo Lâm ở bên trong một hồi lâu cũng không chịu bước ra, Vương Lệnh Nghi cũng cảm thấy có chút không đúng, lúc này mới tò mò nhìn vào bên trong xem thế nào.
Chỉ thấy Tạ Bảo Lâm đang cúi đầu, hai cánh tay lật qua lật lại cố gắng cởi y phục của mình, không cởi được thì đã đành, lại còn càng ngày càng thắt chặt hơn.
Tạ Bảo Lâm lúc này đang say rượu đã không tiếp tục giãy giụa, cũng không thèm chú ý đến tôn nghiêm của thân phận Hoàng hậu, nàng hướng Vương Lệnh Nghi vẫy tay: "Ngươi tới giúp ta."
"Ta giúp ngươi?" Vương Lệnh Nghi khống chế được âm lượng, âm điệu cất cao, "Giúp ngươi cởi cái này?"
Tạ Bảo Lâm mặt nhăn mày nhíu, thúc giục nói: "Ngươi nhanh lên."
Giúp người khác cởi bỏ đai lưng quả thật có thể liệt vào việc khó xử nhất cuộc đời này của Vương Lệnh Nghi.
Nhưng lúc nãy Tạ Bảo Lâm đã siết lại thật chặt, lúc này Vương Lệnh Nghi muốn cởi ra cũng gặp phải không ít khó khăn.
Khom lưng mãi quả thật rất không thoải mái, Vương Lệnh Nghi liền ngồi chồm hổm xuống.
Nhưng mà...
Vương Lệnh Nghi cởi ra đai lưng, giương mắt nhìn lên, không biết vì cái gì lại cảm thấy có chút lúng túng.
"Ngươi đừng đụng vào eo của ta." Tạ Bảo Lâm bỗng nhiên nói một câu.
Vương Lệnh Nghi cầm đai lưng kéo ra ngoài.
Bởi vì Tạ Bảo Lâm có thói quen dưỡng móng tay bằng phẳng, cho nên Dong Tây cách vài ba ngày liền hầu hạ Vương Lệnh Nghi sửa lại móng tay. Kết quả hiện tại Vương Lệnh Nghi cũng không thể dùng móng tay để phá giải nút thắt này được.
Vương Lệnh Nghi giãy giụa hồi lâu cũng không được, cuối cùng quyết định đưa miệng tới gần.
"Ta chờ không được."
Tạ Bảo Lâm vốn đã uống rượu, sắc mặt ửng hồng, hiện tại bởi vì lúng túng mặt lại càng đỏ lên. Mà thời điểm này, Tạ Bảo Lâm nói một câu như vậy trong thanh âm còn có chút hờn dỗi.
Vương Lệnh Nghi: Ta dùng răng đem cái nút thắt chết tiệt này mở ra, không thể nói lời nào tốt đẹp hơn sao?
Bên ngoài không biết ai đang chờ, vừa nghe thấy bên trong có động tĩnh lập tức thấp giọng xì xào bàn tán, cũng không biết là bàn về vấn đề gì đã rời đi.
Tóm lại cũng không phải chuyện tốt lành gì.
"Không được cũng phải chờ." Vương Lệnh Nghi lúc này tính khí cũng không được tốt.
Rượu cũng không phải thứ tốt lành gì a. Tạ Bảo Lâm uống rượu so với Vương Lệnh Nghi không uống rượu còn muốn phiền phức hơn.
Nút thắt cũng dần buông lỏng, cố gắng thêm một chút cuối cùng cũng chịu mở ra, Vương Lệnh Nghi thở phào một cái, nhìn Tạ Bảo Lâm không có gì vấn đề khác, vừa định đi ra ngoài lại nghe thanh âm lạnh lùng của Tạ Bảo Lâm từ phía sau lưng nói: "Ngươi dám đi."
Vương Lệnh Nghi giật nảy mình.
Tạ Bảo Lâm nhanh như vậy đã thanh tỉnh?
Vương Lệnh Nghi quay đầu nhìn Tạ Bảo Lâm sắc mặt đỏ bừng, hai mắt mơ hồ còn ngân ngấn nước, nàng vẫn đang say a.
"Lại không nỡ rời bỏ ta? Ngươi nếu như không nỡ rời xa ta như vậy, ta liền đến ngay a." Vương Lệnh Nghi nhíu nhíu mày.
Vương Lệnh Nghi vốn không mong muốn ở lại nơi này cùng Tạ Bảo Lâm quá lâu, nhưng Tạ Bảo Lâm đã bất nhân, như vậy Vương Lệnh Nghi nàng tự nhiên cũng sẽ bất nghĩa.
Vương Lệnh Nghi vui vẻ nhẹ nhàng tiến đến trước mặt Tạ Bảo Lâm.
"Nương nương ~" Vương Lệnh Nghi thanh âm ép tới cực thấp.
Tạ Bảo Lâm mắt phượng chợt nheo lại, nhìn qua Vương Lệnh Nghi.
"Ân." Tạ Bảo Lâm lên tiếng.
Tạ Bảo Lâm còn có thể ý thức được mình là nương nương, hiển nhiên đã mười phần không sai.
Vương Lệnh Nghi ở trước gương mặt nguyên bản là của mình, duỗi ra ngón trỏ vuốt ve từ lỗ tai Tạ Bảo Lâm xuống dưới, nói khẽ: "Nương nương, gần đây ngươi đều không để ý đến ta."
Tạ Bảo Lâm chém đinh chặt sắt nói: "Đáng đời."
Nghe vậy, tay Vương Lệnh Nghi liền cứng lại ở trên cằm Tạ Bảo Lâm.
Tạ Bảo Lâm này lúc say, công phu nói chuyện khiến người chán ghét càng ngày càng phát triển.
Tạ Bảo Lâm bỗng nhiên thấp cúi đầu, môi của nàng liền nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay Vương Lệnh Nghi.