Chương : Vương Quý phi cùng Tạ Hoàng hậu và cảnh trong mơ
Đầu ngón tay chợt trở nên ẩm ướt, máu huyết điên cuồng kêu gào, thoáng chốc liền xông lên não.
Vương Lệnh Nghi mãnh liệt lui về phía sau một bước.
Nàng nhìn ánh mắt Tạ Bảo Lâm vẫn còn một tầng sương mù, thoạt nhìn cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Kỳ thật lại nói tiếp, cuối cùng cũng không phát sinh chuyện gì.
Chẳng phải chỉ là cọ xát một chút thôi sao? Vương Lệnh Nghi suy nghĩ, có khả năng chính mình gần đây đối với thân thể Tạ Bảo Lâm làm chuyện kì quái, cho nên mới có loại ảo giác này.
Chẳng qua... dáng người Tạ Bảo Lâm quả thật rất đẹp a. Vương Lệnh Nghi lặng yên che mặt, rời đi trước Tạ Bảo Lâm một bước.
Vì vậy Hoàng đế lại lần nữa phát hiện, lúc Vương Quý phi cùng Tạ Hoàng hậu trở lại yến hội, giữa hai người càng có bầu không khí quỷ dị không thể nói rõ.
Bởi vì thấy Tạ Bảo Lâm vẫn còn chưa tỉnh rượu, Vương Lệnh Nghi muốn an bài kiệu liễn đưa nàng về cung Hoa Dương, cho nên hai người liền lưu lại yến hội đến cuối cùng.
Lúc này Tạ Bảo Lâm úp sấp trên bàn, đầu đặt trên cánh tay Hợp Khương, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ là ngủ rồi.
Hợp Khương thấy Dong Tây cũng lưu lại, vội vàng dùng tay hướng về phía Dong Tây vung lên, nàng cố gắng đè thấp thanh âm, lại khó nén được vui vẻ trong lời nói, cười đến rạng rỡ nói: "Dong Tây tỷ tỷ, có nhớ ta không?"
Vương Lệnh Nghi lạnh nhạt nhìn đầu Tạ Bảo Lâm từ tay Hợp Khương trượt xuống, sau đó nện trên mặt bàn, thầm nghĩ: Hợp Khương ngươi còn nhớ đến đầu của chủ tử ngươi không?
Dong Tây mỉm cười: "Nhớ rõ."
Rõ ràng chỉ là khách sáo, vậy mà Hợp Khương nghe được lông mày giãn ra, nét mặt tươi cười đến tràn đầy sắc xuân.
Vương Lệnh Nghi thật sự không nhìn nổi bộ dạng kia của nàng, vì vậy nhắc nhở: "Hợp Khương, đầu của Vương Quý phi."
Hợp Khương lúc này mới vội vàng đem Tạ Bảo Lâm nâng dậy.
Cung Hoa Dương cùng cung Phượng Nghi không cùng nằm trên một con đường, sau khi kiệu đến, Vương Lệnh Nghi liền cho Dong Tây giúp Hợp Khương đỡ Tạ Bảo Lâm lên kiệu. Vương Lệnh Nghi nhìn hai người đỡ Tạ Bảo Lâm còn phải cố hết sức, Hợp Khương dùng sức đến độ mặt đều nghẹn đỏ lên.
Vương Lệnh Nghi trong lòng thầm nghĩ một chút, có phải lúc trước khi hoán đổi thân thể nàng đã ăn hơi nhiều hay không.
"Vương..." Tạ Bảo Lâm bỗng nhiên hướng đến Vương Lệnh Nghi kêu lên, thanh âm rõ ràng rất mềm mại.
Vương Lệnh Nghi sợ lòi đuôi, lập tức lên tiếng cắt ngang lời nói của Tạ Bảo Lâm: "Vương Quý phi yên tâm, bổn cung đưa ngươi trở về."
Dong Tây kinh ngạc nhìn về phía Vương Lệnh Nghi, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ im lặng thuận theo nàng.
Hai cái kiệu nhỏ một trước một sau chậm rãi di chuyển. Vương Lệnh Nghi tay phải đặt trên trán, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Tạ Bảo Lâm, nhìn xem liệu nàng có từ trên kiệu té xuống hay không.
Tạ Bảo Lâm ngồi ở kiệu trên lung la lung lay, trông thấy Vương Lệnh Nghi quay đầu lại, liền nở nụ cười.
Vương Lệnh Nghi: !!!
Cười? Tạ Bảo Lâm đang mỉm cười với nàng?
Là mắt của nàng mù hay là do Tạ Bảo Lâm vừa rồi đập đầu xuống bàn não đã hư mất?
"Vương..."
"Lập tức tới ngay." Vương Lệnh Nghi trong lòng có chút mệt mỏi.
Tạ Bảo Lâm nằm dài trên giường cũng liền trở nên ngoan ngoãn, mắt phượng lẳng lặng nhìn nàng.
Vương Lệnh Nghi rất mệt, liền nói: "Bổn cung đi trước."
Tạ Bảo Lâm nói: "Ngươi dám."
Hợp Khương ở bên giường, nắm chặt tay Tạ Bảo Lâm, thoạt nhìn rất muốn khóc. Vương Quý phi cùng Tạ Hoàng hậu nói một câu "Ngươi dám"?
Không biết đây có phải là chê mình đã sống quá lâu rồi hay không, Hợp Khương cảm giác lo sợ dâng đầy trong cổ họng, chậm chạp không dám nuốt vào bụng.
Vương Lệnh Nghi không nhận ra mà chỉ liếc mắt, nói: "Vương Quý phi vẫn là nên tĩnh dưỡng cho thật tốt."
"Bổn cung muốn nhìn chằm chằm vào ngươi." Tạ Bảo Lâm nói xong, ngủ cũng không ngủ chịu ngủ, chỉ trừng mắt nhìn Vương Lệnh Nghi.
Vương Lệnh Nghi nâng trán, nàng thật muốn biết Tạ Bảo Lâm này uống rượu tính tình liền đại biến như vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Lúc này nàng quả thực giống như một người khác.
Vương Lệnh Nghi vừa định nói chuyện, nhưng thật ra Hợp Khương đã chuẩn bị trước: "Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương uống hơi nhiều, cầu người không nên trách tội."
Hợp Khương như thế, Vương Lệnh Nghi bỗng nhiên cảm thấy thư thái.
"Ngươi lui xuống trước đi a." Vương Lệnh Nghi giọng nói coi như bình thản.
Hợp Khương gật đầu liền thành thật lui ra.
Tạ Bảo Lâm rõ ràng rất mệt nhọc, vẫn còn không chịu nhắm mắt nghỉ ngơi. Vương Lệnh Nghi có chút buồn cười, khuyên nhủ: "Nương nương, ngủ đi."
Tạ Bảo Lâm đưa tay bắt lấy ống tay áo Vương Lệnh Nghi, vừa nghiêng người liền ngủ thật say, cũng không biết vì sao lông mày nàng lại nhăn vào nhau.
"Trách ta." Tạ Bảo Lâm nói mớ.
Chẳng qua là đêm nay Vương Lệnh Nghi ngược lại ngủ không được.
Nàng nghiêng đầu nhìn ánh trăng từ cửa sổ soi vào trong phòng, giống như một mặt hồ yên tĩnh trong suốt, mà nàng tựa hồ đang ở ngay dưới đáy hồ. Mượn ánh trăng, loáng thoáng có thể nhìn thấy rõ cách bày biện trong phòng.
Vương Lệnh Nghi mặc trung y ngồi dậy đi đến trước cửa, rủ mắt xuống, bây giờ đã là giờ tý rồi.
Xoay trái xoay phải cũng ngủ không được, Vương Lệnh Nghi liền mặc áo ngoài, ôm lấy sách thuốc bước ra khỏi cửa tẩm điện, nhẹ chân nhẹ tay đi về phía thư phòng.
Rừng trúc phía sau hậu viện cũng nhộn nhạo bên dưới ánh trăng, ban đêm nơi này ngược lại càng có cảm giác thanh tao, chuông gió sau mái hiên thư phòng lại mệt mỏi lười biếng rồi, ngẫu nhiên mới vang lên tiếng kêu rất nhỏ.
Vương Lệnh Nghi đặt sách lên bàn, nDong Tây mở tủ nhỏ thứ hai từ trong ngăn kéo lấy ra cây đốt lửa. Nàng liên tiếp thổi hai cái, cây đốt lửa mới sáng lên. Cửa sổ chưa đóng, gió liền chui thổi vào, quấy nhiễu ánh nến trong phòng làm chúng lay động. Vương Lệnh Nghi vội gắn chụp đèn vào, vừa mang đèn đặt lên bàn.
Mượn ánh nến, Vương Lệnh Nghi mở sách thuốc ra.
Một phút đồng hồ trôi qua, Vương Lệnh Nghi đã ở trên đất mê man bất tỉnh nhân sự.
Trong lúc ngủ mơ, Vương Lệnh Nghi cảm giác mình bị nhốt bên trong một mảnh lụa mỏng. Màn tơ mềm mại vô hại thế nhưng lại giấu kín mắt của nàng, ngăn trở đường đi của nàng. Nàng lo lắng chạy tán loạn khắp nơi, trong mắt cũng chỉ có làn voan mỏng mà không có đường ra.
Giờ phút này, nàng tựa hồ nghe có một giọng nữ mơ hồ gọi mình: "Vương Lệnh Nghi."
Thanh âm này lạnh nhạt mà vô cùng chân thật, nghe qua lại có một chút quen thuộc.
Vương Lệnh Nghi men theo thanh âm đi tới, chỉ thấy phía sau trùng trùng điệp điệp những mảnh lụa mỏng mơ hồ có một người, dáng người cao gầy đứng thẳng tắp.
Nội tâm nàng bỗng nhiên khẩn trương thêm vài phần.
Chẳng qua là gió không đủ lớn, không thể thổi bay tấm voan che khuất khuôn mặt nữ tử kia, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đôi môi ửng hồng của nàng. Nữ tử xa xa nhìn lại Vương Lệnh Nghi, chợt xoay người rời khỏi, mép váy bay lên cũng trở nên thật mê người.
Vương Lệnh Nghi đuổi theo, chỉ cảm thấy mê mang không rõ.
Đuổi theo một lúc cũng không biết đang đi đến nơi nào, chỉ biết đó là một nơi đang bốc lên hơi nước tựa hồ như là suối nước nóng, có một nữ tử tựa lưng vào thành hồ, tóc dài vén qua một bên, lộ ra một mảnh lưng trơn bóng đẹp như ngọc, bên trái phần lưng dường như còn có một nốt ruồi đỏ.
Nữ tử chậm rãi quay đầu lại, chỉ để lộ ra chiếc cằm thon nhỏ.
Vương Lệnh Nghi trực giác hai cô gái này không phải cùng một người.
Nàng không khỏi đi vào suối nước nóng, quần áo lập tức liền sũng nước, dán lấy thân thể nàng. Nàng chậm rãi đi về hướng nữ tử kia, đưa tay nhẹ nhàng xoa tóc nàng.
Nữ tử lập tức quay đầu nhìn nàng.
Vương Lệnh Nghi lúc này mới nhìn thấy tướng mạo của nữ tử kia.
Lại là Tạ Bảo Lâm!
Tạ Bảo Lâm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nước nóng bên trong hồ dâng đến eo, hướng về phía nàng mở rộng hai tay, trên mặt còn có nét vui vẻ.
Vương Lệnh Nghi trong lòng dĩ nhiên biết điều này là không có khả năng, nhưng chẳng hiểu tại sao lại không khống chế được mà đi đến gần nàng.
"Nương nương, nương nương?"
Thanh âm của Dong Tây ở bên tai dần dần rõ ràng.
Cảnh tượng trước mắt Vương Lệnh Nghi càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng lập tức tan thành mây khói. Lúc nàng mở mắt ra liền chú ý đến Dong Tây đỏ bừng hai mắt, lập tức hỏi: "Dong Tây, ngươi làm sao vậy?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Vương Lệnh Nghi chỉ nghe thấy thanh âm khàn khàn của chính mình.
Dong Tây cười cười, nói khẽ: "Nô tài không có việc gì, nhưng thật ra nương nương, cơ thể người còn phát ra nhiệt."
Dong Tây không nhắc đến, Vương Lệnh Nghi cũng không có chú ý tới. Lúc này đầu của nàng liền bắt đầu hỗn loạn, cảm thấy rất đau. Nàng nhìn khắp nơi, mới phát giác mình đã ở tẩm điện rồi.
Vương Lệnh Nghi hữu khí vô lực nói: "Giờ gì rồi?"
"Giờ dậu vừa qua khỏi canh ba." Dong Tây rủ mắt xuống nhẹ giọng trả lời.
Vương Lệnh Nghi gật đầu, lại không tập trung.
Dong Tây chỉ cho rằng nàng là do sinh bệnh, tâm tình không tốt, lại không ngờ tới Vương Lệnh Nghi rầu rĩ chán nản nguyên nhân cũng không phải là vì việc này.
Vương Lệnh Nghi nhìn qua trần nhà khắc hoa tinh xảo, tam hồn lục phách tựa hồ đều lạc trong giấc mộng kia, như thế nào cũng không tìm về được. Nàng nghĩ đến dáng lưng của Tạ Bảo Lâm, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ. Điều tiếc nuối nhất chính là nàng còn chưa kịp chạm vào liền tỉnh giấc.
Cuống họng Vương Lệnh Nghi lại đau, như có một hòn đá nóng lướt qua, có chút ngứa không chịu nổi liền ho khan vài tiếng, càng ho càng khó chịu.
Bất quá tại sao lại là Tạ Bảo Lâm? Vương Lệnh Nghi nhớ tới tình cảnh kia trong nội tâm liền sinh ra cảm giác khác thường, nhưng tốt xấu gì nàng cũng tiếc tính mệnh này.
Vương Lệnh Nghi sau khi cẩn thận tự hỏi, tổng kết nói: Đời thực thường trái ngược với giấc mộng, hôm qua tất nhiên là do có quan hệ thất thường với Tạ Bảo Lâm, cộng với việc đầu nàng vẫn còn choáng váng, cho nên mới xuất hiện loại tình huống này.
"Nương nương, thuốc đã nguội rồi." Nhan Hoa bưng khay tiến đến.
Vương Lệnh Nghi được đỡ ngồi dậy tựa lưng vào tấm đệm phía sau, nhúc nhích như vậy Vương Lệnh Nghi cảm thấy tay chân của mình cũng có chút yếu ớt, không có khí lực gì. Nàng nhìn thấy thuốc dạng lỏng màu nâu sậm trong chén ánh mắt liền dời đến trên khay.
Trên khay trừ ấm sắc thuốc, một cái cái chén không có muỗng, cũng không có vật gì khác.
Vương Lệnh Nghi lại vội vàng quét mắt nhìn lên bàn, trên bàn trừ bát trà ấm trà, cũng không có những vật khác.
Chẳng lẽ trước đây Tạ Bảo Lâm đều là trực tiếp uống thuốc?
Vương Lệnh Nghi cũng thấy không có ý định hỏi đến mứt hoa quả, nhẫn nhịn một hơi uống hết, thiếu chút nữa đã nhổ ra.
Nhan Hoa mang một chén nước trong suốt đến.
Đợi Vương Lệnh Nghi súc miệng xong, Dong Tây mới nói: "Nương nương, sáng hôm nay trong nhà đưa tin tức đến, nói qua ít ngày nữa sẽ tiến cung thăm người."
Vương Lệnh Nghi trong đầu đang có suy nghĩ khác, vẫn không có phản ứng.
Dong Tây nói: "Nếu người không muốn gặp, nô tì sẽ theo lệ cũ báo trở về."
Hết chương .