Không phải chuyện gì cũng bao che, cũng nhường cho Y Nghê, đến chuyện Y Nghê hất nước lên người cô, làm hỏng bộ thiết kế cuối cùng khi còn sống của đại sư W anh cũng không trách Y Nghê, để cô ta ở lại bên cạnh làm thư ký, sao chớp mắt nói không cần là không cần nữa?
Đàn ông đúng là bạc tình mà.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, được một lúc thì Giang Dật Hàn cũng đến.
Thấy sự xuất hiện của Giang Dật Hàn, Lê Hân Dư ngấn người ra, tại sao anh ta lại đến đây chứ?
Giang Dật Hàn sải bước bước tới, khi nhìn thấy cô sắc mặt anh cũng không hề có chút thay đổi, chứng tỏ anh biết cô cũng ở đây.
Giang Nhiên Nhiên buông đũa xuống vẫy tay: “Anh, chúng em ở bên này." Rồi quay sang nhìn Lê Hân Dư cười: “Hân Dư, cậu không thấy hai người ăn lẩu rất tẻ nhạt sao? Vậy nên mình đã gọi anh mình tới."
Lê Hân Dư và Giang Nhiên Nhiên ngồi đối diện với nhau, bây giờ Giang Dật Hàn tới chỉ có thể chọn ngồi cạnh một trong hai người họ.
Giang Dật Hàn không chút do dự bước tới bên cạnh cô, Giang Nhiên Nhiên mỉm cười nhìn hai người bọn họ.
Lê Hân Dư đặt đũa xuống, có chút không muốn ăn tiếp nữa.
Cô và Giang Dật Hàn bên nhau một thời gian, chuyện này Giang Nhiên Nhiên cũng biết.
Sau này khi cô kết hôn với Lăng Diệu, hai người họ cũng không còn liên lạc với nhau nữa.
Mặc dù biết sau khi về nước sẽ có thể chạm mặt nhưng cô cũng cố gắng né tránh.
Thứ nhất là áy náy vì trước đây cô là người có lỗi với Giang Dật Hàn trước, bây giờ cô cũng không thể quay đầu lại nữa.
Cô không thể cho anh một chút hy vọng nào, cũng không thể để anh hiểu lầm.
Thứ hai là vì Lăng Diệu, cuộc hôn nhân này đã rối rắm lắm rồi, cô càng không muốn kéo Giang Dật Hàn vào những chuyện này.
Cho dù cô có yêu say đắm Lăng Diệu hay không, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ làm chuyện có lỗi gì khi còn đang làm vợ người ta, cho dù là thể xác hay tâm hồn.
Chỉ cần một ngày chưa ly hôn, cô sẽ không làm ra bất cứ chuyện đáng xấu hổ nào hay càng không thể có những suy nghĩ không nên có.
Đây là nguyên tắc làm người tất yếu nhất của cô.
Mặc dù rất mệt nhưng không thể không kiên trì.
Dĩ nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là con người Lăng Diệu thường không nói đạo lý.
Nếu như để anh biết trong quãng thời gian anh không ở đây, cô cùng ăn cơm với Giang Dật Hàn, có lẽ sẽ nổi lên một trận mưa máu gió tanh mất.
Lần trước chuyện xảy ra ở yến tiệc nhà Cung gia đến giờ cô vẫn chưa dám quên.
Cô đứng lên lấy túi một cách dứt khoát: "Xin lỗi, Nhiên Nhiên, anh Dật Hàn.
Em chợt nhớ có chút việc gấp, em đi trước đây, lần sau chúng ta lại hẹn” "Hân Dư." "Hân Dư.."
Giang Dật Hàn nắm chặt tay cô, thần sắc lặng lẽ: “Đến một câu cũng không muốn nói với anh ư?"
Cô vốn muốn giải thích nhưng nghĩ lại không nói gì vẫn tốt hơn.
Cô cố gắng nở một nụ cười, giả vờ như không hiểu: “Em thực sự có chuyện gấp”
Anh buông tay, rồi đứng dậy: “Để anh tiễn em” "Không cần đâu." Thấy anh vẫn không chịu từ bỏ, cô bèn vội vàng chạy đi.
Khác với sự náo nhiệt ồn áo trong quán lẩu, bên ngoài gió thổi lạnh căm.
Cô sợ Giang Dật Hàn đuổi theo bèn chạy vội đi.
Vừa hay đèn giao thông chỉ màu xanh, cô lại càng bước nhanh hơn.
Một chiếc BMV đang chạy nhìn thấy vạch sang đường có người, không ngờ lại đạp chân ga tăng tốc vượt qua.
Cô không kịp tránh chỉ biết lấy tay che mắt.
Cú va chạm mạnh khiến người cô bay lên cao rồi đau đớn rơi uỳnh xuống đất, mắt cô mờ dần đi, sau đó mất hẳn cảm giác.
Khi cô tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trong bệnh viện rồi, vừa mở mắt ra là trần nhà màu trắng, nước truyền từng giọt từng giọt, hai mu bàn tay cô giờ trở nên tê không còn cảm giác gì nữa.
Cô cố gắng cử động nhưng phát hiện hai chân của mình bị cố định lại không cử động được..