Cũng may chỉ gãy một bên chân, vẫn có thể nối lại được.
Những phần khác cũng không bị ảnh hưởng mấy.
Lê Hân Dư lạc quan mà thở phào nhẹ nhõm, lúc bị tai nạn xe cộ nghĩ mình đã không sống được nữa.
Người gây hại chưa bị bắt nhưng chiếc xe anh ta tông vào cô đã bị bắt, là một chiếc BMW x đời mới, còn chưa có biển số xe.
Trước mắt chưa tìm được chủ nhân của nó, theo lý mà nói chỉ cần tốn chút thời gian thì cũng có thể điều tra ra được chuyện này.
Không biết là ai đã ra tay trong bóng tối, cố tình xóa đi những vết tích trên xe.
Cho dù điều tra như thế nào cũng không điều tra được đến cùng.
Sau khi Lê Hân Dư xảy ra chuyện, bà Hách Ánh mỗi ngày đều tới bệnh viện thăm cô, hầm canh mang tới cho cô.
Nhất định phải nhìn thấy cô ăn hết bà mới yên tâm.
Khi cô yếu đuối nhất như lúc này đây, nhà họ Lê chỉ tới thăm cô một lần, ở lại chưa đầy nửa tiếng đã rời đi.
Người luôn bên cạnh cô chăm sóc cho cô lại là mẹ của Lăng Diệu, mẹ chồng của cô, bà Hách Ánh.
Không biết có phải vì trong lúc đau đớn nhất càng khiến người ta thấy cô đơn hơn, cô luôn cảm thấy trong lòng vô cùng lạnh lẽo.
Bà Hách Ánh mỗi sáng đều tới, sợ cô cảm thấy buồn tẻ, bà tìm những bộ phim, những chương trình giới trẻ thích xem xem cùng cô, còn cùng cô bàn về chúng.
Rõ ràng là xem chương trình tấu hài nhưng Lê Hân Dư lại cảm thấy khóe mắt mình cay cay.
Bà Hách Ánh vừa nhìn thấy cô khóc bèn vội vàng lấy khăn giấy đưa cho cô: “Đứa trẻ này, còn cười khóc được.
Không giống ta tuổi tác lớn rồi, không hiểu chương trình tấu hài này có gì buồn cười.
Mẹ phải xem cùng con vài ngày, nói không chừng sẽ hiểu tâm tư giới trẻ các con nữa đấy”
Cô bỗng ôm chầm lấy bà, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con cảm ơn mẹ" Cho dù là mẹ ruột của cô cũng chưa từng đối xử tốt với cô như vậy.
"Đứa trẻ ngốc, con gả cho Lăng Diệu, đồng nghĩa con cũng là con gái của ta." Bà xoa đầu cô con dâu của mình.
Bà yêu quý cô con dâu này không chỉ vì cô xinh đẹp mà còn vì bà nhìn thấy bản thân mình năm ấy trên người cô.
Thực tế chứng minh rằng bà không nhìn nhầm người.
Từ sau khi con dâu về nước, con trai bà cũng bớt chơi bời hơn phần nào, số lần xuất hiện trên những trang tin tai tiếng tình cảm cũng bớt đi.
Trước đây Y Nghi luôn quấn lấy con trai bà, mà quan hệ qua lại lâu năm giữa hai nhà khiến bà cũng không dễ xử lý, cũng may dạo gần đây bị con trai bà đuổi đi rồi.
Nói cho cùng thì cô bé Lê Hân Dư này trong mềm ngoài cứng, thực sự là người hợp với con trai bà nhất.
Vừa nghĩ tới Lăng Diệu, Lăng Diệu đã hùng hùng hổ hổ đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào đã thấy cảnh vợ mình và mẹ đang ôm chầm lấy nhau.
Quan hệ mẹ chồng con dâu còn tốt hơn quan hệ giữa vợ chồng.
Lăng Diệu bước tới bên giường bệnh, lúc này Lê Hân Dư mới buông bà Hách Ánh ra.
Bà Hách Ảnh liếc nhìn con trai mình một cái, vỗ vai anh rồi bước ra ngoài: "Nếu đã về rồi thì mẹ giao vợ con cho con chăm sóc, mẹ về nhà nghỉ ngơi trước đây.”
Trông Lăng Diệu có vẻ rất mệt mỏi, giống như mấy ngày chưa được ngủ vậy.
"Muốn uống nước không?"
Cô gật đầu: “Có."
Anh đích thân đi rót nước cho cô, còn thử độ ẩm rồi mới mang cho cô uống.
Cô cầm lấy cốc nước rồi uống từng ngum từng ngụm nhỏ.
Ánh mắt không biết để đâu, cô bèn nhìn đồng hồ treo trên tường, bỗng phát hiện hôm nay mới là ngày thứ sáu anh đi công tác.
Theo lý mà nói, hiện giờ đáng lẽ anh phải ở nước M mới đúng.
Lê Hân Dư nghi hoặc nhìn anh: "Sao anh đột nhiên lại xuất hiện ở đây?”
Anh hỏi lại cô: "Vậy phải hỏi tại sao em lại ở đây?" "Tôi.." Nhớ lại vụ tai nạn xe, đầu cô lại có chút đau: "Tôi hơi đen đủi nên bị xe đâm phải." Cô tròn xoe mắt nhìn anh, không chút do dự hỏi: “Còn anh? Chẳng phải một tuần nữa anh mới về sao, sao bỗng nhiên lại quay về rồi."
Anh không trả lời câu hỏi của cô mà cúi người áp sát má của cô..