Tìm cái earphone trong cặp, Lưu Ly chợt thấy dáng người quen quen ở bãi cỏ sau trường. Nơi nó đứng là nơi tốt nhất để nhìn ra đó.
Triết Huân tay bỏ vào túi, bước ra bãi cỏ thân quen, lúc nãy cậu đã nói với Lưu Ly chờ cậu một chút. Tựa lưng vào thân cây gần đó, trông cậu có vẻ rất lãng tử với phong cảnh nơi đây.
Lưu Ly đứng ở trên nhìn xuống, thoáng chốc ngây người, nhìn cái dáng cô đơn kia sao trong lòng nó đầy thổn thức.
“Lưu Ly, đừng rung động nữa, trái tim, đừng phản bội tôi... Gió, cậu đưa tôi đi... “ - Lưu Ly đưa tay nắn chặt cổ áo. Định bỏ đi, nhưng Lưu Ly chợt thấy một thân ảnh nhỏ nhắn bước tới gần cậu - là Luyến. Tuy chưa bao giờ nói chuyện với Luyến, nhưng Lưu Ly biết, cô ấy là người tốt, người hoàn hảo, có như thế mới làm Triết Huân khổ sở như thế. Lặng người, Lưu Ly lại ngu ngốc đứng đó, nhìn hai người họ đến với nhau.
Cứ ngây ngốc nhìn hai người ở bãi cỏ, tim nó thắt lại, rồi ở khóe mi một giọt nước ấm rơi xuống khi Lưu Ly thấy hai người ôm nhau, rồi hôn nhau.
Yêu rồi...
Nên mới thấy đau như thế này, phải không?
Nuốt tiếng nấc vào trong, Lưu Ly giờ mới ngoan ngoãn rời đi. Gió thổi mạnh hơn, cuốn luôn cả nước mắt, gió thật hiểu lòng nó. Trái tim se lạnh, cuối cùng thì Triết Huân với nó vẫn là một khoảng cách khó xác định, cuối cùng thì Triết Huân với Luyến vẫn là một cặp, còn nó, mãi là người thế thân tạm thời của cậu. Nhưng... nó lại muốn thế thân như thế, làm sao đây khi nó chợt nhận ra mình đã quen với sự ân cần của Triết Huân? Là cậu tàn nhẫn với nó, hay là nó tàn nhẫn với bản thân?
Bước thật chậm ra cổng, nó thấy mệt mỏi, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh khi nãy của Triết Huân và Luyến. Lắc mạnh đầu, nó chạy thật nhanh về, nhưng là lối ngược lại. Bây giờ, nó hiểu thế nào là yêu rồi! Tình đầu của nó như gió với mưa...
-----------------------
Sau trận mưa lớn, nắng lại lên, hơi đất ẩm khiến người ta khó chịu. Mùa mưa thật chán ghét, cứ bất chợt đến, rồi bất chợt đi, không biết đường nào mà đoán. Chẳng hạn như khi sáng, lúc Triết Huân đang còn nói chuyện với Luyến thì gió thổi mạnh rồi chưa kịp nhận ra dấu hiệu gì thì mưa đã ập xuống.
Triết Huân mang tâm trạng nặng nề về nhà, cậu chờ Lưu Ly cả buổi, lên lớp thì lớp trống, có bạn học chung lớp tốt bụng ngắm nhan sắc cậu xong thì nói lúc nãy đã thấy Lưu Ly ra khỏi cổng. Triết Huân nhíu mày khi nghe xong, rồi cũng lên xe về nhà.
“Chắc không ngốc tới nỗi trời mưa mà không bắt taxi về.” - Lên xe, cậu lẩm nhẩm. Nhưng trong lòng lại có dự cảm bất an.
Về tới cửa, cậu nghe có tiếng nói chuyện, bước nhanh vào để xem có phải Lưu Ly về không, nhưng không, chỉ có ba mẹ cậu, và một thanh niên.
Nghe tiếng bước chân, hai ông bà kia cùng cậu thanh niên đó quay mặt ra cửa, mẹ cậu cười dịu dàng:
- Con về rồi à, vào chào khách đặc biệt đi!
Khách đặc biệt?
- Chào anh. - Triết Huân cúi đầu chào cậu thanh niên đó.
- Chào! Em rể.
---------------------------------------
Người Lưu Ly ướt đẫm, sau trận mưa vừa rồi liền có nắng gắt khiến nó cảm thấy khó chịu, liên tục hắt hơi. Tuy mệt mỏi, nhưng tâm trạng lại có chút thoải mái, có lẽ mưa cuốn đi phần nào.
Mệt mỏi, Lưu Ly sực nhớ ra mình đã đi khá xa trường với con đường ngược lại về nhà. Khẽ thở dài, rồi chợt nhếch môi cười, nó cũng có ngày hôm nay cơ đấy. Lửng thửng quay người để về nhà, nó thầm nghĩ tại sao mình phải hành hạ bản thân? Tại sao phải ngu ngốc hành hạ bản thân? Dù thế nào thì Triết Huân cũng không nhận ra trái tim nó đang đau vì cậu như thế nào.
Cùng nơi Lưu Ly đang đứng, phía xa kia, nơi công viên xinh đẹp đang có một tốp người đang láo nháo cả lên.
- Nam, điện thoại đâu, lôi ra tìm bản đồ đi! - Nhật khoanh tay ra lệnh cho bạn.
- Tại sao phải là tôi? - Nam cũng khoanh tay trước ngực, thong thả nói. - Người đòi đi tham quan làm sai lộ trình đi là cậu.
-...
- Nam nói đúng, tất cả tại Nhật. - Nghe Nam nói, cả nhóm lại đổ hết tội lỗi cho Nhật,.
- Mấy người... ăn hiếp tập thể! - Nhật tức giận
- Đứng đó đợi đi, lúc nãy tôi đã gọi cho thầy rồi, chúng ta chỉ cần ngồi đây, chờ xe tới sau đó về nơi nghỉ ngơi, sau đó là nghe thầy mắng, lúc nãy tôi còn lo là cả đám, nhưng bây giờ chỉ cần Nhật là đủ! – Một người thản nhiên nói, mặt có chút gian xảo.
- What? - Nhật hét lên. - Này, anh đừng quá đáng!
Nhật giẫn dữ quay sang chỗ khác, không chấp nhất với những người khó tính, keo kiệt này. Đông người như thế này cậu có đúng cũng trở thành sai. Nghĩ lại thật hối hận khi đã theo thầy phụ trách cả ngày để năn nỉ đi cùng nhóm này, để giờ mọi tội lỗi lại dồn hết lên đầu cậu, thật ức chế! Trong lúc bực bội, cậu lại thấy cái dáng quen quen...
“Hơ...giống Lưu Ly thế?” - Cậu nhíu mày nhìn kĩ.
“Là Lưu Ly... mái tóc không thể nhầm, cái tướng đi đó nữa...“.
- LƯU LY! LƯU LY! - Cậu hét lớn, chạy nhanh về phía đó.
Khi nghe tiếng hét của Lưu Ly, Nam giật mình nhìn theo hướng cậu bạn chạy về đó. Là Lưu Ly thật sao? Thật sự là Lưu Ly? Cái người mấy tháng nay cậu lặng lẽ đi tìm? Trái tim bỗng rộn nhịp khi cậu xác nhận đó là Lưu Ly, ngay lập tức cũng nhanh chân bước tới.
Nhóm người còn lại thấy hai người kia chạy về trước, lại nghe nhắc tới Lưu Ly cũng ngẩn người ra.
- Có phải cô bé học chung lớp với cậu kia không nhỉ? – Một người lên tiếng hỏi.
Lưu Ly học rất tốt ở trường cũ, nhưng lại không tham gia bất cứ hoạt động nào của trường nên không nổi trong trường cho lắm.
Lưu Ly nghe thấy có người lớn tiếng gọi mình thì giật mình quay lại, thấy cái đầu vàng vàng đang chạy về phía mình với tốc độ kinh hoàng. Ngay sau đó, trước mặt Lưu Ly, đúng thật một cậu tóc vàng, da trắng, mặt tựa như có thể búng ra sữa, cười thật tươi với nó.
- Nhật? - Lưu Ly hỏi.
-Ok, cậu còn nhớ mình Lưu Ly! - Nhật cười tươi.
Tuy hồi còn học chung, cậu rất ít khi nói chuyện với Lưu Ly, thật ra là không nói chuyện luôn. Nhưng cậu luôn có ấn tượng với cô bạn tóc nâu hạt dẻ, dáng đi lúc nào cũng lửng thửng, luôn trầm mặc, ít nói nhưng thành tích học tập thật đáng nể.
- Cậu... đi đâu vậy? - Cả Lưu Ly cùng Nhật đều hỏi.
-....
- Mình đi giao lưu với trường khác ở đây. Cậu chuyển đi sao không nói tiếng nào vậy? - Nhật vội vàng giải thích rồi vội vàng bắt chuyện, không để ý rằng cô bạn mình đang ướt mẹp vì mưa.
- Mình...
- Lưu Ly?
Đang định trả lời, Lưu Ly lại bị cắt ngang bởi giọng nói trầm. Nam đang đứng đó.
- Aha! Cậu ấy đã đi tìm cậu suốt. - Nhật lớn tiếng nói.
- Cậu im đi. - Mặc dù vẫn đang hồi hộp lẫn ngỡ ngàng, nhưng Nam vẫn đưa cái giọng trầm đặc trưng mà cảnh cáo.
Lưu Ly hướng mắt về phía ấy, cái thân ảnh cao cao quen thuộc một thời cứ đạp xe đạp đi sau nó, không thì đi bộ.
- Lâu ngày không gặp, Lưu Ly. - Nam cười, là sự thật, Lưu Ly đang đứng trước mặt cậu.
- Lâu... ngày không gặp cậu,Nam. - Lưu Ly cũng đáp lại.
- Cậu... học trường A? - Nam tinh mắt nhìn đồng phục ướt nhẹp Lưu Ly đang mặc cùng cái huy hiệu mà hỏi.
- Phải..., mình chuyển về đây học. Hắt xì! - Tiêu rồi tiêu rồi, bệnh thật rồi.
------------------------------------------
Em rể? Ý là...
- Tôi là anh trai của Lưu Ly,Nguyên Duy. - Duy thấy cậu ngây người, giới thiệu tiếp.
- Chào anh! - Cậu lặp lại lần nữa.
- Lưu Ly đâu Triết Huân? Còn ở ngoài xe à? - Ba cậu ngó quanh hỏi.
- Lưu Ly chưa về ạ? - Cậu nhíu mày hỏi lại.
Ngay sau đó, Duy cũng nhíu mày lại, cái cậu này, trách nhiệm để đâu rồi hỏi ngược lại thế này? Cậu ta dám bỏ em gái anh ở đâu?
- Con nói cái gì vậy? Chẳng phải hằng ngày hai đứa luôn về chung? - Mẹ cậu sửng sốt nói.
- Lúc nãy bạn Lưu Ly bảo em ấy đã về rồi, dọc đường con cũng không thấy nên tưởng Lưu Ly đã về. - Triết Huân thành thật trả lời, lòng dâng lên cảm xúc lo lắng. Cái cô ngốc này đi đâu rồi?
- Gọi điện cho con bé? - Ông Hàn lên tiếng, thật đáng xử tội Triết Huân, người nhà Lưu Ly đến tận đây thăm em gái để rồi phải ngồi chờ, còn để tình huống này xảy ra. Ông thật không biết nói sao.
Nghe ba mình nói, cậu mới sực nhớ, vội lấy điện thoại từ túi quần ra, bấm gọi. Ngay sau đó tiếng nhạc chuông của điện thoại ai đó vang lên ngay cửa chính, tất cả mọi người nhìn ra.
Lưu Ly sau khi nói vài câu với hai cậu bạn rồi lập tức trở về nhà, thật khó nói chuyện khi ngày trước không thân mấy nay đột nhiên cái cậu Nhật kia cứ làm như thân thật thân rồi phải xa cách. Người cảm giác khó chịu lan tỏa đến não, Lưu Ly vừa tới cửa đã nghe nhạc chuông điện thoại vang lên, cầm điện thoại ra coi, màn hình hiển thị tên cậu, lại nhìn vào trong, ánh mắt đập ngay vào thân ảnh quen thuộc đang ngồi chỗ ghế, sắc mặt thật sự đang rất khó coi.
- Anh... - Lưu Ly nhìn thấy anh trai, không khỏi ngỡ ngàng, bao nhiêu sự kiềm nén bấy lâu dường như sụp đổ,hốc mắt đỏ lên, mũi cay cay, Lưu Ly quên luôn phải chào hỏi “ba mẹ chồng” mà lao đến chỗ Duy.
Thấy em gái lao tới, anh thở dài đứng dậy ôm chầm lấy nó, ôm thật chặt. Ngay lập tức phát hiện ra...
- Lưu Ly, người em sao ướt thế này? - Anh nhăn mặt nói.
Đáp lại anh là sự im lặng nhưng cái ôm càng siết chặt hơn.
- Lưu Ly, em làm sao vậy? - Duy cảm nhận được cái con người nhỏ bé trong lòng mình toàn thân nóng hổi, ngay sau đó vòng tay cậu trở nên nặng hơn, cánh tay vòng sau lưng mình chợt buông lỏng.
- LƯU LY!
/