Mọi người đứng ngoài cửa phòng của Lưu Ly mà thấp thỏm, chỉ có Duy là đang ở trong với bác sĩ. Triết Huân hiện tại khoanh tay trước ngực, lưng tựa vào tường, mặt cúi xuống đất, lâu lâu còn phải nhận mấy cái lườm sắc bén của mẹ. Cậu chỉ thở dài mà chờ đợi xem Lưu Ly thế nào.
- Con bé sao rồi? - Duy hỏi bác sĩ, chính xác hơn là hỏi người bạn làm bác sĩ của mình, tình cờ anh biết bạn mình làm bác sĩ ở đây.
- Ờ ổn! Sốt thôi, có dấu hiệu bị xuất huyết dạ dày, đừng để em cậu suy nghĩ nhiều quá, tâm trạng lúc nào cũng phải thoải mái, xuất huyết dạ dày không phải là đơn giản đâu. - Bác sĩ cất đồ nghề vào hộp, trả lời câu hỏi của Duy. - Thuốc đây. - Sau khi xếp xong dụng cụ thì ném bọc thuốc vào người Duy. - Mình nhận ra một điều, anh em nhà cậu cứng đầu như nhau.
- Mình cũng nhận ra một điều, cậu thật nhiều chuyện. - Duy cười nửa miệng trả lời bạn.
- Được rồi. Mình về đây, chăm sóc em cậu tốt. - Biết Duy là người không biết đùa cậu bạn của anh cũng ngả mũ, không dài dòng gì thêm.
- Cảm ơn cậu. Có gì gặp sau. - Duy khẽ cười, vỗ vỗ vai bạn nói.
Khi bác sĩ đi ra liền bị người kia chặn lại hỏi tình hình của Lưu Ly, bác sĩ cười hiền rồi nói lại mọi vấn đề như nói với Duy, sau đó thì được người giúp việc tiễn về, còn người kia thì vào trong phòng.
- Thật xin lỗi cậu vì đã chăm sóc Lưu Ly không tốt. - Ông Hàn lên tiếng.
- Không sao đâu ạ. Lưu Ly vốn rất cứng đầu, lỗi tại con bé thôi. - Duy miệng cười tươi trách móc em gái nhưng trong lòng lại muốn đem nó về ngay lập tức, cái nhà này làm quỷ quái gì mà để nó xuất huyết dạ dày?
- Nhưng lỗi một phần cũng do gia đình. - Mẹ Triết Huân nói theo.
- Không sao đâu ạ! Lưu Ly cũng chỉ sốt thôi mà. - Duy tiếp tục cười, giữ vững hình tượng trầm ổn.
- Cậu cũng mới đi xa, xuống nhà nghỉ đi, ở đây cứ để Triết Huân lo được rồi. - Ông Hàn đề nghị, ít ra phải để con trai ông chuộc tội với chứ.
- Vâng! - Lại cười. - Phiền cậu rồi. - Anh nhìn sang Triết Huân nói.
Triết Huân chỉ cúi đầu, đợi người kia ra khỏi phòng Lưu Ly, cậu liền ngồi xuống cạnh giường, đưa tay sờ trán của Lưu Ly. Cũng đã bớt nóng rồi.
Nhìn khuôn mặt có chút nhợt nhạt của Lưu Ly, lòng cậu chợt nhói. Di chuyển bàn tay xuống khuôn mặt đó, cậu nhẹ nhàng vuốt làn da trắng mịn. Tựa người vào thành giường, cậu nhớ lại cuộc nói chuyện với Luyến...
Flashback...
- Anh thi tốt chứ? - Luyến đứng đằng sau hỏi.
- Bình thường, em thì chắc điểm cao nhỉ? - Cậu trả lời rồi hỏi lại một câu đầy ẩn ý.
- Em... cũng tốt... - Luyến tiến lên đứng song song với cậu. - Thi xong, em sẽ qua Mĩ du học.
Cậu khựng lại, tay run run.
- Ừ, vậy thì tốt. - Cậu nhỏ giọng lại.
- Anh đi với em được không? Chúng ta qua đó cùng học, cùng hạnh phúc. - Luyến đứng đối diện, nắm lấy bàn tay to lớn của cậu.
Triết Huân nhìn Luyến, hạnh phúc? Cùng học? Liệu có được không?
- Em thật sự rất nhớ anh, những ngày tháng vừa qua rất nhớ anh! - Luyến bỗng ôm chặt lấy cậu, giọng nghẹn ngào.
Nhớ... nhớ thật sao? Triết Huân bất chợt rung động, đưa tay lên ôm lấy Luyến. Và lúc đó, cậu đâu biết giọt nước mắt tràn khóe ai kia.
- Đi với em, được không? - Luyến vùi mặt vào lòng cậu, khẽ hỏi lần nữa.
Đi với em...
Không thấy cậu trả lời, Luyến ngước mặt lên nhìn cậu, khuôn mặt điển trai ấy cũng nhìn lấy Luyến, mắt tràn đầy thâm tình, rồi Luyến nhón chân lên khẽ chạm môi mình vào môi cậu.
- Em đợi cậu trả lời của anh.
Vẫn với tư thế mờ ám đó, họ nhìn nhau cho tới khi cơn mưa bất chợt ập tới. Lòng Triết Huân rối bời, cậu còn yêu Luyến, nhưng trái tim không còn đập mãnh liệt nữa, thậm chí lúc cô đề nghị đi cùng cô ra nước ngoài, cậu không đủ sức lực trả lời câu hỏi đó.
Khi cả hai chạy nhanh vào hành lang, cậu sực nhớ tới đã dặn Lưu Ly chờ ở cổng một chút, bây giờ lại mưa liền tạm biệt Luyến chạy đi ngay lập tức, để lại ánh mắt kinh ngạc của Luyến.
End flashback
Phòng khách, vị phụ huynh cùng Duy ngồi uống trà. Nhưng không ai nói với ai câu nào.
- Nghe nói cậu du học ở Pháp? - Ông Hàn lên tiếng hỏi, phá tan cái không khí có chút ngượng ngùng lẫn ngột ngạt đang có.
- Dạ vâng, cháu mới về. - Đặt tách trà xuống, cậu trả lời.
Hai vị phụ huynh nào biết, xuống sân bay chỉ thấy ba mẹ và tài xế, cậu chợt thấy trống vắng, hỏi ra mới biết em gái “theo chồng” thì quăng đống hành lí đó, bắt xe chạy thẳng đến đây, chưa có một chút thời gian nghỉ ngơi, đến nơi lại mưa to, còn không gặp được em gái, sau khi ôm được em gái cưng vào lòng chưa thỏa nỗi nhớ thì phải bế nó trong tình trạng bất tỉnh nhân sự, người lại nóng ran.
- Thật giỏi, cậu học cái gì bên ấy? - Mẹ Triết Huân hỏi.
- Quản trị kinh doanh ạ, cháu còn phải giúp đỡ ba mẹ nữa. - Anh cười.
- Ừ, tuổi ba cậu cũng đã cao, may mắn có đứa con như cậu thật tốt. - Ông Hàn gật gù.
- Triết Huân cũng rất tốt mà ạ! Cậu ấy sau này cũng sẽ gánh vác thay bác. - Duy ngó lên cầu thang nói.
Nhắc tới Triết Huân, hai vị phụ huynh bất chợt thấy xấu hổ.
- Thật xin lỗi cậu, Triết Huân lại không chăm sóc tốt cho Lưu Ly... - Mẹ Triết Huân nói.
- Không có gì, bác gái đừng xin lỗi mãi thế, Triết Huân có lỗi gì đâu, chỉ tại Lưu Ly thôi mà, cháu sẽ “dạy dỗ” con bé lại. - Duy cười cười, trong lòng chỉ muốn bay lên cầu thang mà đạp cái tên kia ra khỏi phòng em mình.
Hai vị phụ huynh cũng chỉ biết thở dài lắc đầu.
---------------------------------------------------------------------
Trời về chiều, gió thổi làm bay tấm rèm cửa phòng Lưu Ly, gió luồng qua không khí đến mặt Lưu Ly, như xoa vào làn da ấy an ủi. Bờ mi khẽ rung, Lưu Ly từ từ mở mắt, gió lại xoa vào đôi mắt ấy, mát lạnh....
- Em tỉnh rồi. - Triết Huân thấy Lưu Ly mở mắt, nở nụ cười thật tươi, tản đá trong lòng cũng được dời đi.
Lưu Ly chưa thích nghi được mọi chuyện, chỉ thấy Triết Huân đang ngồi kế bên, tay nắm chặt lấy tay nó.
- Em có mệt không? - Triết Huân tiếp tục hỏi.
Lưu Ly vẫn nhìn cậu, loạt hình ảnh lúc sáng lại hiện lên, trong mặt nó hiện lên tia đau xót, vội rút tay mình ra tay cậu. Rồi chợt nhớ tới anh trai, nó ngồi dậy, nhìn quanh.
- Anh Duy đâu? - Nó nhỏ giọng hỏi.
Cậu nghe thấy, liền đẩy nó nằm xuống, ân cần nói:
- Nghỉ ngơi đi, anh sẽ gọi anh trai em lên. - Vuốt mái tóc nó, cậu rời đi.
Nhìn theo cái dáng cao cao ấy ra khỏi phòng, Lưu Ly thật muốn gọi cậu lại hỏi tại sao, nhưng... nó làm gì có tư cách?
Triết Huân xuống phòng khách, thấy người kia đang uống trà nhìn về phía mình, vội lên tiếng:
- Lưu Ly tỉnh rồi.
ông bà thở phào nhẹ nhõm, cơ mặt Duy cũng dãn ra, tâm tình cũng bớt lo lắng.
- Lưu Ly muốn gặp anh. - Triết Huân nhìn về phía Duy nói.
- Xin phép hai bác. - Duy cúi đầu rồi đứng lên đi thẳng lên lầu.
Đợi Duy khuất đi, mẹ Triết Huân lườm cậu một cái thật sắc, giọng đanh lại.
- Con ngồi xuống đây cho mẹ, nói mẹ nghe sao con không đi cùng Lưu Ly, lại để con bé ướt mưa thế kia?
Lần này thì tiêu cậu rồi.