giờ phút sáng, tập đoàn Lâm Thị.
Khi hay tin Uy Vũ làm lỡ mất phần bất động sản khổng lồ lần trước, đã có rất nhiều cánh tay chống lại hắn giơ lên. Họ cho rằng hắn còn quá trẻ khi đảm nhiệm chức vụ Phó tổng tại tập đoàn Lâm thị kia. Hạ Mẫn Dao chỉ chờ có thế liền dùng vị trí Tổng giám đốc của mình, ra quyết định bãi bỏ tư cách Phó tổng Lâm của hắn.
Song, mọi chuyện vẫn chỉ là tạm thời. Vì quyết định chính thức sẽ được công bố vào phiên họp diễn ra trong vòng ba tháng tới. Khi mà tất cả cổ đông đã được tập hợp đầy đủ. Lúc đó, vừa tiến hành bãi nhiệm Uy Vũ vừa có thể sắp xếp lại Hội đồng Quản trị theo số cổ phần mới được phân chia.
Đúng là một công đôi việc...
Im lặng, Uy Vũ rời khỏi tập đoàn Lâm thị trong sự im lặng không tên...
Ba tháng nữa, khi tập hợp đầy đủ cổ đông sẽ tiến hành phân chia lại Hội đồng Quản trị. Với hắn, kết quả của ba tháng tới cũng chẳng khác bây giờ là bao.
Không giữ lại được sự nghiệp cho người cha quá cố - Lâm lão gia, là lỗi của hắn. Công sức mà ông gầy dựng, đến đời hắn lại nghiễm nhiên rơi vào tay người khác mất rồi.
Uy Vũ không phải vô dụng, chỉ là do tay chân và thế lực của Hạ Mẫn Dao quá lớn, trong khi hắn lại chẳng có gì.
Không thể trách được...
- Quản gia, mang giúp tôi cốc nước. - Vừa về đến nhà, hắn đã ngã nhoài ra sô pha, mệt mỏi.
-...
- Nước...
-...
- Hứa quản gia!
Chẳng lẽ là do hắn gọi chưa đủ to? Không đúng, bình thường cũng như thế mà.
Có lẽ là ông ấy đã ra ngoài hay đã cùng tài xế đi bảo trì xe lại giúp hắn rồi cũng nên.
Hắn nghĩ vậy...
Cho đến tận buổi chiều, rồi đến cả tối.
Uy Vũ dần dần đoán ra được điều gì đó, bất chợt hắn lại nhếch mép, cười khẩy.
Vừa hay tin hắn mất tất cả, lão quản gia già thân cận cũng đã bỏ đi?
"Bốp!" - Hắn vung tay hất đổ tất cả những gì đang hiện diện trước tầm mắt. - Được, tốt nhất là hãy đi hết cho tôi!
Lâm Uy Vũ đây không cần!
Và sau đó, hắn hút thuốc...
Thứ khói đắng chát đã từng khiến hắn ho sặc sụa kia giờ đây là loại thuốc mê giúp hắn tìm quên tất cả.
Bây giờ thì chẳng còn gì nữa thật sao? Khó tin quá.
Bỗng dưng một khuôn mặt quen thuộc nào đó chợt ẩn hiện trong đầu, rồi như hiện ra ngay trước mắt.
Uy Vũ mỉm cười, xòe bàn tay ra, chạm vào khoảng không vô định, và rồi hắn nói như bật khóc:
- Tiểu Thuần, đã đến rồi đó sao?
-...
- Có đi nữa không?
-...
- Lại đây với tôi, đừng đi nhé!
-...
- Em? - Uy Vũ nhíu mày như trách móc - Vẫn là xa lánh tôi như vậy?
Bất giác, Uy Vũ mỉm cười. Dụi ngay điếu thuốc đang hút dở. Vì Tiểu Thuần của hắn không thích mùi hương này.
Cô sẽ lại khó chịu, chê bai như cái hồi còn ở trong nhà hắn với vai trò giúp việc cho mà xem.
Uy Vũ còn nhớ rất rõ, lúc ấy cô có một giọng nói trong trẻo lắm. Đó là thứ âm thanh hay và đẹp nhất mà hắn đã từng nghe.
- Sẽ không, không hút nữa. Đừng giận tôi, Tiểu Thuần...
Nhưng khi làn khói vụt tan cũng là lúc ảo tưởng ban nãy theo đó mà tắt lịm.
Tiểu Thuần, Tiểu Thuần của hắn đâu rồi?
Ai bắt cô kéo khỏi tay hắn thế? Mau trả lại đi...
Tiền có thể không có, nhưng nếu để vuột mất cả cô, Uy Vũ thực sự không cam lòng!
Không thể được...
Bây giờ, cô gái sống có tốt không?
Người đàn ông đó đối xử với cô tốt chứ?
Hắn luôn có suy nghĩ muốn kéo cô về phía mình. Vì hắn yêu cô, đã yêu rồi, nhiều lắm.
- Thuần~ Em đâu rồi nhỉ? - Thụy Phương bước xuống lầu, tự nhiên phô bày tấm lưng trần với một dải băng garo quanh bụng.
Lúc nãy là Diễm Thuần đã giúp anh băng bó lại. Anh vì ngủ say nên không còn để ý gì nữa. Mãi đến khi thức dậy mới biết, cô quên không giúp anh mặc áo rồi.
Dĩ nhiên, không thấy Diễm Thuần trong phòng nên đâm ra nhớ. Thế là Thụy Phương như một đứa trẻ, bước xuống lầu tìm cô khắp nơi...
- Vú Lam!
Anh vừa gọi xong thì lập tức vú Lam quay lại, bà giật mình:
- Trời đất, Thụy Phương! Con ăn mặc kiểu gì thế này?
- Thuần quên không mặc áo vào giúp con, nên... - Anh gãi đầu, chỉ biết cười trừ thân thiện.
- Con thay đổi nhiều nhỉ? Thụy Phương nghiêm túc ngày trước đâu rồi? - Vú Lam giả vờ tiếc rẻ, thực ra bà đang rất vui.
Thụy Phương đã bắt đầu một lối sống mới, tự nhiên và tình cảm vô cùng.
- À mà con muốn hỏi, vú có thấy Thuần đâu không? - Nhớ ra chuyện cần làm, anh lập tức hỏi ngay.
- Lúc nãy có chuyển phát nhanh đến, chắc con bé giành ra ngoài đấy ký nhận rồi.
- Được, cảm ơn vú. - Như sắp bắt được thứ gì đó quý giá, Thụy Phương cười tít mắt cả lên.
Thế là anh xoay người, đang lúc định chạy ra cổng thì bị vú Lam kéo lại.
- Đầu óc con có vấn đề không Thụy Phương? Ăn mặc thế này mà chạy ra ngoài đấy?
- Không sao, lại vào nhà ngay ấy mà. - Anh lại cười, thế là tấm lưng trần rắn chắc vội vàng chạy đi.
Ra đến cổng, chẳng có ai. Nhìn loanh quanh lại càng không thấy bóng hình quen thuộc. Anh nghĩ chắc là cô đã đi lên phòng ngay lúc mình còn đứng nói chuyện với vú Lam rồi cũng nên.
Vừa xoay người định đi vào trong, Thụy Phương chợt thấy trên khe cửa có ghim vào một mảnh giấy.
Gương mặt anh bỗng sừng sừng sộ sộ khi nhìn vào dòng chữ ghi trên đó. Bàn tay đã cuộn chặt lại thành nắm đấm tự lúc nào. Thế là cầm vội điện thoại lên, ấn lấy ấn để:
- Mark, có chuyện rồi! Mau đến Tần gia!
-...
- Tôi không biết, có lẽ người đó đã bắt Thuần của tôi đi rồi.
-...
- Không tiện nói qua điện thoại, nhưng tôi nghĩ mình biết người đó là ai.
Tôi đoán được qua dòng chữ kỳ quặc trên giấy:
"Đồng hồ giết chết thời gian… thời gian luôn chết mỗi khi nó bị những bánh xe nhỏ bé tích tắc kìm hãm; chỉ khi đồng hồ dừng lại, thời gian mới sống."