Ý thức như bị một làn sương mờ bao phủ, đại não Thượng Khả tiếp thu một vài tin tức có liên quan đến cá heo, dần dần hiểu ra rất nhiều chuyện. Dịch bệnh hơn hai trăm năm trước tuy rằng giết chết rất nhiều cá heo, nhưng cũng không diệt sạch chúng. Giống như nhân loại phỏng đoán, cá heo còn sống sót đã tiến hoá, năng lực sinh sản của chúng nó tiến hoá đến một trình độ cao mới, có thể đồng hoá phần lớn các sinh vật, cũng chính là chuyển hóa thành giống loài chúng nó lựa chọn.
Nghiêm túc mà nói, Hỏa Diễm và Hải Lãng đã không tính là cá heo thuần tuý, chúng chỉ bị gen phản tổ ảnh hưởng nên phải giữ lại ngoại hình cá heo. Nếu Thượng Khả không xuất hiện, Hỏa Diễm rất có thể sẽ đồng hoá cùng một loại thủy sinh vật tùy ý nào đó, Hải Lãng cũng sẽ tử vong sau khi sinh không lâu.
Nhân loại sở dĩ hơn hai trăm năm không phát hiện tung tích cá heo, chủ yếu bởi vì chúng nó đã biến thành sinh vật khác, chỉ là trong cơ thể vẫn tồn tại gen cá heo, hơn nữa cứ cách một đoạn thời gian, gen cá heo sẽ bị hoạt hoá, do đó có được bề ngoài đặc thù của cá heo. Loại cá heo này có năng lực sinh sản rất mạnh, lại còn có thể tăng khả năng sinh sản của giống loài khác.
Thượng Khả cảm giác thân thể như đã xảy ra biến hóa nào đó, chờ ý thức dần dần khôi phục, cậu chậm rãi mở mắt ra...
Sau khi Hỏa Diễm biến thành kén trắng, Tần Uyên vừa lo lắng vừa khó hiểu. Để tránh gây hoang mang, hắn cũng không nói chuyện này cho ai biết, chỉ mang dụng cụ tới quan sát biến hóa bên trong kén. Nhưng mà dụng cụ lại như bị một bức tường vô hình ngăn cản, không thể xem được tình huống bên trong, điều duy nhất khiến Tần Uyên cảm thấy an tâm là có thể kiểm tra được dấu hiệu sinh mệnh.
Vài ngày tiếp theo kén trắng đều không có bất cứ biến hóa nào.
Tần Uyên bị viện nghiên cứu chất vấn, hắn qua loa nói ra ngoài thay đổi không khí. Câu trả lời này tất nhiên bị chỉ trích nghiêm khắc, nhưng hắn không để ý. Lấy thanh danh quốc tế, địa vị và tài lực của hắn, phía trên cũng không dám thật sự gây khó dễ.
Bọn họ dám trộm lấy Hỏa Diễm làm thí nghiệm, hắn chẳng lẽ không thể đưa Hỏa Diễm ra ngoài "hít thở không khí"?
Ngày hôm đó, Tần Uyên đang xem xét tư liệu ở trong văn phòng, đồng hồ trên tay đột nhiên truyền đến tiếng cảnh báo. Hắn đứng bật dậy, bước nhanh đến thủy cung.
Mở cửa điện tử, bóng dáng Tần Uyên ngay lập tức xuất hiện ở bên trong.
Hắn chuẩn bị đến gần rồi lại dừng chân, trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Cái kén trắng vốn luôn di chuyển trong nước giờ đã tách ra, lơ lửng trên mặt nước như một lá sen màu trắng bạc. Ở giữa lá sen là một thiếu niên toàn thân trơn nhẵn, cuộn tròn người, tư thế giống trẻ con ngủ say trong cơ thể mẹ. Mái tóc đen mềm mại xoã ra, làn da trắng nõn dính chút nước, dưới ánh sáng chiếu rọi có vẻ xinh đẹp dị thường.
Ai đây? Hỏa Diễm đâu?
Tần Uyên ngừng thở, bước nhẹ đi đến bên cạnh hồ, tầm mắt lướt qua bả vai của thiếu niên, nhìn thấy ở trước ngực cậu đóa Thiên Xích giống y hệt Hỏa Diễm, đúng là hình xăm đặc hữu trên người Hỏa Diễm.
Đây là... Hỏa Diễm?
Tần Uyên không thể tin quan sát thiếu niên ngủ say trước mắt, đầu óc trống rỗng.
Lúc này, chỉ bạc trên mặt nước bắt đầu tan biến, thiếu niên mất đi chỗ đỡ, thân thể cuộn tròn dần dần giãn ra, chầm chậm chìm vào trong nước.
Tần Uyên vội vàng nhảy xuống nước ôm thiếu niên vào lòng. Hai tay vừa chạm đến thân thể ấm áp này, trong lòng Tần Uyên đã dâng lên một loại cảm giác khác thường, cúi đầu nhìn lại, khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên hiện rõ trong mắt hắn.
Bàn tay vô thức xẹt qua lưng cậu, xúc cảm trơn mịn khiến hắn yêu thích không nỡ rời tay.
"Hỏa Diễm..." Ngón tay phác họa lại ngũ quan của cậu, Tần Uyên nỉ non gọi tên thiếu niên, trái tim không khống chế được nhảy loạn lên.
Hắn ôm thiếu niên nhẹ nhàng đi đến văn phòng của mình. Đi vào phòng ngủ của mình, Tần Uyên đặt thiếu niên lên giường, hai tay chống hai bên người cậu, tầm mắt chuyên chú đánh giá cậu từ đầu đến chân, sau đó như là muốn xác định gì đó, tay mơn trớn từ cổ xuống bả vai, cánh tay, eo, hai chân... của cậu, bất kể là vị trí nào cũng không khác gì con người.
Nhìn thiếu niên nằm trên giường, cảm giác trước kia không thể xác định được giờ phút này đã rõ ràng. Hắn thích Hỏa Diễm, rất muốn có được cậu. Nếu cậu chỉ là một con cá heo bình thường, hắn sẽ vĩnh viễn bảo vệ cậu. Nhưng hiện giờ cậu đã biến đổi, đây đối với hắn mà nói là một niềm hạnh phúc to lớn.
Tần Uyên cúi người, khẽ hôn lên môi thiếu niên, thấp giọng nói: "Hỏa Diễm của anh..."
Ánh sáng ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng ngủ, người trên giường chậm rãi mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn bốn phía, sau khi phát hiện mình ở đâu thì có chút mờ mịt.
Thượng Khả từ trên giường ngồi dậy cúi đầu đánh giá thân thể của mình. Rõ ràng là vẻ ngoài của nhân loại, cậu đang nghi ngờ có phải mình lại xuyên qua hay không.
Lục lọi lại đống tin tức trong đầu cậu mới rõ ràng tình huống trước mắt. Đây là năng lực đặc hữu của cá heo sau tiến hoá-- đồng hoá, cậu bị ngoại lực (thuốc) kích thích từ cá heo biến thành con người.
Cứ nghĩ cả đời này chỉ có thể làm một con cá heo bình thường, không nghĩ tới mình còn có thể biến hình.
Lúc Tần Uyên đi vào thì thấy Thượng Khả đang ngẩn người ngồi trên giường nhìn chằm chằm tay mình, dường như vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhận thấy Tần Uyên đến, Thượng Khả ngẩng đầu, đôi mắt kia như làm cả căn phòng bừng sáng.
Lòng Tần Uyên nóng lên, bước nhanh đến bên cạnh cậu.
Thượng Khả nhìn thấy hắn, theo thói quen định nhảy lên làm một cú lộn ngược tao nhã.
Kết quả nhảy được một nửa đã bị ôm lấy, sau đó truyền đến tiếng Tần Uyên mang theo ý cười: "Hỏa Diễm, giờ không phải ở trong nước, cẩn thận ngã."
Thượng Khả hé miệng muốn nói gì đó nhưng trong cổ họng vọng lại chỉ có tiếng cá heo.
Xem ra... cần luyện tập một hồi mới có thể nói chuyện bình thường.
Thượng Khả ôm cổ Tần Uyên, cả người dán lên người hắn giống như một con gấu koala.
Tần Uyên thầm nghĩ, may sau khi Hỏa Diễm biến thành người cân nặng cũng hạ xuống bằng nhân loại bình thường, nếu không thì hơn một trăm ki-lô-gam hắn dù khỏe đến đâu cũng không đỡ nổi cậu.
Tần Uyên vừa vặn ôm được, ấm giọng hỏi: "Có đói không? Tôi chuẩn bị đồ ăn cho em."
Thượng Khả gật đầu, sờ sờ bụng của mình, lại sờ sờ bụng Tần Uyên. Ừ, mặc dù không có cơ bụng rắn chắc như Tần Uyên nhưng tốt xấu gì cũng không có mỡ bụng.
Tần Uyên nhìn chăm chú vào từng cử động của cậu, cảm giác từ đầu tới đuôi đều buồn cười.
"Để tôi mặc quần áo cho em đã." Hỏa Diễm vừa mới biến thành người, khẳng định rất nhiều chuyện đều không hiểu. Tần Uyên vô cùng sẵn sàng làm thầy giáo giảng giải cho cậu, bất kể là thường thức cuộc sống hay là cảm tình vỡ lòng, ngẫm lại còn có chút chờ mong nữa!
Tần Uyên buông cậu ra, sau đó lấy một cái áo sơ mi từ trong tủ ra tự mình thay cho cậu.
Thượng Khả vui vẻ để hắn hầu hạ, cười híp cả mắt, quyết định phải làm một con cá heo bề ngoài bạch liên nội tâm phúc hắc.
Sau khi mặc quần áo tử tế, Tần Uyên dẫn Thượng Khả ra khỏi phòng đi đến nhà ăn.
Tần Uyên lo cậu không quen ăn chín còn chuẩn bị cả cá sống, mà hắn thì ăn thịt nướng thơm phức với cả pancake và súp.
Thượng Khả ngồi ở bên cạnh Tần Uyên, nhìn đĩa cá sống của mình, lại nhìn thịt nướng nóng hổi bên kia, này chính là đãi ngộ khác biệt!
Thừa dịp Tần Uyên ăn súp, Thượng Khả thò tay cầm lấy một cái pancake. Ăn hết bánh, cậu lại dùng dĩa xiên một khối thịt nướng trong đĩa của hắn.
Lúc Thượng Khả chuẩn bị tiếp tục xiên miếng thứ hai thì Tần Uyên ngăn cản nói: "Đừng ăn nhiều, chờ anh kiểm tra thân thể cho em đã, xác định không có việc gì thì tùy em muốn ăn gì cũng được."
Thượng Khả cũng không kiên trì, dù sao tình huống hiện tại đặc thù, nếu vì tham ăn mà ngộ độc thức ăn thì bi kịch.
Tần Uyên thấy cậu ngoan như vậy, như khích lệ mà sờ sờ đầu cậu.
Sau khi ăn cơm xong, Tần Uyên dẫn cậu đến phòng chữa bệnh kiểm tra thân thể, kết quả phát hiện cấu tạo và thể chất của cậu hiện giờ không khác gì người bình thường, đi sâu hơn thì cần tiến hành hàng loạt các bước kiểm tra đo lường.
"Hỏa Diễm, em còn có thể biến thành cá heo không?" Tần Uyên hỏi.
Thượng Khả nghĩ nghĩ, gật đầu. Lần đầu tiên biến hình thành công, cậu cảm thấy mình hẳn là có thể chuyển đổi giữa hình dạng cá heo và nhân loại.
Khóe miệng Tần Uyên hơi hơi nhếch lên, vô cùng hài lòng đối với đáp án này.
Hai người đi tới khu ngoài thủy cung, Thượng Khả cười mấy tiếng với mặt nước. Không bao lâu, Hải Lãng từ trong nước xuất hiện, trước nhìn Tần Uyên và Thượng Khả, sau đó bắt đầu nhìn chung quanh.
Kỳ quái, rõ ràng nghe thấy tiếng Hỏa Diễm, sao lại không thấy đâu?
Thượng Khả ngồi xổm xuống, cười vẫy tay với Hải Lãng: nhìn đi đâu thế, anh ở đây nè.
Hải Lãng trừng tròng mắt, phản ứng đầu tiên không phải Hỏa Diễm biến thành người, mà là trên đầu Hỏa Diễm lại có lông! Vì sao lại biến thành bộ dáng bế tắc đó!
Hải Lãng cảm thấy thẩm mỹ quan của mình bị đả kích nặng nề.
Thượng Khả nhìn nước biển gợn sóng, có chút dụ hoặc không chịu nổi. Tứ chi nhúc nhích, hai chân đạp lấy đà, vừa mới nhảy lấy đà thì bị Tần Uyên kéo trở về.
"Đợi một chút, đừng vội xuống nước." Tần Uyên nắm cả eo của cậu, dẫn cậu đi đến một nơi.
Đi đâu vậy? Thượng Khả ngẩng đầu nhìn Tần Uyên, ánh mắt dò hỏi.
"Anh đã sắp xếp cho em một thân phận, tên là "Hải Diễm", nhân viên chăm sóc ở thủy cung." Tần Uyên giải thích.
Hải Diễm? Hỏa Diễm + Hải Lãng, anh có thể đặt cái tên nào tùy tiện hơn được không? Có dám hỏi ý kiến trước không? Em có tên đàng hoàng đó!
Tần Uyên dẫn Thượng Khả đến đại sảnh, rất đông nhân viên công tác nhìn thấy Tần tổng bình thường chẳng nói chẳng cười lại thân mật ôm một người con trai, đều có chút không dám tin vào mắt của mình.
Bọn họ nhìn Thượng Khả, lập tức bị vẻ ngoài xuất chúng của cậu hấp dẫn, cậu không chỉ đẹp mà còn có một đôi mắt trong suốt giống như ngọc bích vậy.
Tần Uyên thấy mọi người nhìn Hỏa Diễm không chuyển mắt, trong lòng hơi cuống cuồng, giới thiệu đại khái cho mọi người rồi dẫn Thượng Khả rời đi, căn bản không cho bọn họ có cơ hội làm quen Thượng Khả.
Tần Uyên đột nhiên có chút hối hận, không nên để Hỏa Diễm xuất hiện trước mặt mọi người sớm như vậy, ít ra phải chờ em ấy quen thuộc với cuộc sống con người rồi mới quyết định. Nhưng hắn rất muốn để tất cả mọi người nhìn thấy Hỏa Diễm của hắn, để tất cả mọi người biết đây là bảo bối của hắn.
Tần Uyên cúi đầu nhìn người trong lòng, thật sự không biết làm sao mới có thể biểu đạt tình cảm của hắn tới cậu, từ lúc Thượng Khả tỉnh lại hắn đã rất phấn khởi, chỉ là trời sinh mặt lạnh, từ ngoài nhìn không ra.
"Hỏa Diễm." Tần Uyên nhẹ giọng gọi.
"Ừm?" Thượng Khả ngẩng đầu, một bóng đen phủ xuống, lập tức cảm giác trên môi nóng lên, hai người dùng phương thức của nhân loại, bắt đầu một hồi môi lưỡi xâm nhập trao đổi...