Edit: Sidd; Beta: Leslie
Cuộc chiến trên mạng ngày càng khốc liệt, số lượng người yêu cầu Cage ra mặt cũng càng lúc càng tăng.
Ravel bưng bít hết những tin tức này vì không muốn cho Cage thêm phiền muộn.
- Ngày mai, chúng ta sẽ tổ chức lễ truy điệu cho các vị anh hùng ở mộ viên. Đến lúc đó, ta sẽ đích thân ban danh cho em.
Ngày mai? Ngày mai không phải là ngày Ravel sẽ bị bắn lén sao?
Này người anh em, nếu anh muốn sống thì phải mang tôi theo đó! Thượng Khả nắm lấy cánh tay Ravel với vẻ mặt trông đợi nhìn anh.
- Em muốn đi? - Ravel nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cậu.
Thượng Khả chân thành gật đầu.
- Không được, trong buổi lễ sẽ có rất nhiều người, ta sợ em sẽ xảy ra chuyện. – Ngay lập tức, Ravel thấy ánh mắt của cậu đột nhiên sáng hơn tựa như sóng xanh dao động, lân quang lưu chuyển.
Người xảy ra chuyện là anh đó! Người anh em, nếu không mang tôi theo thì anh sẽ hối hận!
Thượng Khả tiếp tục dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn Ravel.
Đối mắt với cậu hai phút, cuối cùng Ravel cũng chịu thua:
- Được rồi, ta sẽ bảo Kahn tăng cường phòng vệ.
Thượng Khả lập tức vui mừng hớn hở, mái tóc màu bạch kim hơi vểnh lên, mỗi sợi tóc đều giống như mang theo ý cười, tràn ngập sắc màu của ánh nắng.
Ravel nhịn không được xoa đầu cậu, cảm giác thật dễ chịu ấm áp, xúc cảm rất tốt, lại xoa thêm vài cái nữa...
Sở dĩ Ravel đồng ý để Cage tham gia một là để đối chất với công chúng; hai là vì tính chất trang trọng của lễ truy điệu ở mộ viên, số lượng người tuy nhiều nhưng đều được sắp xếp theo thứ tự; ba là vì trong số những người đã chết được tưởng niệm đó, người quan trọng nhất chính là cha của Cage -Tướng quân Outrey.
Ravel rời khỏi phòng bệnh nhưng năm phút sau đã quay về. Sau đó, anh ôm Thượng Khả lên.
Hả? Đi đâu?
- Ta đã hỏi bác sĩ Bennet, ông ấy nói em có thể tắm rửa. - Ravel vừa ôm Thượng Khả đến phòng tắm vừa giải thích - Chỉ cần động tác nhẹ nhàng một chút, không cọ xát lên vết thương thì sẽ không sao.
Băng gạc trên người Thượng Khả đều đã được tháo bỏ. Dưới sự trị liệu của các thiết bị máy móc, xương cốt cậu đều liền lại như cũ. Thế nhưng, do cơ bắp đã bị thoái hóa nên tay chân cậu vẫn không thể linh hoạt như lúc trước.
Ravel dịu dàng đặt Thượng Khả lên ghế nằm, sau đó cởi quần áo của cậu ra.
Trong khoảng thời gian này, Ravel vẫn luôn đích thân chăm sóc Thượng Khả. Đối với việc cả người trần truồng ở trước mặt anh, Thượng Khả đã có thể bình tĩnh như không có chuyện gì. Mặc dù đây là lần đầu tiên anh tắm cho cậu, nhưng trên người cậu còn chỗ nào là anh chưa nhìn thấy chứ?
Ravel nhìn cơ thể gầy trơ xương của cậu, làn da trắng bệch chi chít các vết thương lớn nhỏ, yếu ớt đến độ dường như chỉ cần khẽ chạm vào là sẽ vỡ vụn, chỉ có đóa Khung Thương Xích Viêm trên ngực kia là vẫn diễm lệ như máu.
Người thanh niên này mỗi ngày đều tươi cười trước mặt mọi người một cách dồi dào sức sống. Ai mà ngờ được dưới lớp quần áo kia lại là một cơ thể bị tàn phá đến như vậy?
Người ngoài nghi ngờ bệnh tình của cậu bởi vì bọn họ chưa từng nhìn thấy bộ dạng thực sự của cậu.
Ravel chỉnh vừa nước ấm, bắt đầu cẩn thận giúp Thượng Khả gội đầu tắm rửa.
Ngón tay chậm rãi lướt qua da thịt cậu, ánh mắt Ravel dần tối đi.
Anh muốn có người này, đôi mắt của cậu, bờ môi của cậu, hình xăm của cậu, vết thương của cậu... tất cả mọi thứ, anh đều muốn có.
Lần đầu tiên Ravel có một cảm giác mãnh liệt đến vậy, giống như lửa cháy phập phừng, gần như muốn thiêu đốt người thanh niên trước mắt thành tro bụi. Thế nhưng, anh không thể làm bất cứ điều gì, thậm chí còn không dám có những hành động vượt quá giới hạn vì sợ bản thân mình không cẩn thận sẽ làm cậu tổn thương.
Thượng Khả hình như có cảm giác nên quay đầu nhìn Ravel.
Ravel thu ánh mắt giấu đi tâm tư của mình thật sâu.
Tắm rửa xong xuôi, Ravel dùng khăn tắm bọc kỹ Thượng Khả lại. Sau đó, anh ôm cậu giống như ôm một một con sâu to trở về giường bệnh và thay bệnh phục mới cho cậu.
- Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lễ truy điệu sẽ bắt đầu lúc chín giờ, tám giờ ta sẽ gọi em dậy để chuẩn bị.
Sáng hôm sau, Ravel một thân mặc lễ phục màu đen uy nghiêm trang trọng. Mặc dù anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị nhưng thần thái vẫn anh tuấn xuất phàm.
Ravel tự tay thay lễ phục cho Thượng Khả, kiểu dáng lễ phục của cậu giống hệt như bộ đang mặc trên người anh.
Sau khi mặc lễ phục vào, trong nháy mắt, Thượng Khả từ một con mèo nhà lười nhác biến thành một con báo thanh cao.
Với tư cách là bác sĩ điều trị chính của cậu, Bennet vẫn cảm thấy người thanh niên này rất thần kỳ. Thân thể cậu rõ ràng đã chạm tới giới hạn nhưng vẫn có thể tràn đầy sinh lực như vậy. Nhìn dáng vẻ dồi dào sức sống của cậu, ai mà tin được thật ra Thượng Khả là một người sắp chết chứ?
Bennet lại nhìn sang Ravel đang cài khuy áo cho Cage, trong lòng ông thầm nghĩ nếu người thanh niên này có thể sống tiếp thì chắc chắn cậu sẽ là vương hậu tương lai của đế quốc Tân Thần. Xem mức độ coi trọng của Ravel đối với cậu, cho dù có đều là nam nhân thì anh cũng sẽ không chút do dự trói buộc cậu ở bên người.
Đáng tiếc...
Đoàn người bước lên xe toa trong vòng vây của đội hộ vệ, hùng dũng oai nghiêm tiến về mộ viên.
Trong lễ truy điệu lần này, một nửa quân tướng của thủ đô đều đến tham dự. Bên cạnh đó, một vài phóng viên của giới truyền thông cùng các đại biểu nhân dân cũng có mặt.
Lúc Ravel đẩy Thượng Khả xuất hiện, các phóng viên lập tức lấy máy quay phim tiến hành quay lại toàn bộ quá trình. Bọn họ không gây náo loạn mà chỉ đứng ở ngoài vòng bảo vệ yên lặng tác nghiệp. Sau khi buổi lễ kết thúc, một buổi họp báo sẽ được diễn ra nên bọn họ cũng không cần vội vàng.
Trong khi đó, ánh nhìn của đại bộ phận người dân đều tập trung trên người Thượng Khả. Khi thấy đôi mắt cậu sáng sủa, tinh thần dồi dào, nghi vấn về trong lòng mọi người lại càng tăng thêm.
Trình tự của buổi lễ trước tiên sẽ là Ravel phát biểu, sau đó sẽ do người chủ trì của hoàng gia dẫn dắt. Trong mộ viên tịch mịch, hơn một ngàn người đứng trang nghiêm, chăm chú lắng nghe giọng nói trầm thấp mà kính cẩn của người chủ trì đang từ tốn tụng niệm điếu văn cùng tên của tất cả những người đã tử chiến.
Vô số cư dân mạng cũng đang trực tiếp theo dõi buổi lễ.
Trong buổi lễ, tất cả mọi người đều đứng, duy chỉ có một mình Thượng Khả là ngồi, nhìn vào vô cùng nổi bật. Không ít người ở trên mạng bắt đầu châm chọc khiêu khích, nói cậu một thân chỉnh tề, an nhàn ngồi xe lăn, đúng là tốt số, trông bộ dạng của cậu hoàn toàn không giống với cái danh "thân mang trọng bệnh". Rõ ràng là tứ chi đầy đủ, chống một cái gậy cũng có thể đứng vài phút kia mà!
Lúc bị tra tấn thì khí phách lắm, sao bây giờ lại trở nên yếu ớt như vậy?
Người chủ trì kết thúc điếu văn, mọi người bắt đầu lần lượt dâng hoa.
Thượng Khả cảm giác hơi thở của mình càng lúc càng yếu, nhưng vẫn kéo căng tinh thần cảnh giác chung quanh. Thời điểm cậu rời khỏi thế giới này khoảng chừng chỉ còn lại mấy tiếng nữa thôi. Người bắn lén Ravel bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện.
- Cage, dâng hoa cùng ta nhé? - Ravel thì thầm với Thượng Khả.
Thượng Khả gật đầu, được Ravel đẩy đến trước bia mộ của các vị anh hùng.
Những người khác tách ra hai bên, nhìn theo hướng bọn họ đi.
Tới trước bia mộ, Ravel đang chuẩn bị đỡ lấy Thượng Khả thì lại thấy cậu chống vào tay vịn, cố sức đứng lên. Ravel vươn tay để Thượng Khả mượn lực đứng vững, hai người cùng nhau đặt hoa lên trên bia mộ.
Toàn bộ cảnh tượng đang diễn ra đều được máy quay phim quay lại tỉ mỉ và sau này đã trở thành hình ảnh vô cùng có giá trị kỷ niệm.
Dâng hoa xong, Ravel đỡ Thượng Khả đi xuống bậc thang. Đúng lúc này, Thượng Khả đột nhiên phát giác trong đám người có một tia sáng lóe lên. Lập tức, một hộ vệ hét lớn:
- Bệ hạ, cẩn thận!
Ravel còn chưa kịp phản ứng đã thấy một bóng người gầy yếu nhào lên người mình, mái tóc màu bạch kim quét qua cằm anh.
Con ngươi của anh co rút ôm lấy thân thể mềm oặt ở trong lòng. Thế nhưng, bàn tay vừa chạm vào người cậu lại cảm thấy một cơn lạnh lẽo đến thấu xương. Một giây sau, y phục trên người cậu vỡ thành từng mảnh băng, rơi võ trên mặt đất.
- Bệ hạ, mau buông Cage xuống, đó là băng ma! - Thanh âm lo lắng của Bennet truyền vào tai Ravel khiến đại não trống rỗng của anh một lần nữa vận hành.
Ravel đặt Cage xuống đất, thân thể cậu bị đóng băng với tốc độ cực nhanh, nhưng khóe miệng của cậu lại cong lên mỉm cười, ánh mắt vẫn ấm áp như vậy, thần thái hoa mỹ vĩnh viễn bị ngưng đọng trong băng giá.
Đội hộ vệ nhanh chóng bắt được hung thủ, mọi người dều nghe gã hung hăng thét gào:
- Ravel, ngươi chờ đó! Chúng ta nhất định sẽ trở lại. Ý chí của Cruise là vĩnh tồn!
Chung quanh một phen náo loạn, tất cả mọi người đều bị hộ vệ ngăn ở bên ngoài.
Ravel không để ý đến những ồn ào ngoài kia, trong mắt anh giờ đây chỉ có người thanh niên đang nằm trên mặt đất.
Băng ma là một loại vũ khí hóa học đặc biệt có thể trong nháy mắt làm đông cứng mục tiêu, giá thành rất đắt, vô cùng hiếm gặp. Ưu điểm lớn nhất của nó chính là khả năng ẩn giấu, cho dù có dùng đến dụng cụ rà soát tạo vật nguy hiểm cũng không cách nào phát hiện ra.
Bennet đi tới bên cạnh Thượng Khả, lấy dụng cụ chuẩn bị tiến hành cấp cứu.
Người bị băng ma bắn trúng, thân thể sẽ bị đóng băng trong thời gian cực ngắn nhưng nếu được cứu chữa kịp thời thì vẫn có khả năng sống được. Điều quan trọng nhất chính là phải tuyệt đối đảm bảo thân thể còn nguyên vẹn. Vật thể bị băng ma hóa vô cùng yếu ớt, sơ sẩy dùng lực một chút là sẽ bị vỡ nát ngay giống như y phục của Thượng Khả vừa bị nát vụn dưới tay Ravel.
- Sao còn chưa bắt đầu? - Ravel thấy Bennet cầm dụng cụ thật lâu nhưng vẫn chưa có hành động gì, trong mắt liền tóe ra hai tia sắc bén.
Bennet chậm rãi buông dụng cụ xuống, nhẹ giọng nói:
- Xin lỗi bệ hạ, cậu ấy đã đi rồi.
- Em ấy bị đóng băng còn chưa tới hai phút! - Ravel lạnh lùng nhìn ông.
- Bệ hạ, nội tạng của Cage vốn đã bị hoại tử, có thể sống được tới giờ toàn bộ đều nhờ ý chí của cậu ấy. - Bennet lắc đầu nói - Cậu ấy không thể tiếp nhận thêm bất cứ áp lực giải đông nào nữa. Chỉ cần thần khẽ động vào, cơ quan trong cơ thể cậu ấy sẽ lập tức hóa thành một vũng máu.
Ravel cảm thấy giống như nghẹt thở. Nhìn qua người đang nằm trên mặt đất, mọi thứ trước mắt anh dần trở nên mơ hồ, cuối cùng chỉ còn lại một màu đỏ tươi ở trước ngực cậu tựa như huyết châu đang ngưng kết trong con ngươi của anh.
Mấy ngàn người đang có mặt ở buổi lễ cùng với tất cả dân chúng đang xem trực tiếp đều tận mắt nhìn thấy biến cố này. Cage đã lấy thân thể gầy yếu của mình thay Ravel nhận một đòn trí mạng. Khoảnh khắc lớp y phục bị nát vụn, thân thể xích lõa của cậu liền lộ ra trước mắt mọi người.
Thân thể đó gầy như que củi, bắp thịt teo lại, vết thương trải rộng toàn thân khiến cho tất cả mọi người đều trầm lặng.
Với trình độ y học hiện tại, ngoại thương bình thường sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào. Thế nhưng, những vết thương ở trên người Cage đã mười mấy ngày vẫn chưa khép miệng, rất nhiều vết tích chồng chéo lộ ra rõ ràng, điều này chứng minh chức năng sinh lý của cậu đã mất đi sức sống, tế bào không cách nào tái sinh được nữa. Vì vậy, dù có áp dụng trị liệu đến thế nào, thương thế cậu vẫn sẽ tiếp tục chuyển biến xấu.
Mọi người chỉ biết cậu bị tra tấn vô cùng tàn ác nhưng lại không biết được sau đó cậu vẫn phải chịu đủ mọi khổ đau. Vậy mà bọn họ còn nhẫn tâm vô tri chất vấn cậu, nghi ngờ người thanh niên bị thương đến không còn lành lặn này. Bọn họ có tư cách gì vũ nhục cậu, vũ nhục một người dũng cảm như vậy?
Khó trách cậu luôn ngồi trên xe lăn, không phải là cậu không tôn trọng người chết mà là bởi vì cơ bắp đã bị co rút nghiêm trọng, không có khả năng đi lại. Nhưng dù là như vậy, lúc dâng hoa, cậu vẫn nén chịu đau đớn đứng lên.
Lúc cậu canh trước người Ravel, không chút do dự, không chút hối hận, bởi vì biểu cảm đọng lại sau cùng trên gương mặt cậu, chính là —— một nụ cười, một nụ cười không hề sợ hãi trước cái chết, thản nhiên không gì sánh bằng.