Đến khi tỉnh dậy thì cả đám thấy mùi thịt nướng thơm ngon, còn có cả hoa quả đầy đủ.
- Thịt mấy con Tinh Kê ( gà), hoa quả là lấy trong rừng. Gần đây cũng chỉ có yêu thú cấp thấp nên mọi người không cần quá lo lắng.
Hắn cũng đem một đôi chân gà nướng vàng thơm tới cạnh Phi Tuyết.
- Nếu còn mệt thì em nghỉ ngơi thêm chút đi.
Phi Tuyết lắc đầu nhìn miếng thịt gà.
- Em muốn....
Hắn liền đưa cho nàng.
- Không, anh làm đi....
Phi Tuyết nhõng nhẽo như một đứa trẻ làm hắn bật cười.
- Là muốn anh giúp chứ gì, được thôi...
Hắn cũng từ từ xé nhỏ miếng thịt cho Phi Tuyết, cẩn thận đút cho nàng ( như chăm trẻ con vậy)
Ăn thôi mà cũng phải để người khác chú ý.
Khâm phục về tình cảm hai người này thật sự. Và tất nhiên, hai cặp còn lại cũng không ngại ngần nữa rồi.
Dù sao thì cũng phải như......vợ chồng nhà người ta chứ.
Sau khi hồi phục hẳn thì cả đám lại lên đường.
Lần này, có vẻ như suôn sẻ hơn, suôn sê thái quá, ngay cả một con yêu thú nhỏ cũng không gặp.
Càng như vậy, mọi người lại càng thêm cảnh giác. Có thể là sẽ có yêu thú cấp cao, hoặc là bọn họ nghĩ ngợi nhiều.
Nhưng đi thêm một hồi lâu mà chưa phát hiện ra con yêu thú nào nữa.
- Có gì đó.....
Hắn khẽ nói.
Dần dần, mọi người cũng phát hiện ra mùi máu nhàn nhạt trong không khí.
Càng vào sâu hơn thì mùi máu cũng nồng đậm hơn, tanh tưởi.
Nhanh chóng, cả đám phát hiện ra một con Hùng Miêu đã chết rồi.
Tinh hạch của nó cũng bị lôi kéo mạnh bạo mà đi, để lại trên ngực lớn thủng một lỗ lớn.
- Chết cũng được khoảng nửa ngày,còn là trên lãnh thổ của chính nó.
Phi Phong phỏng đoán.
Nhìn lại hiện trường thì đúng là dấu vết của một trận đánh khốc liệt.
Trên vuốt con Hùng Miêu vẫn lưu lại một mảng máu me be bét.
Cũng là đối thủ của nó chúng đòn, tuy không chết cũng phải trọng thương.
Khu vực xung quanh cũng bị tàn phá phân nửa.
- Như vậy, chúng ta tạm thời lưu lại nơi này.Sau khi hồi phục liền nhanh chóng rời khỏi.
Bích Diệp khẽ nói, dù sao ở lại lâu cũng không tốt, ai biết có kéo theo đám quái vật kia không.
Con Hùng Miêu này tuy không phải cao cấp yêu thú gì, nhưng chỗ tốt không phải không có.
Mà đúng như Bích Diệp nói, không sớm thì muộn cũng có phiền toái kéo tới.
Nguyên một bầy nhện đen khổng lồ, con nào con đó lông gai đen kịt, mắt đỏ ngầu,tiếng rít liên tiếp phát ra.
Độc, lạnh. Nghe rất ghê rợn.
Mọi người im lặng, từ từ, bắt đầu hết sức mà chạy.
Nếu chỉ có một hai con thì giết cũng không vấn đề. Nhưng là chúng nó đi cả bầy đàn đến hai ba chục con.Chạy còn chật vật nói chi đánh đấm cái gì.
Mà cũng bắt đầu từ đây, bọn họ tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, né vỏ mít gặp vỏ sầu riêng.
Mà toàn là yêu thú chơi bầy đàn chứ lại.
Thật không muốn để người sống mà.
Trong những tình huống "chó chết " này vậy mà cũng có cái để an ủi.
Sau khi bị lũ Hầu Tử đuổi đánh chật vật thì cả đám mới có chút thời gian nghỉ ngơi.
Bích Diệp phát hiện ra, bọn họ thế nào lại đứng bên cạnh một đám linh thảo.
- Phá Linh Chi,... Lam Ngân Thảo....còn có Tử Tinh Thạch....
Bích Diệp hô tên khiến mọi người đều chú ý.
- Đừng có nói là lại sắp phải chạy nữa nha...
Kim Ngọc có hơi phàn nàn.
Không dễ gì tự nhiên nhặt được bảo như vậy chứ.
Mọi người lại vô tình cùng nhau hướng mắt nhìn hắn.
- Lần này thì đúng là không có yêu thú gần đây....
- Vậy tốt quá..
Phi Phong lắc đầu.
- Nhưng phiền phức vẫn là có ah...
Vừa nói xong, liền cả đám mũi tên như mưa trút xuống.
Tường gió!!!
Ngọn gió vô hình chặn lại toàn bộ mũi tên làm chúng rớt xuống.
- Mấy người ra ngoài được rồi chứ, yên tâm đi, chúng ta cũng không có ý định gì với Sinh Nguyên của mấy người...
Phi Phong nói như vậy để tất cả phải giật mình.
- Ngươi.....là....ai....???
Âm thanh không rõ nam nữ già trẻ vang lên đều đều.
Hai mắt Phi Phong lóe đỏ, luồng gió từ hắn bắn lại phía khu rừng,đánh bật một hàng cây xanh rậm rạp che chắn.
Để lộ ra một đám cỡ người đều mang theo cung, tay tuốt kiếm, chuẩn bị chiến đấu.
- Thứ nhất, ta không thích người khác giả thần giả quỷ....còn nữa, cho dù các ngươi có thêm bao nhiêu người, e rằng giết ta cũng rất khó...
Đám người này không khác biệt gì trừ đôi tai dài nhọn hơn người thường.
- Tinh Linh....
Phi Tuyết thốt lên.
Không khi căng thẳng bao trùm hai bên.
Hắn biết, bọn họ là chờ thủ lĩnh đến.
- Mọi người đợi một lát.
Hắn quay lại chấn an cả đám.
Nhanh chóng, người thủ lĩnh của bọn họ cũng đến.Vậy mà là nữ!!!
- Chuyện này là???
- Đội trưởng, bọn họ là nhân tộc người lạ,xâm phạm chúng ta khu vực giám sát bảo vệ.
Một người báo cáo.
- Nhân tộc người, tốt hơn là các ngươi mau đi khỏi đây,nếu không, đừng trách chúng ta không nhắc nhở!
- Đi,chưa thể, chúng ta là muốn tìm một ít Đông Trùng Hạ Thảo, chưa tìm được liền chưa thể đi.
- Đông Trùng Hạ Thảo, nơi này không có, các ngươi đi nơi khác tìm.
- Vậy sao, chúng ta đi.
Hắn quay người nói lại với người. Đi đến đây rồi, chẳng lẽ cứ vậy đi?
Nhưng nhìn điệu bộ của hắn thì cả đám cũng làm theo, quay người muốn bỏ đi thật.
- Đội trưởng,nhưng mà hắn biết đến Sinh Nguyên.
- Cái gì!!!
Người đội trưởng thốt lên bất ngờ.
- Không được để bọn họ chạy thoát.Mau bắt lại, bằng bất cứ giá nào!
Đám người nhanh chóng đuổi theo
Người đội trưởng thì mất bình tĩnh.
- Cần phải báo cho Tộc trưởng cùng mọi người biết....
Nghĩ liền làm, người kia nhanh chóng rời đi.
Đám người kia thì cứ vây quanh người, sống chết không cho đi.
- Chẳng phải vừa là đuổi chúng ta đi sao???
Phi Tuyết bất mãn.
- Các ngươi hiện tại không thể đi....
Một người cố kéo dài thời gian.
Thực lực của bọn hắn sợ không đủ kìm hãm mấy người này.
Chỉ còn cách câu giờ càng lâu càng tốt.