Sau ròng rã suốt ngày vui chơi, ba người Dương Hoài An cuối cùng cũng trở về kinh thành.
Dương Hoài An ngẩn đầu nhìn nơi hoàng cung hoa lệ xa xa kia, chỉ không còn ít ngày nữa thôi hắn sẽ trả được thù cho mẫu hậu, cũng trả lại nỗi đau mấy năm nay mà bản thân hắn đã chịu đựng.
Hắn thở dài quay qua nhìn cậu trong mắt mang theo độ ấm chỉ mình cậu có, sau ngày ám sát đó hai mẹ con kia đã im hơi lặng tiếng.
Nhưng hắn cũng không thả lỏng, nói đúng hơn là chưa bao giờ thả lỏng từ lúc đi diệt thổ phỉ hắn đã an bài người bảo vệ nhà thừa tướng và nhất là cậu.
Nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên hôn một cái thật mạnh vào môi cậu, rồi đến trán, mũi và hai bên má.
Dương Hoài An mới chịu tha Trương Gia Bảo đang hớn hở vì được về nhà gặp gia đình.
Trương Kiên mặt mày tươi rói, cuối cùng y cũng có thể thoát khỏi ngày tháng ăn cơm chó của cái lên suốt ngày độc chiếm đệ đệ của y / rồi.
Mà ở một nơi khác, Nhị hoàng tử đang tức giận đập phá hết đồ đạt trong cung mình.
Gõ ràng là gã đã chuẩn bị kĩ càng, nhưng kế hoạch ám sát lại thất bại, không những vậy lại còn tổn thất một lượng lớn sát thủ.
Muốn uống một trung trà cho hạ hỏa nhưng càng nghĩ càng tức gã vứt mạnh ly trà xuống đất, ngồi về trên ghế vừa thở hổn hển vừa ổn định cảm xúc.
Như Phi từ bên ngoài đi vào cho cung nữ và nô tài đi ra ngoài, mới bình tĩnh nói: " Mới có như dị mà đã không giữ được bình tĩnh rồi.
Thật đúng là phế vật, con quên bây giờ ta đang kiểm soát lão già kia ở trong tay à".
Như Phi cười mỉa mai: " Chức vị Thái tử của hắn bây giờ chỉ là đồ bỏ mà thôi.
So với lúc nhỏ chỉ biết trốn sau lưng mẫu thân của hắn cũng không khác là bao".
Nhị hoàng tử cười nhìn Như Phi: " Mẫu phi còn chưa tỉnh mộng hả.
Người không thấy đám sát thủ mà ta phái đi ám sát hắn, có đi mà không có về sao".
Gã nhìn Như Phi cười như điên: " Người không biết rằng từ lúc hắn trở về bình an trong đống sát thủ đó.
Từ lúc đó ta đã biết hắn không còn yếu ớt nữa, ta đã biết kết cục của ta và người sẽ không tốt đẹp".
Như Phi mặt tái xanh ngồi bệch xuống đất, phủ nhận lời nói của gã: " Không thể nào, không có chuyện đó được.
Đúng rồi không thể hắn chỉ là một tên vô dụng thôi, đúng chỉ là một tên vô dụng ".
Vừa nói vừa đi ra khỏi cung Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử nhìn bà ta đi càng ngày càng xa cảm thấy mệt mỏi.
Người đàn bà luôn coi mình là đúng, bà ta tàn ác, ích kỉ, tham vọng.
Nhưng bà ta lại là mẫu thân của gã, gã không thể làm gì được ngoài nghe theo sắp xếp của bà ta.
Từng bước từng bước đi đến vũng lầy không thể nào thoát ra.
Nhị hoàng tử cười cay đắng, chỉ còn vài ngày nữa thôi gã sẽ được giải thoát khỏi nơi đây.
Nhắm mắt lại nhớ tới người phụ nữ gần cười hiền từ nhìn gã.
Nàng ấy cho gã ăn bánh, làm cho gã khăn tay, xoa đầu nhéo má gã nói gã thật ngoan ngoãn đáng yêu.
Nước mắt bất giác chảy xuống hai má.
Gã thì thầm một câu chẳng ai nghe được: " Hoàng hậu nương nương con xin lỗi, hi vọng kiếp sau con sẽ làm con của người, để trả lại mọi tội lỗi con đang mang ".
Hai ngày sau
Hoàng thượng mở yến tiệc phong thưởng cho Thái tử hoàn thành nhiệm vụ trở về.
Trương Gia Bảo ngồi cùng cha và đại ca của mình, hai người này đang vừa nói chuyện và gắp đồ ăn cậu thích vào bát cho cậu.
Cậu vừa nhai hai má phình to vừa nhìn Dương Hoài An đang được đám quan lại quay quanh từ xa.
Như cảm nhận được ánh mắt của cậu, thừa cơ không ai để ý hắn nháy mắt một cái về phía cậu.
Trương Gia Bảo thấy thế vội gụt đầu, mặt từ từ đỏ dần nhưng tay vẫn miệt mài cho đồ ăn vào miệng.
Yến tiệc nhanh chóng đến hồi kết, lão hoàng đế đang tính trở về cung nghỉ ngơi.
Dương Hoài An đột ngột đứng dậy: " Thưa phụ hoàng, nhi thần có chuyện cần bẩm báo".
Lão hoàng đế thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, nói: " Có chuyện gì? Nói đi".
Dương Hoài An quỳ xuống vẻ mặt khuẩn thiết: " Thưa phụ hoàng, lúc đánh thổ phỉ nhi thần vô tình tìm thấy nhưng bức thư này, xin phụ hoàng xem qua".
Công công bên cạnh ông ta đi đến nhận lấy dâng lên: " Mời bệ hạ xem".
Lão hoàng đế mở ra thấy trong thư là bút tích của Nhị hoàng tử cảm thấy nghi ngờ, đọc thêm vài phong thư khác sắc mặt ông ta càng dữ tợn.
Lão ném mạnh đống thư xuống đất nhìn qua Như Phi tát mạnh một cái, mắng: " Con tiện phụ độc ác này, người xem người và con ngươi đã làm gì đây".
Nói rồi ông ta lôi bà đến chỗ đống thư mà vức xuống.
Quan lại tham gia yến tiệc thấy ông ta giận dữ bèn quỳ xuống hô: " Bệ hạ bớt giận".
Như Phi lúc này hoàn hồn lại lấy một bức thư lên xem nháy mắt sắc mặt tái nhợt, dập đầu kêu oan: " Bệ hạ, thần thiếp không có, thần thiếp bị oan.
Chính thái tử làm giả, đúng vậy chính thái tử đã làm giả để mưu hại thần thiếp ".
Lão hoàng đế giận dữ đá bà ta một phát: " người còn nói ngươi bị oan, người xem trong đó không phải là có chữ của ngươi à, còn có cả dấu ấn mà chỉ có Lão nhị mới có, ngươi giải thích làm sao".
Lão nhìn qua Nhị hoàng tử thấy gã vẫn bình tĩnh, hỏi: " Lão nhị, ngươi hãy cho trẫm một lời giải thích ".
Nhị hoàng tử ung dung uống một trung rượu, đứng lên quỳ xuống:" Nhi thần không còn gì để giải thích, tất cả đều là sự thật".
Nói xong lại nhìn qua Dương Hoài An nở nụ cười tươi nhất từ trước tới nay: " Ta có lỗi với ngươi cũng có lỗi với Hoàng hậu nương nương ".
Vừa nói hết câu, máu chảy ra từ miệng gã càng lúc càng nhiều, gã rục xuống nhắm mắt nở một nụ cười mãn nguyện mà tắt thở.
Sự thật đã rõ rành rành, Như Phi thấy con mình chết cũng không có một tia thương cảm, nhìn lão hoàng đế cười điên: " Lão già khốn khiếp ngươi sẽ sớm chết thôi.
Độc mà ta hạ đã sớm ăn sâu vào cơ thể ngươi rồi, đã không thể giải được nữa.
Ngươi cứ chờ chết đi.
Haha.....".
Lão hoàng đế càng thêm tức giận, chỉ tay về phía bà ta: " Ta không làm gì có lỗi với ngươi, sao cho ngươi phải làm như vậy ta?".
Như Phi nhìn ông ta đầy mỉa mai: " Ngươi nói ngươi không làm gì có lỗi? Ngươi quên rồi sao, nếu không phải tại ngươi git chết Tứ điện hạ của ta thì ta làm sao mà hận ngươi ".
Lão hoàng đế bất ngờ: " Tứ đệ, các ngươi...".
Như Phi cười cay đắng: " Đúng vậy, chúng ta yêu, đã đính ước sẽ ở bên nhau mãi mãi.
Nhưng tất cả là tại ngươi, ngươi [email protected] muốn hoàng vị, ngươi phòng trừ tai họa mà không muốn để cho một người huynh đệ nào của ngươi được sống, kể cả ngài ấy.
Tất cả là tại ngươi.
Ta muốn ngươi sống không bằng chết, muốn ngươi không còn ai bên cạnh, muốn ngươi chết trong cô độc".
Như Phi ngồi dậy chỉnh trang lại y phục, cười nhìn lão: " Bệ hạ.
Ta chúc người có một cái chết đau đớn, thốn khổ.
Tạm biệt ".
Nói rồi bà nhắm mắt lại, lấy ra cây trâm đã chuẩn bị đâm mạnh vào cổ cơ thể bà ngã xuống máu không ngừng đổ kể cả khi bà đã tắt thở.
Dương Hoài An vẻ mặt bình tĩnh.
Trong lúc đều tra cái chết của mẫu hậu hắn đã biết,nhưng khi nghe được từ người trong cuộc, lòng hắn không thể không nguội lạnh.
Dương Hoài An thở dài đi nhanh ra khỏi yến tiệc.
Trương Gia Bảo nhìn hắn đầy lo lắng, vội báo một tiếng cho phụ thân và ca ca rồi nhanh nhẹ đuổi theo.
Lão hoàng đế vì tức giận công tâm phun một ngụm máu rồi lăng đùng ra ngắt.
Yến tiệc hôm nay tràng đầy hỗn loạn, mọi bí mật trong thâm cung được phơi bầy làm cho lòng con người ta thấy mà lạnh sống lưng vì sự thâm độc..