Trương Gia Bảo nhanh chóng đuổi kịp Dương Hoài An, cậu nắm tay hắn ôm hắn vào lòng.
Giọng cậu nhẹ nhàng thủ thỉ : " Đã không sao rồi An ca ca.
Mọi chuyện đã kết thúc".
Dương Hoài An ôm chặt cậu thật lâu mới ngẩn đầu lên nói: " Ta không sao.
Chỉ là ta không ngờ ông ấy chính là nguồn gốc khiến nổi đau khổ của ta bắt đầu".
Hắn ngừng lại một chút nói tiếp: " Có lẽ ông ấy không biết rằng người yêu ông ấy thật lòng, đã bị ông bị ông ấy gián tiếp git chết rồi".
Trương Gia Bảo ở lại an ủi trái tim đã tổn thương của hắn.
Đến khi Trương Kiên tìm đến trời cũng đã tối đen.
Lúc này hai người mới buôn ra.
Trước khi về, cậu xoa đầu hắn, nở nụ cười:" Không sao cả chẳng ai có thể làm gì huynh được nữa.
Huynh còn ta mà, ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh huynh".
Trái tim như được ai đó ôm vào mà trở nên ấm áp.
Vô thức mở nụ cười nhìn cậu gật đầu, lại gần hôn lên trán cậu: " Ta đã biết".
Lão hoàng đế bệnh nặng không dậy nổi.
Chỉ có thể an bài cho Dương Hoài An thay mình đảm đương chuyện triều chính.
Ông ta biết quả báo đã tới như lời Như Phi nói rồi.
Lão hoàng đế mệt mỏi nằm trên giường.
Từ từ cơn buồn ngủ bao chùm ông ta, hôm ấy ông ta nằm mơ trong giấc mơ bản thân ông và tiên hoàng hậu vẫn còn ở phủ hoàng tử.
Trong mơ, nàng cười dịu dàng nhìn ông: " Điện hạ người tới rồi, lại đây chính tay làm đấy.
Người ăn thử đi".
Ông trong mơ ngồi xuống ghế cùng nàng ăn cơm, nàng ăn một ít lại gắp thức ăn cho ông, ông thấy vậy cũng gắp lại.
Khung cảnh mới thật hạnh phúc làm sao.
Một lần nữa mở mắt ra, trong mắt lão hoàng đế tràn đầy đau khổ.
Ông ta hối hận rồi, giá như năm đó ông ta không tham vọng vị trí này, giá như trong ham mê nữ sắc có lẽ ông ta bây giờ đã có một gia đình êm ấp.
Nhưng trên đời làm gì có hai chữ giá như chứ.
Lão hoàng đế thở dài bệnh càng trở nên nặng hơn.
Ba tháng sau, mọi chuyện dần trở vào quên lãng.
Lão hoàng đế cho gọi Dương Hoài An vào cung tâm sự.
Dương Hoài An đứng trước cửa cung của ông ta.
Ánh mắt lạnh nhạt mở cửa đi vào, thấy ông bị bệnh dày vò ngày càng ốm yếu, thở dài: " Nhi thần tham kiếm phụ hoàng".
Lão hoàng đế nhìn hắn, hơi thở càng lúc càng nặng nề:" Con đã tới rồi à.
Ta biết ta đã làm sai nhiều việc cũng biết chẳng thể nào sửa chữa được nữa.
Có lẽ kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa mà chuộc lại những lỗi làm này.
Ta đã không còn sống lâu được.
Mọi thứ giao lại cho con, hi vọng con có thể giúp ta tiếp nhận ngôi vị này, cho đất nước này phát triển".
Ông ta dừng lại một chút ho dữ dội đến khi ra máu, thái giám bên cạnh hoảng sợ vội vàng truyền thái y.
Nhưng ông ta không đếm xỉa đến chỉ nhìn hắn hấp hối trân chối:" Ta.....ta có lỗi với mọi người cũng có lỗi với mẫu hậu con và con".
Dương Hoài An nhìn ông thật lâu nhưng lại không có tình cảm gì nhiều, chợt nhớ đến lời nói cuối cùng của mẫu hậu.
Môi nhấp nháy một chút, nhìn ông nói: " Mẫu hậu trước khi mất có để lại một câu Ngài ấy yêu người, hi vọng kiếp sau không gặp lại người ".
Rồi quay đầu đi mất.
Lão hoàng đế nghe xong nghẹn ngào nước mắt, khóc không nên lời.
Lúc thái y đến thì ông đã nhắm mắt ra đi.
Dương Hoài An đứng trước cung ngẩn đầu nhìn trời, có lẽ mọi thứ đã kết thúc hắn cũng nên buôn bỏ thù hận để bắt đầu cuộc sống mới với người mình yêu.
Một tháng sau lễ tang, lễ sắc phong hoàng đế mới được diễn ra.
Nhìn hắn từng bước từng bước đi lên bật thang cậu như cảm thấy thật thật tự hào.
Người đã cùng mình từ nhỏ lớn lên, giờ đã thành hoàng đế của một nước.
Khi vừa đến ngai vàng Dương Hoài An nhìn về phía cậu, ánh mắt hai người giao nhau đều nhìn thấy được niềm vui trong mắt nhau.
Hắn vừa ngồi xuống.
Tất cả những người xung quanh đồng loại quỳ xuống hô to: " Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế".
Dương Hoài An mặt mày nghiêm túc hô lên: " Bình thân".
Sao lễ sắc phong, hắn giữ Trương Gia Bảo ở lại cung một đêm.
Khi trời tối, hắn dẫn cậu đến cung của mẫu hậu mình.
Cậu tò mò nhìn xung quanh: " Đây là ...?".
Dương Hoài An trong mắt tràn đầy hoài niệm: " Đây chính là tẩm cung của mẫu hậu ta.
Bảo Bảo, đệ có thích không?".
Trương Gia Bảo gật đầu cảm thấy: " Ừm.
Nơi này thật là đẹp".
Cậu đang ngắm nghía xung quanh, bỗng hắn bế cậu sử dụng kinh công bay lên nốc tẩm cung.
Hắn ôm cậu vào lòng, ta sờ sờ lên gáy cậu thủ thỉ: " Bảo Bảo, đệ có muốn ở cùng với ta mãi mãi không?".
Trương Gia Bảo hơi xấu hổ trả lời: " Muốn chứ.
Ta yêu huynh như vậy, chẳng lẽ ta lại không muốn ở bên người mình yêu à?".
Dương Hoài An cười hớn hở hôn lên khắp mặt của cậu: " Tốt quá! Ta cũng yêu đệ.
Cũng không muốn rời xa đệ".
Ở một bên khác, khi hắn vừa giữ cậu ở lại.
Thừa tướng thấy có gì đó sai sai nhưng lại không biết sai ở đâu, quay hỏi con trai cả: " Này Tiểu Kiên, con xem sao hoàng thượng lại giữ bảo bảo nhà mình lại trong cung hả?".
Trương Kiên ngoài mặt thấp thỏm bảo không biết, nhưng trong lòng lại tưởng tượng đến cảnh Dương Hoài An đến nhà cầu thân Bảo Bảo.
Trong lòng thầm đỡ trán, miệng lẩm bẩm: " Thể nào cũng gà bay chó sủa cho xem".
Nhưng y không ngờ rằng, cái miệng mình lại thúi như dị.
Vừa mới nói hôm qua, sáng hôm nay vừa bãi triều xong.
Dương Hoài An đã dẫn cậu về nhà.
Hắn nghiêm túc quỳ xuống, chưa kịp để cả nhà thừa tướng chấn động.
Thì hắn phát ra một câu làm cho họ sốt đến muốn ngất xỉu: " Thừa tướng đại nhân, phu nhân.
Ta xin phép được cưới Bảo Bảo về làm hoàng hậu của ta"..