Hệ Thống Công Lược Của Pháo Hôi

chương 79: chương 79

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Trương Gia Bảo xông vào quân trùng tộc, cậu vừa chém chúng vừa hỏi hệ thống : " Thống Thống, có cách nào cho tui thoát ra khỏi đây không? Tui sắp không chống cự nổi rồi".

Hệ thống từ trong không gian nói vọng ra: " Thật ra là có một vật phẩm giúp cậu có thể thoát ra chỗ này, nhưng nó có tác dụng phụ là cậu sẽ bị biến nhỏ lại thành một đứa bé tuổi và...!".

Trương Gia Bảo không còn có thể nghĩ gì nữa: " Được, cậu mua đi.

Tui không còn thời gian nữa".

Hệ thống hoảng hốt không nói nữa, nhanh chóng mua vật phẩm và khởi động nó.

Ba giây sau, cả người cậu bỗng sáng lên rồi biến mất ngay tại chỗ, chỉ còn lại cơ giáp và bộ đồ chiến đấu máu me ở trong.

Còn cậu sau khi dịch chuyển đã bị mất ý thức và teo nhỏ lại trong một tấm vải trắng trên hoang mạc.

Hệ thống ở trong không gian lầm bầm: " Tui thương nên tui mới cho đó.

Chứ không là không có gì bao lại rồi".

Với sự giúp đỡ của hệ thống mà Trương Gia Bảo đã tránh được những con trùng tộc đi xung quanh.

Đến ngày sau, một đội tuần tra đúng lúc đi qua và vô tình phát hiện ra cậu ngất ở đây.

Trương Gia Bảo được đưa về thành và chữa trị.

Vị đội trưởng của đội tuần tra khi về thành thì nhanh chóng báo cáo: " Thưa thượng soái Doãn, chúng tôi vừa tìm thấy một đứa bé ở khu hoang mạc".

Doãn Xuyên nhíu mày, đứng lên nói: " Sao lại như vậy.

Ai lại đem trẻ con đến nơi nguy hiểm như vậy được.

Cậu mau dẫn tôi đến chỗ của đứa nhỏ đang ở".

Rồi ra hiệu cho vị đội trưởng đội tuần tra đi trước dẫn đường.

Khi đến nơi Trương Gia Bảo đã được mọi người đưa vào bồn trị liệu, mặt nạ da giả còn sót lại đã được hệ thống xử lý sạch sẻ nên ngoài vết thương và miếng vải bọc cậu lại ra.

Sẽ chẳng có ai điều tra được gì về cậu.

Doãn Xuyên nhìn trên người cậu chi trít vết thương mà không khỏi đau lòng, nói:" Dù sao cũng chỉ là một đứa bé.

Sao lại bị thành như vậy?".

Vị đội trưởng cũng thấy cậu đáng thương: " Dạ thưa tôi cũng không biết.

Lúc gặp được đã thấy ngất đi ở trên hoang mạc ạ".

Doãn Xuyên nhịn không được mắng: " Thật là một lũ thất đức.

Sao chúng có thể bỏ một đứa trẻ ở nơi nguy hiểm như vậy".

Hệ thống - thất đức - : ".....".

Riết rồi chán trả muốn nhìn nói.

Dương Thành đi thăm Dương Thiên Luân đang hôn mê cũng nghe ông mắng mà tò mò hỏi: " Này Doãn Xuyên có chuyện gì vậy?".

Doãn Xuyên hạ hỏa trả lời: " Thưa nguyên soái, đội tuần tra vừa phát hiện ra một đứa trẻ bị vức ở khu hoang mạc.

Nên tôi có hơi không nhịn được mà tức giận".

Dương Thành bất ngờ: " Bây giờ mà cũng còn loại người ác độc như vậy à".

Hệ thống - loại người ác độc - :" ....".

Đủ rồi nha.

Dương Thành thấy cậu quá đáng thương đành nói: " Nếu đã như vậy, thì cứ để đứa bé ấy ở đây đi.

Dù sao ở đây cũng không thiếu đồ ăn cho một đứa nhỏ".

Doãn Xuyên: " Vâng ".

Mãi đến khi từ ngày Dương Thiên Luân tỉnh lại thêm ngày nữa, cậu mới tỉnh lại được sau khi bị thương nặng.

Trương Gia Bảo nhúng nhích mắt rồi từ từ mở ra nhìn xung quanh.

Doãn Xuyên và đội trưởng đội tuần tra được y tá báo tin cũng tức tốc chạy đến xem cậu.

Doãn Xuyên không lên ngay, mà đợi Trương Gia Bảo bình tĩnh rồi mới hỏi: " Chào cậu bé, con có còn đau ở đâu không?".

Trương Gia Bảo tròn mắt nhìn ông rồi sau đó lắc đầu: " Dạ không ạ.

Chỉ là ở đây có hơi đau đau thôi ạ".

Vừa nói cậu vừa lấy hai tay vỗ nhẹ vào bụng nơi vết thương nặng nhất.

Doãn Xuyên nghe vậy nói: " Không có gì.

Chỉ là hơi đau chút thôi.

Bọn ta đã trị cho con rồi, đợi thêm mấy ngày nữa sẽ hết đau thôi".

Cậu nghe vậy hơi gật gật đầu: " Dạ ".

Rồi hơi xấu hổ cúi đầu nói: " Ông ơi.

Có gì ăn không ạ, con có hơi đói".

Doãn Xuyên còn đang không biết cậu bị gì thì đã nghe cậu nói thế, nhất thời nhịn không được mà cười lớn: " Vậy sao? Được rồi để ông cho người chuẩn bị ít đồ ăn.

Này Nhan...".

Vừa quay đầu tính gọi đội trưởng đội tuần tra thì đã thấy anh chạy đi xa, nói vọng lại: " Tôi đi lấy đồ ăn đây.

Thưa thượng soái".

Doãn Xuyên ở lại cười nói: " Vậy bé con, cháu tên gì?".

Cậu ngọt ngào trả lời: " Dạ.

Tên Trương Gia Bảo ạ".

Doãn Xuyên cười hiền xoa xoa đầu: " Vậy à, còn ông tên Doãn Xuyên.

Con gọi ông Xuyên là được.

Vậy bé Bảo ở đây đợi ông một chút nha, ông có việc muốn hỏi chú bác sĩ.

Nhận được đồng ý của cậu, Doãn Xuyên cũng đi đến tìm bác sĩ hỏi một những gì kiên kị khi chăm sóc Trương Gia Bảo.

Dù gì đây cũng là lần đầu tiên ông chăm sóc một đứa trẻ sau thằng con trời đánh của mình.

Nhưng đứa bé trước mặt này có chút đáng yêu lại rất ngoan ngoãn, nên ông không nhịn mà muốn chăm sóc cậu tốt một chút.

Lúc này, Trương Gia Bảo nhân lúc hai người kia đã đi, hỏi hệ thống : " Thống Thống ơi, tại sao tui lại ở đây vậy?".

Hệ thống còn đang đau lòng vì mang hai ác đánh, giọng buồn bã nói: " Lúc dịch chuyển đi do tác dụng phụ nên cậu bị teo nhỏ và sẽ ngất đi một quãng thời gian dài.

Nên tôi đành dùng chút kinh nghiệm của mình chê dấu cậu đến khi có con người đi ngang mới thôi.

Thành ra là cậu được cứu và được đưa về đây".

Trương Gia Bảo gật đầu: " Thì ra là như vậy.

Dị là tác dụng phụ nó chỉ có như vậy hả?".

Hệ thống chép miệng nói: " Ừm thì....!Còn một cái nữa là từ giờ cơ thể cậu sẽ phát triển từ trẻ con đến người lớn.

Mà không phải là biến thành người lớn".

Cậu hét lên: " Cái gì! ".

Trong lúc Trương Gia Bảo còn đang sốc, hệ thống trở về không gian bắt đầu bật nhạc lên tịnh tâm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio