Sau khi ăn no, Trương Gia Bảo cũng đã chấp nhận hiện thực tàn khốc.
Vì đã ở trên giường bệnh ngày nên nhất thời cậu có chút ngủ không được.
Bèn muốn đi thăm thú xung quanh nhưng phải có một người lớn đi theo.
Đây chính là điều kiện mà Doãn Xuyên đưa ra khi cậu dùng tuyệt kỹ ánh mắt lấp lánh.
Và thế là Trương Gia Bảo đã được hít thở không khí sao bao nhiêu ngày nằm ngủ.
Nhưng cậu càng muốn được tự do hơn khi Đường Nhan không dắt tay mình.
Đang rất chán nản nhìn ngó xung quanh, Dương Thiên Luân vô tình đập vào mắt cậu.
Trương Gia Bảo không chần chừ gì hết, buồn tay Đường Nhan ra chạy đến ôm chân hắn.
Dương Thiên Luân đang u ám thì bỗng có một đứa bé nhỏ chạy đến ôm chân mình, ngọt ngào nói: " Anh có sao không ạ? Thật tốt vì anh vẫn còn sống".
Khi nghe đến đây, hắn không tự chủ nhìn xuống cậu.
Dương Thiên Luân đứng hình ôm lấy cậu, nhận thấy mùi hương quen thuộc quanh cánh mũi, nhỏ giọng kêu: " Anh ơi, là anh phải không?".
Trương Gia Bảo bị hắn ôm chặt cũng không nói gì, chỉ hơi như có như không mà xoa đầu hắn, nhẹ giọng nói: " Ừm.
Anh đây.
Nhưng giờ anh chỉ là trẻ con nên Luân phải giữ im lặng nha".
Hắn như lấy lại sức sống, cười tươi gật đầu: " Dạ, anh đừng lo.
Em sẽ giữ bí mật và sẽ bảo vệ anh".
Sẽ không để anh phải xa em nữa.
Lúc Đường Nhan chạy đến cả hai đã ríu ra ríu rít tụm lại một chỗ nói chuyện.
Đường Nhan cười nói: " Xem ra bé Bảo rất thích anh Luân nhỉ".
Trương Gia Bảo được hắn bế lên, cười vui vẻ mà gật gật đầu với anh.
Đường Nhan đang tính nói thêm thì quang não bỗng nỗi lên tin nhắn.
Anh có hơi gấp gáp, nhìn qua nhìn lại rồi nhìn chầm chầm Dương Thiên Luân một lúc lâu.
Ánh mắt Đường Nhan lấp lánh, nói với cậu: " Bé Bảo này em có muốn chơi với anh Luân một chút không?".
Trương Gia Bảo cũng phối hợp, ngọt ngào nói: " Vâng, muốn ạ".
Đường Nhan nhìn cậu nói: " Vậy em ở đây với anh Luân nha.
Khi nào đói hay muốn cái gì thì cứ nói với anh ấy".
Thấy cậu đáp ứng, anh nhìn Dương Thiên Luân nói tiếp: " Tôi có việc gấp đi trước, nhờ cậu trông bé.
Nếu bé buồn ngủ thì cứ ôm đến bệnh viện...!".
Để lại thêm vài lời dặn dò, ruốc cuộc Đường Nhan cũng yên tâm mà đi làm việc.
Bỏ lại Dương Thiên Luân tinh thần phơi phới bế Trương Gia Bảo trong tay.
Dương Thiên Luân không nói, bế cậu đi về một nơi khác.
Khi đến văn phòng Nguyên soái, Trương Gia Bảo mới biết hắn vậy mà lại đem cậu đến nơi cấp cao này.
Chưa kịp để cậu bất ngờ, Dương Thiên Luân đã mở cửa đi vào.
Người hắn hơi cúi xuống chào người trước mặt: " Ra mắt Nguyên soái.
Ngày cho gọi tôi có việc gì ạ".
Dương Thành cười nói: " Không có gì chỉ muốn xem con đã khoẻ hơn chưa thôi".
Nhất thời ông chú ý đến đứa bé đang ở trong lòng ngực hắn: " Đây là?".
Dương Thiên Luân nhìn cậu, cười nói: " Đây là bé Bảo.
Được cứu ở hoang mạc cách đây hôm, đã tỉnh nên đội trưởng Đường tôi trông giúp".
Dương Thành nhớ đến cuộc gặp nhau với Doãn Xuyên lúc trước: " Thì ra là đứa bé này à".
Rồi nhìn cậu hỏi: " Bé Bảo đã khá hơn chút nào chưa?".
Trương Gia Bảo trong lòng hắn, ngoan ngoãn trả lời: " Dạ đã bớt đau hơn rồi ạ".
Dương Thành không khỏi tan chảy với độ ngoan ngoãn này của cậu, nhìn không được đi tới xoa xoa đầu Trương Gia Bảo.
Rồi ông bỗng nhớ ra một thứ gì đó, chạy về chỗ cũ mở ngăn kéo ra lấy bịch kẹo ở trong đó đưa cho Dương Thiên Luân.
Dương Thành cười nói: " Đây.
Cho đứa nè, đây là cháu gái ta tặng cho ta.
Nhưng ta không thích ăn lắm nên tặng cho hai đứa đó".
Trương Gia Bảo như bị trẻ hoá linh hồn, hai mắt tỏa sáng nhìn ông: " Con cảm ơn ạ.
Ông ơi, ông thật tốt".
Dương Thiên Luân thấy vậy cũng cười cảm ơn theo.
Dương Thành thấy như vậy chỉ cười ha hả, rồi hơi nhéo má cậu nói: " Vậy ra ai cho kẹo chính là người tốt hả?".
Trương Gia Bảo hơi đỏ mặt nhép sâu vào lòng hắn, ngại ngùng nói: " Dạ, không phải đâu ạ".
Thấy cậu đang có dấu hiệu đào sâu vào lòng mình, Dương Thiên Luân không khỏi ôm chặt cậu hơn tránh cho cậu bị ngã.
Dương Thành một thấy vậy cũng không nói gì, chỉ cười gật đầu.
Trong lòng đã hạnh phúc khi hắn đã tươi tỉnh như bình thường sau mấy ngày qua.
Dương Thành hỏi thăm tình hình của hắn thêm một chút rồi cũng thả hai người đi ra ngoài.
Vốn dĩ ông muốn nói cho hắn biết một chuyện, nhưng lại có Trương Gia Bảo ở đây nên không nói được.
Ông thở dài một hơi: " Thôi đành để lần sau vậy".
Lúc này ở bên ngoài, Dương Thiên Luân thấy cậu nhìn bịch kẹo đến đỏ mắt mà cười nhẹ, hắn xé ra đút cậu một cục.
Ngay lập tức, mắt Trương Gia Bảo híp lại tỏ vẻ hạnh phúc mà ôm má.
Cậu cũng chộp lấy một cục mà rồi xé vỏ ra đút cho hắn nói: " Luân cũng ăn nữa".
Dương Thiên Luân vui vẻ mở miệng tiếp nhận cục kẹo do cậu đút, hắn ngậm được một lúc rồi nói: " Đúng là kẹo do anh Bảo Bảo đút lúc nào cũng ngon".
Trương Gia Bảo cũng vui vẻ nói: " Ừm.
Đó là tất nhiên".
Cả hai dạo vòng thành, vui chơi tùy thích đến tối mới về lại bệnh viện.
Ngay khi đến phòng bệnh được một lúc, chị y tá đã bưng đến hai khay cơm cho hai người.
Vừa lúc bụng Trương Gia Bảo cũng kháng nghị mạnh mẽ kêu lên, cậu ngại ngùng cảm ơn chị y tá: " Em cảm ơn ạ".
Chị y tá ít khi gặp được trẻ con nhịn không được xoa đầu cậu nói: " Không có gì.
Cần gì thí cứ gọi chị".
Rồi cô đi ra ngoài trở về quầy nghỉ ngơi.
Dương Thiên Luân lúc này cũng không rảnh rỗi mà đút từng muỗng cơm cho cậu.
Tuy Trương Gia Bảo đã từ chối những hắn vẫn cố đút, nên cậu đành để hắn đút cho mình, còn mình thì đút cho hắn.
Cả hai ăn xong rồi cùng nhau xem phim cho tiêu hóa đồ ăn, được một lúc Trương Gia Bảo đã chìm vào giấc ngủ.
Dương Thiên Luân im lặng cười, bế cậu đến giường ngủ cùng cậu ngủ đến sáng.