Sáng hôm sau, theo thói quen Dương Thiên Luân lật đật thức dậy.
Vừa mở mắt ra, trước mắt hắn đã có một cái đầu nhỏ đang nằm trong lòng ngủ ngon lành.
Hắn nhìn Trương Gia Bảo thật lâu, bất giác cười ra tiếng.
Thì ra đây không phải là mơ, anh ấy đã trở lại.
Dương Thiên Luân vội vàng mà nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng mình, cảm nhận từng chút từng chút sự sống của cậu.
Đây là anh Bảo Bảo của hắn, anh của hắn con sống.
Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, ướt hết cả gối.
Mãi đến khi Trương Gia Bảo cảm thấy tóc mình có hơi ươn ướt mới từ từ tỉnh giấc.
Vừa thức dậy đã thấy em trai của mình khóc đến đáng thương, tình anh trai bỗng bộc phát.
Cậu ôm lấy mặt hắn, chu chu miệng nói: " Luân, sao em lại khóc vậy?".
Dương Thiên Luân cảm thấy cái ôm quen thuộc càng khóc nhiều hơn, hắn cố gắng ngăn nước mắt lại nói: " Không có gì ạ.
Chỉ cứ nghĩ, em cứ nghĩ anh đã...huhu".
Trương Gia Bảo với kinh nghiệm nuôi hai thằng con lớn lên, dùng hết những gì mình biết dỗ cho em bé Luân cuối cùng cũng dừng khóc.
Cậu vẫn duy trì tư thế ôm hắn, nói: " Không có chuyện gì nữa.
Em chẳng phải còn ở đây sao? Sau này anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa, nên là Luân đừng buồn nữa nha".
Dương Thiên Luân trong lòng chỉ đợi cậu nói câu này, hắn cong mi cười nói: " Dạ.
Anh hứa rồi đấy, anh đừng rời xa em nữa ".
Trương Gia Bảo hiếm khi thấy hắn như vậy, chỉ thể cười to trả lời: " Ừm ".
Nháy mắt đuôi chó vô hình của Dương Thiên Luân như trở thành đuôi hồ li mà ngoe nguẩy qua lại.
Hệ thống thấy hết tất cả trong nội tâm hắn : " ...!" Thật là tâm cơ.
Nó biểu lộ bản thân đã biết quá nhiều, rồi ngất kết nối.
Sau khi đã khóc xong, cũng đã đến giờ ăn sáng.
Dương Thiên Luân bế Trương Gia Bảo đến nhà ăn của quân đội.
Cậu được hắn bế vẻ mặt mộng bức, tên này bế đến nghiện luôn rồi.
Hắn đặt cậu lên ghế rồi chạy nhanh đi xếp hàng lấy cơm.
Các quân nhân khác lần đầu thấy trong quân đội có một đứa bé nhỏ như vậy cũng chỉ tò mò nhìn một chút, rồi lại với ăn thức ăn của mình cho xong và đi làm nhiệm vụ.
Hôm nay đội trưởng Đường được nghỉ một buổi sáng, lúc thấy Trương Gia Bảo đang ngồi một mình anh cười đi đến: " Bé Bảo, thì ra em ở đây, làm anh tìm nãy giờ.
Sao em lại ở ra đây, sao không nhờ chị y tá đem đồ ăn tới ?".
Trương Gia Bảo cười trả lời: " Dạ chào anh.
Em thấy nhờ chị ấy thì phiền toái quá.
Dí lại có anh Luân đi trung nên không sao ạ".
Dương Thiên Luân đúng lúc cũng đem phần của cậu và hắn đến, hắn gật đầu chào hỏi với Đường Nhan rồi ngồi kế bên chuẩn bị đút cậu ăn.
Trương Gia Bảo muốn tự mình ăn nhưng tay lại không với tới nên đành mặc cho hắn đút.
Đang ăn thì cậu nhìn vào thức ăn của mình và hắn cùng Đường Nhan hơi khác nên hỏi: " Sao đồ ăn của chúng ta lại khác nhau vậy?".
Chưa để hai người trả lời, Doãn Xuyên đã đi đến nói: " Là do ông Xuyên nhờ người làm riêng cho con đó.
Ngon không?".
Trương Gia Bảo gật đầu như giã tỏi: " Ngon lắm ạ".
Doãn Xuyên cười xoa đầu cậu: " Ôi trời, bé Bảo ngoan quá".
Rồi cả người nhìn nhau cười vui vẻ cùng trò chuyện, những người xung quanh cũng không tự giác mà nhiễm phải niềm vui từ họ mà bất giác vui vẻ nguyên ngày.
Trương Gia Bảo bắt đầu sống với thân phận một đứa trẻ tuổi trong quân đội.
Được tất cả mọi người yêu thương và nuôi dạy lớn lên.
Cậu được những quân nhân ưu tú thay nhau giảng dạy kiến thức dành cho trẻ nhỏ đến kiến thức của người lớn.
Cũng cho cậu quy tắc trong quân đội.
Thành ra không cần ai nói, tất cả mọi người cũng biết.
Có lẽ sau này cũng sẽ trở thành quân nhân tại đây.
năm trôi qua
Năm nay Trương Gia Bảo đã tuổi theo tuổi của cơ thể, cũng đã đến trường học cũ của Dương Thiên Luân được năm.
Chỉ còn nửa năm là cậu sẽ tốt nghiệp.
Lúc này, Trương Gia Bảo tan học đi ra khỏi lớp học.
Nhìn nắng chiều chói chang, cậu giơ tay che lấy mắt nhớ đến ngày mà mình tạm biệt mọi người ở hành tinh Hoang để đi học.
Lúc ấy trời cũng nắng như thế này, cậu mang đồ dùng được mọi người mua sắm cho chuẩn bị lên đường đến trường học.
Trước khi lên phi thuyền, sau khi tạm biệt mọi người.
Dương Thiên Luân đi đến ôm cậu một cái rồi nói: " năm nữa, em sẽ đón anh đi".
Lúc đó, hắn đã thăng chức lên làm Thượng tá như mong đợi của cậu.
Mấy năm đó, hắn đó được thăng lên từng chút từng chút một.
Đến khi lên Thiếu tá, hắn dẫn quân tuần tra xác định được một khu lớn trùng tộc tiến hoá đang muốn ấp nở số trứng còn xót lại của nữ hoàng trùng tộc.
Dương Thiên Luân không ngần ngại mà cho quân chiến đấu diệt sạch bọn chúng, tránh nguy cơ sao này.
Nhờ vào tài lãnh đạo và khả năng chiến đấu cao tay, mà hắn đã dẫn quân diệt hết trùng tộc tiến hoá mà không để một ai bị thương và cơ giác cũng không bị hỏng nặng.
Các lãnh đạo đã cùng nhau thương lượng và quyết định phong hắn lên làm Thượng tá.
Tuy Trương Gia Bảo không biết bây giờ hắn đã thăng chức gì, nhưng cậu biết Dương Thiên Luân giờ đã trở thành một thủ lĩnh trưởng thành biết quan tâm và giúp đỡ người khác.
Đôi lúc cũng sẽ nghiêm khắc mà phạt nặng nhưng kẻ làm sai.
Nhớ lại chuyện vui, mệt mỏi trên người Trương Gia Bảo vơi đi chút ít.
Cậu cong cong mí mắt, thầm đếm từng ngày còn lại đến khi tốt nghiệp.