Dương Thiên Luân tuy không đớn gì nhưng vẫn ôm đầu nhìn cậu đầy đáng thương, tỏ vẻ bản thân cần một sự an ủi.
Trương Gia Bảo có vẻ tin là thật nên nói đỡ: "Anh Luân mới đi làm nhiệm vụ về nên chắc mệt mỏi lắm.
Ngài đừng đánh anh ấy ạ".
Dương Thành nhìn hắn đang khoái chí nở nụ cười trong lòng cậu mà căm tức nói: " Nó thì bị gì cho được.
Nó chính là người điều khiển cơ giác tài ba nhất quân đội này rồi, ai mà làm nó bị thương hay mệt mỏi được.
Đã là thiếu soái rồi mà cứ gặp cháu là như con nít".
Trương Gia Bảo cười nói: " Dù sao cũng còn nhỏ mà ạ".
Dương Thành không đồng ý nói: " Nhỏ gì nữa.
Đã tuổi đầu rồi mà còn như vậy, sao xứng làm đàn ông chứ".
Nói rồi ông tức giận, lôi hắn hì hục đến phòng huấn luyện đánh một trận để dạy lại thằng con mất nết này.
Mới đầu Dương Thiên Luân còn làm ánh mắt cún con cầu cứu cậu, nhưng khi đã vào cơ giáp hắn như con hồ ly tính toán từng bước đánh khiến đối thủ phải nghẹt thở vì phải đoán đường đi tiếp theo của hắn.
Đến lão nguyên soái kinh nghiệm đầy mình cũng phải thán phục tài năng của hắn, Dương Thành phải tận dụng hết những kĩ năng của mình mới có thể không bị cuốn vào bẫy của Dương Thiên Luân.
Nhưng điều này vô tình làm Dương Thành nghiêm túc hơn, ông dùng thương đâm thẳng vào nơi hiểm yếu của hắn.
Cứ nghĩ là hắn sẽ nhẹ nhàng né được, nhưng lại trúng một đòn này.
Sau đó, Dương Thiên Luân đau đớn ngã khỏi cơ giáp không một động tác thừ.
Trương Gia Bảo đứng ở ngoài cũng lo lắng chạy tới mà hỏi han, còn muốn đem hắn đến bệnh viện nhưng bị ngăn lại.
Dương Thành híp mắt nhìn hắn diễn giả trân mà không nói nên lời, thể mà cậu cũng tin cho được.
Nếu ông chưa từng đấu nghiêm túc với hắn, có lẽ bây giờ ông cũng đã lo lắng như Trương Gia Bảo mà xem đi xem lại coi hắn có bị thương không rồi.
Dương Thành đau đầu, gân xanh trán ông giật giật.
Cảm thấy nếu mình mà còn ở nơi này với Dương Thiên Luân, thì bản thân sẽ mất kiểm soát mất.
Nghĩ rồi ông xuôi xuôi đuổi người đi: " Thôi hai đứa cũng mệt mỏi cả ngày rồi, đi nghỉ ngơi đi".
Ngay tức khắc, tên đầu sỏ làm ông tức giận đứng dậy bế cậu lên chạy đi, vừa chạy vừa nói: " Vậy con đi trước đây, mà đúng rồi đường thương của người vừa nãy có hơi lụt nghề rồi đó ạ.
Đâm chẳng chính xác tí nào, làm con cứ nghĩ như mọi lần ngài sẽ đâm gốc đó mà né.
Nhưng ngài lại đâm lệch, chút xíu nữa là trúng con rồi".
Đến lúc này, giá trị chịu đựng của Dương Thành đã tuột xuống bằng không.
Ông cầm dép rượt theo hắn hét lên: " Cái thằng kia, chứ không phải là con cứ nhìn qua Bảo sao? Chiến đấu mà thiếu tập trung, tin ta không cho gặp Bảo luôn hả ".
Dương Thiên Luân ở phía trước giữa vững nhịp chạy nói: " Người không làm vậy được, ngài không có cách ngăn được con đâu".
Trương Gia Bảo ở trong lòng hắn, hoang mang còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Bình tĩnh lại thì hắn đã bế mình chạy cả chục vòng quanh thành rồi.
Đến khi dừng lại, cậu lật đật đứng lên thì lại thấy hai cái đang nằm thở phì phò trên đất.
Trương Gia Bảo cảm thấy có hơi mắc cười, nhìn hai người như vậy cảm thán không hổ là cha con, tính nết giống y như nhau chẳng ai nhường ai.
Vẫn phải là cậu kéo Dương Thiên Luân đi nơi khác mới kết thúc được màng cha con rượt đuổi thắm thiết này.
Buổi tối, cả hai đến nhà ăn chọn muốn rồi dùng thẻ trả tiền xong đi lấy thức ăn mà bản thân mua.
Khi hai người vừa ngồi xuống nhóm Lý Nhã không biết từ đâu đã vọt tới rồi vào bàn.
Lý Nhã trong ra hắn đang đen mặt, vui vẻ khi gặp lại bạn thân nói: " Yo.
Đã lâu không gặp".
Trương Gia Bảo ở bên cạnh gật đầu chào hỏi từng người: " Chào anh Nhã, anh Tạ, anh Bá.
Đã lâu không gặp ạ".
Ba người cũng đồng loạt nhìn cậu chào.
Tuy Dương Thiên Luân không vui vì bị phá đám thời gian của hai người hiếm mới có.
Nhưng nghĩ đến sau này sẽ có nhiều hơn cũng vui trở lại mà chào họ.
Đinh Tạ nhớ đến gì đó nói: " Đúng rồi.
Các cậu này, sau khi hành tinh Hoang hết trùng tộc các cậu muốn ở lại hay đi đâu".
Lý Nhã suy nghĩ một lúc nói: " Có lẽ tôi sẽ tiếp tục ở quân đội, dù gì nhà tôi vẫn con anh hai và anh bà.
Nên không cần tôi lo lắng".
Phạm Văn Bá nhanh nhẹ cũng trả lời: " Tôi sẽ đi đến viện nghiên cứu cơ giáp, nơi đó rất phù hợp với tôi".
Đinh Tạ: " Còn tôi sẽ về nhà, tiếp tục nối nghiệp của gia đình ".
Dương Thiên Luân gật gật đầu, rồi nói trong lúc cặp mắt đang chú nhìn mình: " Dù sao cha tôi cũng ở quân đội.
Tôi cũng không thể trốn đi được ".
Lý Nhã câu cổ hắn cười nói: " Dị là sao này giúp đỡ nhiều thiếu soái Dương.
Haha".
Dương Thiên Luân cũng không vòng vèo: " Được ".
Bọn họ cũng không ngờ, sau này người họ mỗi người đều là thiên tài trong một lĩnh vực của mình và được mọi người khen ngợi.
Và được sử sách lưu lại về tầng lớp thiếu niên anh tài này.