Ba tháng sau
Khi trùng tộc trên hành tinh Hoang được tiêu diệt hết.
Sinh Tinh cử các kĩ sư và các thiết bị máy móc tiên tiến lên hành tinh Hoang, tiến hành một cuộc cải tạo và xây dựng thành phố mới.
Chính phủ cho chỉ để lại một phần của quân đội ở lại bảo vệ mọi người phòng hải tặc vũ trụ và các mối đe doạ khác, còn lại thì được miễn nghỉ đến hết tết.
Hai cha con Dương Thành cùng Trương Gia Bảo cũng cùng nhau trở về Dương gia như đã nói.
Trên đường trở về Dương Thiên Luân nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ mà trong lòng cảm thấy quen thuộc không thôi.
Trương Gia Bảo ở bên cạnh nắm tay hắn cười nói: " Cảm thấy quen thuộc sao?".
Dương Thiên Luân nắm xiết chặt tay cậu không một kẻ hở gật gật đầu.
Điều này làm cho Dương Thành trên ghế phụ vui mừng không thôi.
Chẳng mấy chốc cả ba người đã đến Dương gia.
Mà mẹ Dương đã đỏ mắt đứng đợi phía trước.
Ngay khi ba người Dương Thành vừa xuống xe, thì mẹ Dương đã ôm chầm lấy Dương Thiên Luân nước mắt lăn dài.
Miệng lẩm bẩm kêu: " Con ơi, Luân.
Cuối cùng cũng tìm thấy con rồi".
Dương Thiên Luân cũng vô thức mà đáp lại bà.
Được một lúc bà mới bình tĩnh lại, Dương Thành ở bên cạnh thấy bà đã bình tĩnh vội đỡ vai mẹ Dương vào nhà.
Vào đến nhà Dương Thành để người ổn định lại chỗ ngồi mới nói: " Chắc con cũng biết rồi, đây là mẹ con.
Còn có em con nữa, nhưng còn bận việc ở công ty nên có lẽ tối nó mới về".
Nói rồi ông nắm tay mẹ Dương đang cầm khăn tay ngăn chặn những giọt nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.
Dương Thành nói tiếp: " Bà à, Đây là Thiên Luân con chúng ta.
Và người yêu của nó Gia Bảo".
Mẹ Dương cười chiều mến, nắm lấy tay Trương Gia Bảo: " Cảm ơn cháu nhiều lắm.
Cảm ơn cháu đã chăm sóc Thiên Luân suốt thời gian này".
Cậu ngại ngùng đến nói lắp: " Dạ...dạ, không có gì ạ.
Với lại anh Luân cũng chăm sóc nhiều...nhiều hơn ạ".
Mẹ Dương cười nói: " Ôi trời.
Thì ra Thiên Luân nhà ta lại chu đáo như vậy.
Nhưng có lẽ nó con nhiều thiếu sót, nên là Bảo à nhờ con hãy chăm non nó giúp bác".
Trương Gia Bảo nắm chặt tay bà hứa hẹn: " Vâng ạ.
Con sẽ cố gắng hết sức ".
Dương Thiên Luân người đã gần tuổi đầu, đầu mẹ nhờ người yêu nhỏ tuổi chăm sóc: " ...!".
Thôi kệ người vui là được.
Nghĩ rồi hắn đi đến ôm mẹ mình và Trương Gia Bảo vào lòng, nói: " Vậy thì nhờ hai người chăm sóc con nhiều rồi".
Dương Thành bên cạnh cũng không chịu thua đi đến ôm trọn người vào lòng, cười lớn: " Vậy ta sẽ cố gắng bảo vệ gia đình này.
Haha".
Cả nhà người đầy ấp tiếng cười vui.
Chỉ có một người đang đứng trước cửa nhà, nhìn vào người mà đầu đầy chấm hỏi chẳng biết chuyện gì đã xảy ra.
Chuyển đến giờ ăn tối, Dương Thiên Du - em trai của Dương Thiên Luân, nhìn chằm chằm vào hắn và Trương Gia Bảo nghe lời giải thích từ cha và mẹ mình.
Dương Thành vỗ vai anh nói: " Được rồi.
Chẳng phải con luôn muốn gặp anh trai của mình sao? Người đang ngồi bị kế mẹ con chính là nó đó.
Cha vừa tìm được anh con mấy năm trước, khi đang dẫn quân đánh trùng tộc đó".
Dương Thiên Du mở to mắt không dám tin: " Hả? Đã tìm được rồi sao.
Vậy sao cha không nói sớm mà đợi tới giờ".
Dương Thành thở dài: " Còn không phải lúc đó đang đánh với trùng tộc sao? Nên ta và anh con đã dự định đợi tất cả kết thúc, mới cùng gia đình đoàn tựu không thiếu một ai".
Dương Thiên Du không nói gì nữa, nhìn Dương Thiên Luân thật lâu.
Bỗng anh híp mắt nhìn rõ hơn rồi lại nhìn mẹ Dương, mới bất ngờ: " Anh hai giống y như mẹ luôn nè".
Mẹ Dương cười nói: " Chứ lẽ giống ai đây".
Dương Thành gật đầu: " Đúng vậy.
Vì anh con đẹp như mẹ nên ta mới nhận ra nhanh chóng đó ".
Mẹ Dương ôm mặt vỗ mạnh vào vai ông, miệng cười tươi nói: " Gì mà đẹp chứ.
Từng tuổi này rồi mà".
Dương Thành nắm tay bà: " Không sao, bà lúc nào cũng đẹp trong mắt tôi".
Nói rồi, ánh mắt trìu mến nhìn mẹ Dương.
Trong khi hai người đang tình cảm đầm thắm, thì có bé cún con đang ngồi nhìn hết, còn hận không thể sủa gâu gâu mấy tiếng.
Cún Du đã quá quen, ngồi nói chuyện với Cún Luân đối diện: " Mà nè anh hai, bạn nhỏ bên cạnh anh là ai vậy".
Nói rồi anh chỉ chỉ Cún con Bảo Bảo đang ngồi bên hắn.
Dương Thiên Luân: " Đây là người yêu của anh.
Tên em ấy là Trương Gia Bảo".
Nói rồi hắn xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu.
Con cún con Du và cú sốc x: " Hả? Dị chẳng phải bạn nhỏ này là chị dâu của em rồi sao? Nhưng mà không phải nhìn thế nào cũng thấy anh và chị dâu tuổi cách nhau quá xa sao?".
Dương Thiên Luân - người bị em trai chê già: "...!"
Mẹ Dương gõ một cái lên trán anh nói: " Bé bé cái mồm lại, chỉ có cái này là giống cha con, thật là.
Mẹ thấy không sao mà, dí lại anh và Bảo không nói gì.
Còn muốn cấm à".
Nói rồi bà giơ tay ra hiệu cho Dương Thành.
Ông lập tức hiểu ý mà đưa cho bà một chiếc dép, còn không quên nhìn Dương Thiên Du cười khi anh gặp hoạ.
Thế là Dương Thiên Du cuối cùng cũng được ăn một bữa cơm thật sự với dấu dép đỏ chót ở sau lưng.