Đến cuối năm, Dương Thiên Luân bí mật cùng gia đình tổ chức một buổi cầu hôn Trương Gia Bảo.
Mẹ Dương được giao nhiệm vụ cùng cậu đi mua sắm đồ tết, để giữ chân cậu cho đến tối.
Gần tối, hai người mới lật đật trở về nhà.
Ngay khi Trương Gia Bảo vừa mở cửa, thì đã thấy những ánh nến chiếu lung linh trải dài đến giữa nhà.
Cậu đi theo những ngọn nến, đến cuối tuần Dương Thiên Luân đã đứng đó đợi từ trước.
Khi cậu đến trước mặt hắn, Dương Thiên Luân từ từ quỳ xuống mở chiếc hộp nhẫn trong tay ra, nói: " Bảo Bảo, em có đồng ý lấy anh làm chồng không?".
Trương Gia Bảo thấy mũi mình hơi cay cay, vì trong các thế giới trước thì đây là màn tỏ tình tuy không hoành tráng như vậy rất lãng mạn và ngọt ngào.
Cậu không thể nói chuyện thêm, ngoài đưa tay ra cho hắn gật gật đầu.
Dương Thiên Luân gương mặt đầy ý cười đeo nhẫn cho cậu, rồi cả hai người ôm nhai thắm thiết.
Dương Thiên Du đứng bên ngoài nhịn không được mà vỗ tay bôm bốp cùng với nhóm Lý Nhã được mời hôm nay.
Dương Thành hơi nhướng mày khịa anh: " Ở đó mà vỗ tay, chừng nào thì còn mới có bạn gái cho cha mẹ vui như anh còn đây".
Dương Thiên Du chỉ có thể gãi đầu, ôm mặt đã đỏ trả lời: " Con mới có mà cha.
Con trẻ lắm".
Còn nhóm Lý Nhã bên cạnh thì hơi nhột nhột.
Vì bọn họ cũng đã tuổi rồi mà người đầu tiên thoát ế lại là cái thằng khó gần nhất đội nữa.
Mẹ Dương không nói gì, chỉ che miệng cười lũ đang ông trước mặt.
Rồi bà vỗ mạnh vào vai nhân vật chính đang ôm vợ tương lai nói: " Thôi ôm gì nữa, để tối rồi tính đi.
Đi ăn cơm nào Bảo Bảo của mẹ".
Trương Gia Bảo cũng chê miệng cười đi theo bà, thì Dương Thiên Luân đang chu mỏ nắm chặt góc áo của cậu nhìn bằng ánh mắt cún con.
Cậu đơ một lúc, nhớ đến lần đầu gặp hắn ở thế giới này.
Trương Gia Bảo mi mắt cong cong, hôn nhẹ lên miệng hắn rồi bỏ đi mất.
Để lại con cún con nào đó từ từ đứng hình với gương mặt đỏ chót.
Vài tháng qua đi, trong một sảnh tiệc, Dương Thiên Luân đang đứng trên sân khấu bên phải chủ hôn.
Ánh mắt hắn luôn hướng tới phía cánh cửa đang đóng như đợi chờ một người nào đó.
Ngay sao đó, cánh cửa được người phía ngoài mở ra Trương Gia Bảo được Doãn Xuyên dắt đến bên trái chủ hôn.
Trước khi rời đi, ông không quên cảnh cáo hắn một câu: " Sau này nhớ chăm sóc bé Bảo cho tốt.
Nếu không ta cắt trứng cậu".
Không biết Dương Thiên Luân nghiêm túc hay sợ nhưng vẫn gật gật đầu đáp lại ông, nhưng Trương Gia Bảo cơ hồ thấy hai chân hắn hơi khép lại, không những thế mà chủ hôn bên cạnh cũng y chan hắn.
Trương Gia Bảo phải vất vả nhịn cười mới dừng được.
Ấy vậy mà hệ thống trong không gian lúc này đã chiếu lại mọi góc độ mà cười như điên.
Làm cho cậu đã nhịn cười thành công lại một lần nữa nhịn xuống.
Sau đó nhạc nổi lên, chủ hôn cũng hơi thả lỏng chân đọc tuyên thệ: " Dù cho sau này có ốm đau hay khoẻ mạnh, có nghèo khổ hay giàu sang.
Thì hai con có nguyện ý ở bên nhau không?".
Hai người nắm tay nhau trả lời: " Con nguyện ý ".
Chủ hôn gật gật đầu nói tiếp: " Dương Thiên Luân, con có đồng ý lấy Trương Gia Bảo làm chồng không?".
Dương Thiên Luân vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu trả lời: " Con đồng ý".
Chủ hôn quay qua Trương Gia Bảo hỏi: " Trương Gia Bảo, con có đồng ý lấy Dương Thiên Luân làm chồng không?".
Cậu cười tươi nói: " Con đồng ý ".
Chủ hôn gật đầu, nói: " Được rồi, giờ hai con hãy trao nhẫn cho nhau.
Để chứng tỏ cho mối liên kết này được bền lâu".
Nghe đến đây phù rể hai bên tiến lên, trên tay cả hai là hộp nhẫn đã mở sẵn.
Trương Gia Bảo và Dương Thiên Luân nhìn nhau cười rồi lần lượt đeo vào cho nhau.
Chủ hôn nhìn hai người tuyên bố: " Bây giờ, ta tuyên bố hai con chính thức trở thành chồng chồng ".
Dưới sự nhiệt tình hô : " Hôn đi, hôn đi của mọi người ".
Mà Hai người đã có một nụ hôn nồng choáy.
Rất lâu về sau
Hai ông lão nằm trên giường nắm tay nhau, xung quanh họ là con cháu của cả hai đang rưng rưng nước mắt nhìn họ.
Dương Thiên Luân nắm chặt tay cậu được con trai đỡ ngồi dậy cạnh cậu, nói: " Có lẽ ta cũng sắp phải đi rồi, các con ở lại nhớ phải mạnh khoẻ.
Chuyện của quân đội cũng nhờ con rồi".
Nói rồi hắn vỗ vai con trưởng mình.
Trương Gia Bảo ở bên cười nói: " Ta không còn gì để nói.
Chỉ mong sau này các con có thể hoà thuận, chăm sóc lẫn nhau".
Rồi cậu lấy ra chiếc hộp trên đầu giường mở ra, lấy khăn tay phía trong đứa hai đứa con của mình.
Cậu nói tiếp: " Đây coi như là món quà cuối cùng ba tặng các con.
Ta chỉ có một nguyện vọng sau khi chết hãy chôn chúng ta cũng nhau".
Dương Thiên Luân bên cạnh vẻ mặt nhu hoà, hắn khẽ hôn lên trán cậu một cái: " Kiếp sau, anh sẽ tìm thấy em".
Và rồi hai người từ từ ngủ đi với nụ cười trên môi, một giấc ngủ không bao giờ tỉnh dậy.