Nhìn đám ngạc nhiên mà ông lão cũng chẳng hiểu gì nữa.
"Bây giờ sao..."
Cái giọng lạnh tanh máy móc kia hỏi lại...
"Ngươi không từ từ chút được à..." người trừ hắn, Olivia, Moka, cùng người đại tỷ kia ra thì nhìn hắn hét lên.
Hắn cũng ngớ ra nhìn Moka chút.
"Không phải mấy người tính lôi kéo Moka đó chứ..." hắn phán ngay câu trúng tim đen.
"Đúng vậy, ý kiến gì không" người mà cứ như quay ra nhìn hắn...
"Nếu ta không thích thì sao"
"Thì mặc ngươi, ta hỏi vị muội muội này, đâu hỏi ngươi..."
"Vị muội muội này, có thể..... giới thiệu trên trời dưới đất mất chữ... đồng ý ở lại với chúng ta chứ..."
"Xin lỗi mấy tỷ, nhưng muội thích đi với Yasuo hơn..."
người lại quay ra nhìn hắn thì hắn khoanh tay đứng nhìn...
"Đợi chút, chúng ta hội ý...."
Chảo hiểu bàn bạc thế nào kéo luôn Olivia ra để thuyết phục hắn ở lại càng lâu càng tốt...
"Không được, chỉ có thể năm..."
"Tại sao...?"
"Ta thích, với lại ta cũng không muốn bị gò bó..."
"Được rồi, năm thì năm"
Sau hồi chung lưng đấu cật thì cũng chỉ kéo dài tối đa thời gian được năm.
"Chuẩn bị chỗ ở cho khách..."
Lão giả kia gọi tên bộ hạ đến thu xếp nơi ở cho người bọn hắn...
Tuy là đảo nhưng nơi này có lẽ phải là đại đảo mới đúng, nó đúng là rất lớn a...
nơi như này cũng không khác thiên đường nghỉ dưỡng là bao...
Thác nước, suối nước nóng, hồ... những "biệt thự" có đủ cả.
"Yasuo, chúng ta nói chuyện riêng chút được chứ." Olivia hỏi hắn.
"Có thể, Moka, đợi ở đây chút nha..."
Moka gật đầu thì hắn mới đi theo Olivia
"Muội là Shenna...?"
"Bây giờ không phải...gọi là Yasuo đi."
"Vậy được rồi,Yasuo,... tại sao phải biến thành hình dạng như này..."
"Tại sao không thể..."
"Yasuo, không còn nhớ những gì trước kia sao?"
"Còn..."
"Vậy tại sao..."
"Vì chỉ là đứa bé yếu đuối..."
Cái giọng máy móc lạnh nhạt không cảm xúc ấy cứ như mãi vang trong đầu Olivia...
"Vậy Yasuo chỉ muốn biến thành thứ máy móc, giống như những món đồ sao?"
Hắn khẽ giật mình, hình như cô đang hiểu lầm a...
Hắn lắc đầu.
Bộ giáp cũng thu lại, Yasuo cũng trở về dạng Shenna chỉ tầm tuổi( từ lúc này thì Shenna suy dinh dưỡng không có lớn lên được mấy)
Olivia thì khẽ giật mình, ôm lấy Shenna, khẽ véo nhẹ vào má...
"Tỷ muốn trong dạng yếu đuối nhỏ bé này sao...."
Cái giọng nghe vẻ non nớt của trẻ con... đánh động cô.
"Không, tỷ không..."
Olivia nói xong thì hắn cũng trở lại thành Yasuo...
"Trước đây, chẳng phải tỷ cũng từng hi vọng muội là nam sao..."
Hắn nói xong thì bộ giáp cũng bao phủ kín người rồi quay lại chỗ Moka...
Hắn cũng dự tính sẽ làm lại bộ chiến đấu phục khác cũng như dựng sơ đồ thiết kế chiến giáp cho Moka vì cách chiến đấu của cô cũng quá đặc biệt đi.
Vẫn lấy màu đỏ mà Moka ưa thích làm chủ đạo, lần này hắn chỉnh sửa phần giáp chân sao cho có độ bền cao, nhẹ mà quan trọng nhất là "vừa" để Moka sử dụng.
Linh hoạt, gọn gàng mà chất lượng nha...
Chiến giáp thì hắn mới chỉ thiết kế thôi chứ chưa đủ nguyên liệu phù hợp để chế tạo...
Mấy ngày nay người cũng chỉ chạy đi chạy lại quanh mấy hòn đảo, mà hắn thì kết nhất là cái thác nước ở đảo trung tâm...
Đơn giản là nó khá đẹp, với lại nó cũng có thể giúp hắn luyện tập chịu đựng a...
Chỉ khi vào gần mới thấy hết sự hùng vĩ của nó...
Dòng nước đổ xuống, tuôn ra trắng bạc...
"Đẹp thật a..." Moka thốt lên.
"Em đi quanh đây, anh luyện tập chút nha, Moka."
"Uhm" Moka nghe lời gật đầu nhưng không có chạy lung tung mà lại đứng nhìn hắn.
Hắn nhảy lại gần dòng thác thấy Moka vẫn đứng nhìn thì cũng vẫy tay với cô cái.
Hắn đưa tay ra, chạm vào dòng nước đang đổ xuống.
"Ạch"
" Cũng mạnh ghê a... nhưng ta thích"
Dòng nước đổ lên người hắn, ban đầu có vẻ như bị nó đè bẹp xuống vậy, nhưng sau lúc thì hắn cũng ngồi được dậy.
Dòng nước cứ thế xối xả lên người hắn như muốn vùi dập kẻ thách thức kia...
"Ồ, đúng là đứa nhóc kia mạnh hơn mấy đứa cũng đúng..." lão giả nhìn thấy hắn ngồi dưới dòng thác cũng vuốt râu mỉm cười...
"Tại sao chứ, ngồi bên dưới ngọn thác đó đâu có gì mạnh đâu..." cô gái trong bộ nói.
"Không, ngọn thác đó có áp lực rất kinh khủng, chỉ khi con đạt đến ít nhất là chiến hoàng thượng cấp thì có hi vọng ngồi được yên ổn.
Mà nó mới chiến sư, lúc đầu có bị chèn ép nhưng vẫn ngồi yên được như vậy đã là mạnh hơn mấy đứa rồi...."
Cô gái cũng có chút hổ thẹn vì điều vừa nói...
Olivia thì nhìn về thân ảnh đang chịu đựng dưới dòng nước kia:" Shenna..."
Ánh chiều tàn buông xuống, những tia sáng cuối ngày le lói...
Sau gần ngày thì hắn mới chịu ra ngoài...
Cả người có chút hơi mỏi mệt chút, hắn vặn người đủ kiểu khiến xương kêu lên răng rắc...
"Anh không sao chứ....Yasuo."
Hắn lắc đầu, khẽ chỉnh lại mái tóc của Moka rồi ôm lấy cô rời đi, thỉnh thoảng trêu chọc để cô đuổi bắt...
Olivia thì lại ở hướng khác nhìn xuống người...
Hắn cũng đưa Moka lên đỉnh....núi ngắm mặt trời lặn...
"Hoàng hôn đẹp thật a..." Có lẽ do trước đây Moka sống cách biệt nên cũng không có được chứng kiến những cảnh như vậy.
Bộ giáp phục thu lại...
Và Yasuo lại lấy cây sáo huyền thoại ra thể hiện ngay trước mặt Moka...
Và hắn cover lại luôn bài Faded cùng Miss you so much.
Nghe đến bài sau thì người ta lại có tâm trạng khá buồn...
Tiếng sáo cứ vậy mà lan tỏa đi....
Có lẽ ở thế giới này có rất ít hoặc có nhưng không nhiều ca sĩ hay nhà thơ gì đó a...
Vì nó vốn không hợp ở nơi mà người ta tranh đấu kịch liệt như thế này...
Vậy nên hắn cũng có thể coi là " động vật quý hiếm, cần được bảo tồn"
Moka thì nằm xuống, gác đầu lên đùi hắn mà ngắm nhìn cảnh hoàng hôn rồi lại nhìn hắn.
Thổi xong bài mà..... mệt lòi phổi ra... hắn cũng chỉ khẽ vuốt ve mái tóc của Moka...
Cô cũng chỉ nằm trong lòng hắn hưởng thụ...
Đêm xuống, ánh trăng chiếu xuống ngọn thác còn lung linh hơn, huyền ảo hơn, có cả lớp sương mù cũng dần bao phủ xung quanh...
Càng về đêm thì mặt trăng càng to hơn, rõ hơn...
Hắn thì lại nảy ra ý tưởng liền tạo cho người đôi phong dực rồi kéo Moka bay lên thật cao...
"Oa...... cảm giác nó lớn thật, lại còn thanh dịu nữa chứ... rất đẹp a..."Moka thốt lên.
Hắn thì cười cười...
"Cho em thử cái này vui hơn..."
Đôi phong dực cả biến mất và họ cùng rơi xuống...
AHHHHHHHHHHHHH
Hắn nắm chặt lấy tay, dang tay ra và bảo Moka cũng làm vậy...
người rơi xuống nhưng là lượn xuống thì đúng hơn.
Lao qua những tầng mây bồng bềnh... cảm giác sung sướng, phê đừng hỏi.
Khi gần chạm mặt nước thì hắn tạo lại đôi phong dực rồi kéo Moka bay trên mặt nước, chạm tay xuống...
Ánh trăng bạc dội xuống mặt biển sáng dịu, và đôi bạn trẻ bay lượn như những chú cá bơi lặn trong nó...
"Chúng ta cũng trở về thôi, Moka..."
Tuy có chút nuối tiếc nhưng Moka cũng gật đầu.
"Nếu muốn thì ngày nào chúng ta cũng có thể..."
Hắn khẽ cười...
người về nghỉ ngơi thì không thể thiếu những vụ..... hú hí... với nhau được.