Edit: Tagoon
Nói đến Bạch Long Phủ, đích xác coi như một dị loại trong 《 Tiên Đồ Lộ Dao Dao 》. Bọn họ là một gia tộc vừa cổ xưa vừa thần bí, lịch sử cực kỳ lâu đời lại thêm nội tình thâm hậu, thực lực và sức ảnh hưởng hoàn toàn không thua gì so với tam đại gia tộc. Sở dĩ không gây sự chú ý như vậy chủ yếu là bởi vì bọn họ quá phong bế quá điệu thấp.
Nói như vậy những đứa trẻ của các đại gia tộc khác vì để tu hành một cách tốt nhất đều sẽ được đưa đến đại tông môn bái sư. Không chỉ tăng thực lực cho con cháu mà còn có thể giao hảo với tông môn, cho gia tộc của mình thêm một chỗ dựa. Nhưng riêng người của Bạch Long Phủ lại chưa từng phát sinh liên luỵ tới bất cứ tông môn nào.
Bọn họ tựa hồ có pháp môn tu luyện độc thuộc về riêng mình, tất cả con cháu cho dù là loại linh căn gì đều được tiếp thu giáo dục chỉ đạo tại gia. Hơn nữa để bảo trì độ thuần khiết của huyết mạch, bọn họ còn áp dụng lệ thông hôn cho toàn bộ người trong tộc. Dù sao tu sĩ sinh mệnh dài lâu, bế quan mười mấy năm sẽ có đứa trẻ mới ra đời, chỉ cần huyết mạch cách xa ba đời là không có cấm kỵ gì đáng nói.
Một gia tộc có thể nói là hoàn toàn chặt đứt liên hệ với ngoại giới như vậy, chẳng những không hề bị bao phủ trong dòng chảy lịch sử, mà ngược lại còn lấy một loại phương thức kỳ dị truyền thừa cho đời sau. Hơn nữa nhờ vào phương thức tu luyện độc đáo của bọn họ, thực lực phổ biến của đệ tử trong tộc mạnh mẽ hơn thường, cuối cùng ở nơi lấy thực lực là trời như Tu Chân giới chiếm một vị trí có tầm ảnh hưởng lớn.
Gia chủ Bạch Phong lại càng là kỳ tài ngút trời nghìn năm khó gặp, ba mươi kết anh một trăm Hóa Thần. Năm đó nhân vật giống như truyền kỳ này thực sự đã tạo ra một hồi oanh động không nhỏ tại Huyền Thiên đại lục, lại đưa Bạch Long Phủ hoàn toàn dẫn dắt lên vị trí hàng đầu, khiến cho mọi người rõ ràng chính xác cảm nhận được thực lực cao không với tới kia.
Mà Bạch Phong vốn dĩ thừa sức trong vòng hai trăm năm bước vào Luyện Hư, đáng tiếc ở vài thập niên trước Bạch Long Phủ tao ngộ một lần đả kích trí mạng làm Bạch Phong bị trọng thương bế quan, cảnh giới đại ngã, dẫn tới Bạch Long Phủ lại một lần yên ắng hẳn xuống. Cho đến tận mấy năm gần đây con vợ cả của hắn là Bạch Uyên hiện thân lại còn tỏa sáng rực rỡ mới khiến người khác một lần nữa chú ý tới gia tộc này.
Cơ mà Bạch Long Phủ từ trước đến nay vốn đối với loại đại bỉ kiểu này đều khinh thường tham dự, quả thực điệu thấp đến mức làm người giận sôi. Nhưng không hiểu vì sao mấy năm nay tần suất bọn họ xuất hiện trước mắt công chúng có chút cao. Điều này khiến cho không ít kẻ tò mò có phải đã xảy ra biến cố gì rồi hay không.
Đang lúc Bạch Húc suy nghĩ đến xuất thần, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp của Dạ Vô Thương, "Sư huynh đang nhìn ai?"
Hơi thở nóng rực phun lên làm hắn khó có thể ức chế rụt rụt cổ, lại phát hiện bên hông mình có một cánh tay cường tráng hữu lực bao quanh. Khoảng cách quá gần khiến Bạch Húc không khoẻ nhăn mi lại. Không biết có phải hắn đã quá mức mẫn cảm hay không, gần đây hắn đối với sự thân cận của Dạ Vô Thương cảm thấy ngày càng bài xích. Tổng cảm giác ẩn ẩn có một loại nguy hiểm, là loại nguy cơ phảng phất như bị dã thú theo dõi làm hắn thấy bất an.
Nhưng cố tình đây lại là hài tử mà hắn nhìn từ nhỏ tới lớn, hắn cực kỳ tin tưởng Dạ Vô Thương sẽ không hại hắn. Vậy loại bất an hoang đường quỷ dị kia là từ đâu mà đến?
Không nghĩ ra thì đơn giản là không nghĩ nữa. Hắn trầm mặc lắc lắc đầu, không dấu vết trực tiếp kéo dài khoảng cách giữa hai người, bình thản nói, "Ngươi hiện tại là Nguyên Anh hậu kỳ, thiên tư trác tuyệt, nhưng nhớ lấy không thể tự mãn khinh địch. Ngươi năm nay mới chỉ mười tám, kinh nghiệm tuyệt đối không thể sánh với bọn họ, cho nên......"
Hắn quay đầu, một đôi con ngươi nhạt nhẽo gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Vô Thương, là vẻ nghiêm túc xưa nay chưa từng có xen lẫn với một chút lo lắng cùng bất đắc dĩ, "Ta mặc kệ nhiệm vụ tông môn là cái gì, nhưng ngươi tuyệt đối phải tự bảo vệ tốt cho chính bản thân mình. Thứ hạng gì đó cứ làm hết sức là được, nhớ lấy không thể cậy mạnh."
Cho dù đã cực kỳ rõ ràng Bạch Húc rất quan tâm y, nhưng được người xưa nay vốn không am hiểu cách biểu đạt cảm xúc quan tâm trắng ra như vậy, Dạ Vô Thương chỉ cảm thấy máu khắp người dường như sắp sôi trào, khóe miệng không tự giác nhếch lên, từ đáy lòng tản mát ra sung sướng không áp chế nổi, thậm chí ngay cả thân thể cũng bắt đầu run rẩy.
"Sư huynh......" Y cường điệu cất cao giọng, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua mu bàn tay của Bạch Húc, sau đó tìm được khe hở chen vào kiên định nắm chặt, "Nhiệm vụ tông môn, ta chưa bao giờ để ở trong lòng đâu."
Nhưng mà......
Ta muốn ngươi nhìn ta.
Ta muốn trong mắt ngươi chỉ có thể nhìn thấy một mình ta.
Nếu ta ưu tú sẽ khiến ngươi cảm thấy thưởng thức, nếu thực lực của ta sẽ làm ngươi cảm thấy lo lắng, ta đây liền muốn trở thành sự tồn tại tuyệt thế kia. Chẳng màng đến cả thế nhân khuynh mộ hoặc sùng bái, ta chỉ cần trong mắt ngươi, trong lòng ngươi hoàn hoàn toàn toàn chỉ có ta......
Ai cũng đều kém so với ta, ai cũng chưa từng đối tốt với ngươi được như ta......
Cho nên, sư huynh chỉ nhìn một mình ta là tốt rồi......
Bạch Húc không tiếp thu được sóng điện não của y, cho nên nghe được vai ác đại nhân đáp ứng liền thoáng nhẹ nhàng thở ra. Đứa nhỏ này tuy rằng càng lớn càng khó nắm bắt, nhưng cũng may còn tính là nghe lời.
Lúc này trong cốc phát ra tiếng đàn réo rắt, bất chợt mờ mịt phảng phất như trên mây, bất chợt lại giống như trực tiếp vang lên ngay bên cạnh, ồn ào đến đinh tai nhức óc, trong lúc nhất thời khiến cho tâm trí rung chuyển. Nhưng chờ đến khi phản ứng lại thì sẽ cảm thấy cả người sảng khoái, trạng thái tinh thần tốt đẹp xưa nay chưa từng có, những ai thiên phú cao thậm chí còn cảm thấy bình cảnh của mình có điều buông lỏng.
"Đây là......" Bạch Húc cảm nhận một chút, cơ sở của hắn vốn vững chắc, lại vừa mới thăng cấp không lâu, cho nên cũng không có hiệu quả khoa trương đến vậy. Chỉ là cảm thấy sự mệt mỏi đối chiến mấy ngày liền đều tan biến, trên người tựa như có sức mạnh tiềm tàng chưa dùng hết.
"Âm Nguyên Sư", Dạ Vô Thương nhẹ nhàng híp híp mắt, cũng cảm thấy hơi có chút kinh ngạc, thấy bộ dạng ngây thơ của Bạch Húc bèn thấp giọng giải thích, "Tu chân ngoại trừ kiếm tu và thể tu ra, còn có rất nhiều phương thức tu luyện tương đối hiếm có khác. Trong đó một loại chính là Âm Nguyên Sư, bọn họ dùng linh lực thúc giục nhạc cụ, phát ra sóng âm đặc thù để chiến đấu hoặc phòng ngự, thậm chí có thể giết người trong vô hình. Chỉ là cái này yêu cầu kỹ năng khống chế linh lực cực cao, còn phải cực kỳ thành thạo về âm luật. Hơn nữa bởi vì phương thức tu luyện đặc thù, Âm Nguyên Sư rất khó thăng cấp. Vì thế trên Huyền Thiên đại lục này Âm Dương Sư cơ hồ hiếm hoi như là lông phượng sừng lân."
"Chỉ có mấy kẻ cũng đã kẹt ở Kim Đan kỳ nhiều năm, người này thế mà lại là Nguyên Anh kỳ, xem ra Long Hổ đại hội lần này vẫn là có chút đáng chú ý." Y còn chưa nói hết, Âm Nguyên Sư trừ chiến đấu bình thường ra, nếu muốn như vừa rồi, khúc tấu ra có thể giúp khai thông tâm cảnh, thúc đẩy người thăng cấp, vậy thì cái giá phải trả có thể đã không chỉ là linh lực, mà là sinh mệnh!
Cái giá lớn đến vậy, đối với một tu sĩ cần phải thăng cấp để kéo dài dòng sinh mệnh mà nói, không thể nói không tàn khốc. Vị Âm Nguyên Sư này rốt cuộc vì cái gì mà lại nguyện ý trả một cái giá thê thảm như vậy?
Nhưng rõ ràng không để cho bọn họ nghĩ nhiều, theo tiếng đàn dần tắt, cũng đồng nghĩa với việc trận so đấu tiếp theo sắp bắt đầu. Từ giờ phút này, chênh lệch thực lực giữa mọi người đã dần dần bị thu hẹp lại, có vẻ như đây sẽ là một hồi ác chiến.
Đối thủ của Bạch Húc là một đệ tử Nguyên Anh sơ kỳ. Người nọ tướng mạo đẹp đẽ đầy ma mị, chỉ là quá mức nhu nhược, khắp người tản ra lực hấp dẫn khiến lòng người thương xót, phảng phất như nếu làm tổn thương đến người đó thì chính là một tội ác tày trời vậy.
Gã mi dài mày rậm tựa như dùng mực tùng yên loại tốt nhất tỉ mỉ vẽ ra từng nét, đôi mắt long lanh mờ mịt phủ một tầng sương mù chưa tan, nếu như bị nó thẳng lăng nhìn chằm chằm vào sẽ khiến người ta cảm thấy phảng phất bị một con mèo nhỏ cào nhẹ trong lòng, từ sâu bên trong bốc lên một cỗ khát vọng khó có thể miêu tả.
Mực tùng yên: một loại mực thời cổ đại, thường dùng gỗ tùng đốt thành tro khói làm nguyên liệu.
Da thịt vô cùng mịn màng dưới ánh mặt trời tản ra vầng sáng thánh khiết nhàn nhạt, phảng phất như là thiên sứ thuần khiết nhất, vòng eo tinh tế thon dài được đai lưng bằng bạch ngọc phác họa ra đường cong mềm dẻo, tưởng như chỉ siết nhẹ một cái là sẽ gãy đôi ra vậy.
Bạch Húc nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, hắn đối với người này có loại khó ưa không nói thành lời. Chẳng vì cái gì, chỉ là cảm thấy bộ dạng nhu nhược này hình như đối với một nam tử, đặc biệt lại là tu sĩ hỏa linh căn mà nói, quá mức tỏ vẻ yếu ớt. Hơn nữa khí tức trên người gã loang lổ hỗn độn, hiển nhiên không phải chỉ song tu với duy nhất một người, làm hắn không khỏi nhớ lại lúc trước gặp phải hai nữ nhân Lưu Vân Tông, sắc mặt của hắn đen lại càng đen.
Người nọ cười cười, chỉ là gợi lên một độ cung không quá rõ ràng, thanh âm mềm mại mang theo chút nũng nịu làm người không khỏi động tâm, "Bổn quân là Lan Khanh của Lưu Vân Tông, bái kiến tiểu hữu. Nghe nói mấy năm trước có hai đệ tử tông môn ta đã chọc giận đến tiểu hữu, tại đây bổn quân thay mặt các nàng bày tỏ sự xin lỗi, mong rằng tiểu hữu chớ nên so đo giống như nữ tử."
Rõ ràng lời yếu thế, xứng với bề ngoài nhu nhược của gã, hẳn là khiến người cảm thấy thực thoải mái mà không chút do dự tiếp nhận ý tốt của gã. Nhưng vẻ kiêu căng và khinh thường trong đáy mắt Lan Khanh lại căn bản vô pháp che dấu, thậm chí cố ý cường điệu hai chứ "Nữ tử", suy rộng ra một chút thì ý tứ chính là Bạch Húc không màng phong độ so đo với nữ tử. Câu chữ bẫy rập như vậy khiến sắc mặt Bạch Húc càng thêm lãnh đạm.
Nam nhân này quả nhiên là người của Lưu Vân Tông, thật đúng là cá mè một lứa!
Hắn không có tiếp nhận Lan Khanh tạ lỗi, chỉ lạnh lùng đáp, "Không dám nhận lời xin lỗi của đạo hữu, Bạch Húc chẳng qua chỉ tự bảo vệ mình thôi. Đệ tử của quý tông môn quả là quyết đoán, tùy tiện liền dám ra tay với thủ tịch đại đệ tử như ta, không hiểu rõ còn tưởng rằng các nàng muốn khơi mào bất hoà giữa hai phái cơ đấy."
Lan khanh sắc mặt nháy mắt trầm xuống, Đào Chước và Bích Liễu chủ động ra tay xác thật là các nàng không đúng, hơn nữa người bị tấn công lại là Bạch Húc bất kể thân phận hay địa vị đều hơn xa so với đệ tử tinh anh các nàng. Nếu như xử lý không tốt thật sự có khả năng xé ra thành bất hoà tông môn. Hiện tại Lưu Vân Tông khó khăn lắm mới chỉ là nhị lưu tông môn, bất kể thế nào cũng không thể đánh đồng được với Thiên Hoa Tông.
Nhưng người bình thường cho cái bậc thang sẽ thuận theo bước xuống, sao có thể thật sự nắm điểm này không bỏ?
Người khác đã sớm nhận được ý tốt của gã, sao Bạch Húc này lại dầu muối không ăn như vậy!
Một chút không hiểu thương hương tiếc ngọc không nói, đối với gã cũng là một bộ mặt lạnh băng như thế. Phải biết rằng gã tuy là nam tử nhưng mị công sớm đã tu luyện đến cảnh giới mong muốn. Những tu sĩ thường lui tới kia, dù không hoàn toàn trở thành kẻ hầu dưới thân gã nhưng nhiều hoặc ít cũng sẽ bao dung gã nhiều hơn. Lại thêm tướng mạo xuất chúng của gã, từ trước đến nay đều là một đường thuận lợi, không ngờ lại gặp gỡ một kẻ khó hiểu phong tình như vậy!
Lan Khanh càng nhìn gương mặt lạnh băng của Bạch Húc càng giận, ngoài cười nhưng trong không cười kéo kéo khóe miệng, tươi sống phá hủy tướng mạo đẹp đẽ kia, có vẻ hơi dữ tợn, "Đạo hữu nói cực kỳ đúng, hai đệ tử kia dĩ hạ phạm thượng, sớm đã bị tông chủ trách phạt, mong rằng tiểu hữu đừng chấp nhặt với các nàng. Trận so đấu này mong rằng tiểu hữu thủ hạ lưu tình, rốt cuộc chỉ là luận bàn, để thương đến hòa khí lại không dễ nhìn."
Bạch Húc không tiếp được gã đón đầu, chỉ lãnh đạm trả lời, "Không dám, chẳng qua đã là tỷ thí, vẫn nên toàn lực ứng phó mới tương đối tốt, như vậy mới coi như dành sự tôn trọng lớn nhất cho đối thủ, đắc tội!"
Nói xong liền rút kiếm đâm tới, hoàn toàn không quan tâm Lan Khanh bởi động tác đột ngột của hắn mà chật vật né trái né phải, mỗi chiêu đều đánh thẳng vào chỗ yếu hại, nhìn không ra có nửa phần ý tứ thủ hạ lưu tình.
A, tỷ thí sớm đã bắt đầu, một đại nam nhân mà dong dong dài dài như vậy, tâm trí còn tinh tế yếu ớt hơn cả nữ tử, chẳng phải là tự rước lấy nhục!
Lan khanh không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên làm khó dễ, trong nháy mắt liền dừng ở hạ phong. Nhìn biểu tình lạnh nhạt của Bạch Húc từ đầu đến cuối đều không thay đổi, đáy mắt gã hiện lên một đạo ám mang. Nếu ôn tồn khuyên nhủ ngươi không nghe, vậy thì đi tìm chết đi!
Gã hai tay vừa lật đánh ra một mảnh phù triện, liền hình thành một cái Xích Viêm trận. Gã biết Bạch Húc là Băng linh căn, pháp thuật hỏa hệ đối với hắn sẽ sinh ra sát thương cực lớn.
Tuy rằng gã là Hỏa linh căn, nhưng lại là Thủy Hỏa song linh căn, tương sinh tương khắc, chỉ là Hỏa linh căn so Thủy linh căn thô tráng hơn một ít, vì thế nên gã mới tu luyện công pháp thuộc tính Hoả là chủ yếu.
Cho dù như vậy song linh căn này cũng đã hạn chế tư chất của gã rất nhiều. Nếu muốn thắng, cần thiết phải mượn dùng một ít pháp bảo. Vì vậy gã thậm chí không tiếc lấy ra Xích Diễm Phù đỉnh cấp có thể sát thương tu sĩ Hóa Thần kỳ, cố gắng đạt tới một kích mất mạng!