Edit: Tagoon
Bạch Húc cảm giác được sóng nhiệt ập tới trước mặt, cánh tay vừa lật, cắm chặt Ánh Tuyết kiếm xuống mặt đất. Phía trước hắn nháy mắt ngưng kết ra một bức tường băng, mở ra ngăn cách với ngọn lửa đang tàn sát bừa bãi bên ngoài.
Nhưng bởi vì là Xích Viêm Phù đỉnh cấp nên tường băng của hắn bị ngọn lửa liếm láp trong giây lát liền phát ra từng tiếng vỡ vụn "răng rắc răng rắc" khiến người ê cả răng, xem ra không kiên trì được bao lâu.
Hai tay cầm kiếm của Bạch Húc bộc phát một lượng lớn linh lực, sau đó trực tiếp buông lỏng Ánh Tuyết, để nó dựa vào linh lực dư lại một mình chống đỡ tường băng, đôi tay nhanh chóng di chuyển, ngón tay linh hoạt dùng tốc độ cực nhanh làm một cái quyết, quỳ một gối chụp hướng trên mặt đất, "Băng Phong Vạn Lí!"
Trong nháy mắt toàn bộ mặt đất xung quanh lấy hắn làm trung tâm hình thành một lớp băng cứng rắn. Lúc Lan Khanh còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đông cứng hai chân, trong chốc lát khó lòng tránh thoát được.
"Đáng chết!" Lan Khanh thấy Bạch Húc bị Xích Diễm Phù của gã vây khốn, lại bị tường băng ngăn trở tầm mắt nên mới cho rằng Bạch Húc chỉ đang nỗ lực chống đỡ, làm sao nghĩ đến linh lực của hắn cư nhiên thâm hậu như vậy, vừa chống đỡ tường băng đồng thời còn có thể phát động chiêu thức làm gã nhất thời không kịp trở tay.
Chân vẫn còn bị đông cứng trở ngại hành động, với cả cũng không biết khối băng này là thế nào, lấy thực lực Nguyên Anh kỳ của gã cư nhiên trong một thời gian ngắn cũng khó tránh thoát. Hơn nữa ngọn lửa gã thả ra vậy mà lại không cách nào trực tiếp hòa tan được cái thứ chết tiệt này!
Gã hiểu rõ rơi vào tình thế bất động trong so đấu là nguy hại cỡ nào, cắn chặt răng, chỉ có thể cực kỳ đau thịt móc ra hai tấm Xích Diễm Phù cao giai chụp lên đùi mình. Nhìn tảng băng đáng chết kia hoà tan với tốc độ mắt thường có thể thấy được, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một cỗ cảm giác nguy hiểm đột nhiên dâng lên làm gã theo bản năng lăn qua chỗ khác, trong gang tấc tránh thoát khỏi truỳ băng sượt qua cổ.
Không đợi gã chật vật bò dậy từ trên mặt đất, một trận mưa kiếm dày đặc bắn tới. Gã vừa né trái né phải vừa bớt thời giờ nhìn thoáng qua Xích Viêm Trận của mình, vừa thấy tức khắc liền giận đến gan đau.
Làm quái gì còn có Xích Viêm Trận, Xích Diễm Phù của gã đã bị một hạt châu nhỏ toàn thân màu đỏ đậm hấp thu, màu sắc trên lá bùa ngày càng ảm đạm, linh lực đứt quãng, dường như đã bị hút hầu như không còn.
Mà hạt châu kia lại càng thêm sáng ngời, đong đưa từ trên xuống dưới trong không trung, phảng phất như đang biểu đạt sự sung sướng của mình. Cho đến tận khi Xích Diễm Phù của gã hoàn toàn biến thành một tờ giấy trắng, hạt châu kia mới không tình nguyện buông tha cho nó, sau đó xum xoe xoay quanh người Bạch Húc, thỉnh thoảng lại cọ lên người hắn một cái, y hệt thú cưng nhỏ nịnh nọt chủ nhân vậy.
Lan Khanh là tu sĩ thuộc tính Hỏa, sao có thể không nhận ra đây là Tinh Nguyên của yêu thú Hoả Phượng cấp tám? Hỏa Phượng chính là hậu duệ của thần thú Phượng Hoàng, có bản lĩnh dục hỏa niết bàn trọng sinh. Chúng không có yêu đan, chỉ ở thời điểm sắp chết sẽ ngưng kết toàn bộ lực lượng trong thân thể thành một viên Tinh Nguyên, sau đó đưa một mảnh thần thức bám vào đó, hấp thu thiên địa linh khí rồi chờ đợi một cơ hội trọng sinh.
Tuy rằng viên Tinh Nguyên này chỉ mới cấp bốn, nhưng lại là Nguyên Anh cấp bốn, với gã mà nói đã là uy hiếp cực lớn. Cùng là Hỏa hệ, tu sĩ nhân loại lại bất kể thế nào cũng so ra kém với Hoả Phượng có được hoả diễm bản mạng.
Đáng chết đáng chết!
Thứ tốt như vậy, vì sao lại thuộc về tiện nhân kia? Thuộc tính tương khắc không nói còn căn bản không biết quý trọng, quả thực phí của trời!
Nếu là của gã, nếu gã có thể cắn nuốt viên Tinh Nguyên này, nhất định có thể một bước đột phá bích chướng, thậm chí trực tiếp bước vào Hóa Thần kỳ!
Lần này, gã quyết định không nương tay nữa, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, đợi lát nữa làm cho thanh thế to lớn hơn một chút, sau đó nhân lúc hắn không chú ý, nhất cử đoạt vào tay!
Nghĩ như vậy, hai tay gã nắm lại giao nhau đặt trước ngực, sau đó há mồm phun ra một đoàn khói đen. Đoàn khói kia nhanh chóng bay lên rồi đột nhiên nổ tung, trong nháy mắt đã lan rộng ra toàn bộ Diễn Võ Trường, bị cấm chế thiết lập tại Diễn Võ Trường ngăn cản, cho nên từ xa nhìn lại, Diễn Võ Trường giống như là bị bao phủ trong nửa quả trứng màu xám xịt, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hai bóng người bên trong.
Dạ Vô Thương đột ngột đứng dậy, linh lực trên người cổ động không ngừng, tùy thời chuẩn bị phá vỡ cấm chế cứu sư huynh ra ngoài. Tuy rằng làm vậy có khả năng sẽ bại lộ, nhưng y tuyệt đối không thể chịu đựng sư huynh phải chịu thương tổn dù chỉ một chút nhỏ nhoi!
Bạch Húc trong nháy mắt thấy hành động của Lan Khanh đã nâng cảnh giác tới mức tối cao, nhưng hắn lại không hề nghĩ tới trong khói này cư nhiên có độc!
Một tu sĩ thuộc tính Hoả theo lý thuyết phải tương khắc với mấy thứ âm uế như này mới đúng, thế mà gã lại có thể giấu vật kịch độc như vậy ở trong cơ thể, thật là đáng sợ, đối chính mình cũng đủ tàn nhẫn! Quả nhiên có thể leo đến một trăm hạng đầu không phải chỉ dựa vào mỗi gương mặt này của gã.
Bạch Húc nắm chặt kiếm trong tay, cẩn thận cảm nhận một chút, hắn hiện tại hoàn toàn không thể tự do hấp thu linh khí trong không khí, hơn nữa những khói đen đó gắt gao bám lên da hắn, theo hô hấp không ngừng thấm vào thân thể. Tuy rằng không biết khói đen này có tác dụng gì nhưng tuyệt đối không phải là thứ tốt. Nếu còn cứ tiếp tục kéo dài thời gian, linh lực trong cơ thể hao hết lại bị thứ quái quỷ này xâm nhập ngũ tạng lục phủ thì nguy to!
Hắn híp híp mắt, đôi con ngươi loé lên một tia kiên định và nguy hiểm, động tác này cư nhiên có chút giống với Dạ Vô Thương, chỉ là bản thân hắn lại không hề phát giác.
Bạch Húc phá mở đầu ngón tay, nương theo khói đen che đậy, lấy máu làm vật dẫn nhanh chóng vẽ vài cái trên mặt đất, sau đó rút kiếm đâm về phía Lan Khanh. Nhưng bởi vì tầm mắt bị cản trở nên một kích thất bại, ngược lại bị người nọ phản cắt một kiếm trên cánh tay.
Mùi máu nồng đậm lan tràn trong không khí, một kiếm kia chém quá sâu, thiếu chút nữa là thương tới động mạch. May là Bạch Húc ở thời điểm cuối cùng hơi hạ thấp người xuống, nếu không nhát kiếm này cực kỳ có khả năng sẽ trực tiếp xuyên qua bụng hắn.
Bạch Húc dường như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn gì, chỉ ấn hai cái lên cánh tay mình tạm thời cầm máu rồi tiếp tục tiến công, kiếm pháp hỗn độn không hề kết cấu, tựa như dã thú mất lý trí, chỉ biết một mặt cường công, nhưng ngay cả góc áo của Lan Khanh cũng không đụng tới được, ngược lại trên người hắn có thêm vô số miệng vết thương lớn lớn bé bé.
Lan Khanh nhìn thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng vô cùng khoái chí, động tác cũng càng thêm tàn nhẫn. Chết đi, đi tìm chết đi, chỉ cần ngươi chết rồi, Hỏa Phượng Tinh Nguyên kia chính là của ta. Đợi đến khi ta một bước đột phá Nguyên Anh tiến giai Hóa Thần, đến lúc đó ngay cả lão yêu bà kia cũng phải ngoan ngoãn thoái vị, ta cần ta cứ lấy!
Tâm tư âm u của gã lại hoàn toàn bạo phát khi nhìn thấy Bạch Húc một lần nữa lấy Tinh Nguyên ra. Bạch Húc dường như đã khó tiếp tục chống đỡ nổi, triệu xuất Tinh Nguyên đánh úp về phía gã, tựa hồ muốn liều chết một lần cuối cùng. Mà Hỏa Phượng Tinh Nguyên vừa hiện thân lập tức đã xua tan không ít khói đen chung quanh, loáng thoáng nhìn lại chói sáng tựa như một vầng thái dương nhỏ.
Nhìn Hoả Tinh cách mình ngày càng gần, trong mắt Lan Khanh lộ rõ vẻ mừng rỡ như điên cùng sự tham lam nóng cháy.
Là của gã! Rất nhanh thôi sẽ trở thành của gã!
Gã vươn tay chụp lấy Tinh Nguyên, mắt thấy ngay lập tức là đắc thủ, hạt châu nhỏ lại giống như có ý thức của riêng mình, luồn qua tay gã lần thứ hai trốn thoát, còn hung hăng húc lên eo gã. Đau đớn thấu tim khiến mặt gã nháy mắt trắng bệch, ánh mắt âm ngoan như rắn độc gắt gao nhìn thẳng đốm lửa đỏ kia, lần thứ hai lao về phía trước muốn bắt lấy nó.
Nhưng vô luận động tác gã có nhanh tới cỡ nào vẫn nhiều lần để vuột mất. Lan Khanh khẽ cắn môi, vì một kích đắc thủ thậm lấy ra một tấm Xích Diễm Phù đỉnh cấp cuối cùng. Gã biết thứ này có lực hấp dẫn trí mạng đối với Tinh Nguyên Hỏa Phượng. Nhìn bộ dạng hạt châu nhỏ kia rõ ràng thèm muốn chết, lại e ngại mệnh lệnh của chủ nhân không dám tiến lên, nhưng vẫn không chịu nổi dụ hoặc chậm rãi tiến tới gần, trong lòng gã một mảnh khoái ý.
Sau đó ở thời điểm Hỏa Phượng Tinh Nguyên cách gã chưa tới mét bất ngờ bộc phát bắt lấy nó. Cảm nhận được nó đang giãy giụa, Lan Khanh không chút do dự cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu đầu tim, muốn mạnh mẽ ép nó lần thứ hai nhận chủ.
Hạt châu đột nhiên bùng nổ một mảnh hồng quang, tựa hồ đang bài xích máu của gã. Có thể máu Bạch Húc dùng để nhận chủ chỉ là tinh huyết bình thường, Lan Khanh lại không màng tất cả sử dụng máu đầu tim. Bên này giảm bên kia tăng, hồng quang dần dần bị cắn nuốt hầu như không còn. Cuối cùng, gã cảm nhận được cỗ lực lượng chống cự trên Tinh Nguyên hoàn toàn biến mất, mà máu đầu tim của gã đã bị nó hấp thu toàn bộ, hiện tại, thứ này hoàn toàn thuộc về gã!
Năng lượng Hỏa hệ khổng lồ trong nháy mắt dũng mãnh tràn vào thân thể gã. Cảm nhận được thực lực nhanh chóng dâng lên, trên mặt Lan Khanh hiện lên một tia khoái ý, trong mắt tràn đầy vẻ kích động mừng như điên.
Nhanh...... Rất nhanh...... Chỉ cần thêm một chút......
Khí thế trên người gã nhanh chóng bay lên, tư vị thực lực bạo trướng khiến gã hưởng thụ nheo mắt lại. Nhưng vẫn luôn kẹt mãi ở Nguyên Anh hậu kỳ không thể tiến lên, cảm giác nửa vời này làm Lan Khanh buồn bực muốn hỏng, không khỏi đẩy mạnh phát ra linh lực, muốn lập tức cắn nuốt hoàn toàn Hỏa Tinh không để lại một chút gì.
Nhưng làm gã trở tay không kịp chính là, Tinh Nguyên vẫn luôn biểu hiện vô cùng dịu ngoan mặc gã ta cần ta cứ lấy lại giống đột nhiên giống như tự có ý thức, lần thứ hai giãy giụa, không những không tách ra khỏi gã, thậm chí còn theo tâm ý gã lấy càng nhiều lực lượng truyền qua.
Chỉ là cỗ lực lượng này không còn ngoan ngoãn như trước nữa mà vô cùng cuồng bạo nhảy vào thân thể gã, tùy ý phá hoại, đập nát kinh mạch của gã không còn một mảnh. Đau đớn kịch liệt làm mặt gã nháy mắt trắng bệch, giữa hai môi mím chặt có vết máu len lỏi, xem ra là bị răng gã cắn nát.
Nhưng Hỏa Tinh kia vẫn không chịu từ bỏ, sau khi diễu võ dương oai đủ trong thân thể gã liền nhanh chóng rời khỏi, thuận tiện mang theo toàn bộ năng lượng gã hấp thu lúc trước, cộng thêm toàn bộ sinh cơ cùng tu vi do chính gã tu luyện nhiều năm.
Hỏa Phượng Tinh Nguyên gã gắt gao nắm trong tay nháy mắt trốn thoát ra ngoài, một lần nữa bay về phía Bạch Húc, tiếp tục cọ lên người hắn tựa như tranh công, sau đó phù phiếm ở trước mặt hắn trên dưới quơ quơ. Bạch Húc hiểu ý, phá mở đầu ngón tay, nhỏ một giọt tinh huyết lên trên.
Trong nháy mắt quang mang bộc phát, ánh sáng chói loá đến mức khiến người không mở nổi nổi, tuyến lệ không chịu khống chế tiết nước mắt ra ngoài. Chờ đến khi đôi mắt hơi thích ứng, hé mở ra một đường như một sợi chỉ liền thấy được một màn lệnh người kinh diễm.
Một con Hoả Phượng cao mét đứng lơ lửng trong không trung, thân ảnh hơi trong suốt, theo linh lực trong Tinh Nguyên tiếp viện dần dần ngưng thực, mang theo hoả diễm cực nóng bốc lên cao. Sau đó ngọn lửa dần dần rút đi để lộ một thân ảnh khổng lồ, một con chim lớn màu đỏ rực như lửa bay lượn giữa không trung, lông đuôi huyễn lệ, dáng người hoàn mỹ, mọi thứ đều tôn lên vẻ uy nghi của bậc vương giả trong nó.
Hỏa Phượng cúi đầu, tròng mắt đen tuyền gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Húc, trên người toả ra cảm giác áp bách nồng đậm. Bạch Húc cũng không tránh đi tầm mắt quá mức doạ người kia mà bình tĩnh nhìn lại. Qua nửa ngày, thanh âm của nó trực tiếp vang lên trong đầu Bạch Húc, "Là nhữ giúp ngô sống lại, nguyện phụng nhữ là chủ......"
Tiếng nói trầm thấp mang theo đầy vẻ tang thương của năm tháng, làm người không khỏi hoài nghi, nó năm đó rốt cuộc đã trải qua điều gì mới phải rơi vào kết cục như thế.