Khoảng cách bị rút ngắn đột ngột khiến Hứa Kỳ Sâm trở tay không kịp, sững sờ tại chỗ.
Hơi thở Lâm Nhiên ấm áp tựa cơn gió ấm trên bờ biển ngày hạ, êm ái phả lên gương mặt cậu.
Cứ giằng co như vậy chừng mười mấy giây, Lâm Nhiên mới lùi về phía sau, “Em cắt tóc xong trông y như đứa trẻ con ấy, mà rõ ràng chỉ kém tôi có hai tuổi.”
Nói rồi anh đứng dậy, vào phòng vệ sinh rửa tay.
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu, phát hiện trong tay mình còn đang cầm miếng đùi gà chưa ăn xong, hơi lúng túng đặt đùi gà lại trong hộp thức ăn nhanh, rút một tờ giấy tỉ mỉ lau tay, hỏi trong lòng: “Lâm Nhiên thật sự là trai thẳng sao?”
: “Ngài Hứa, anh ta là nhân vật ngài viết mà.”
Hứa Kỳ Sâm: “…Ừ đúng, tôi suýt quên mất, cảm giác anh ta còn OOC hơn cả tôi nữa.”
: “Đại khái là do ngài không đi đúng nội dung cốt truyện trong nguyên tác đấy.”
Hứa Kỳ Sâm ỉu xìu thở một hơi thật dài trong lòng, đoạn nhìn sang Lâm Nhiên đã quay trở lại ngồi bên cạnh.
Nếu Quý Mộng Trạch có vẻ ngoài thanh tú, trẻ trung, thì Lâm Nhiên lại thiên về ngoại hình đẹp trai điển hình phù hợp với gu thẩm mĩ truyền thống, sống mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài sâu hút, gương mặt trưởng thành góc cạnh.
Trước đây cảm thấy rất quen thuộc, Hứa Kỳ Sâm tỉ mỉ suy nghĩ một chút, có lẽ là vì đường nét gương mặt anh không có nơi nào không ngắm vào đích bắn mình hướng tới.
Bỗng nhiên, trước mắt xuất hiện ánh sáng xanh lam quen thuộc, từng vụn sáng đứt quãng chậm rãi ghép thành chữ congratulations.
Uầy? Lần này được thưởng tận tám trăm điểm lận.
Hứa Kỳ Sâm vui vẻ cất điểm số cẩn thận, tâm trạng lập tức tốt hẳn lên, chủ động hỏi: “Anh tới phòng em làm gì thế?”
Lâm Nhiên đang chơi điện thoại, nghe Hứa Kỳ Sâm hỏi vậy cũng không ngẩng đầu, “Thì làm quen trước một chút, không phải ngày mai chúng ta đã chính thức đóng phim rồi sao?”
Mặc dù lí do sứt sẹo, nhưng Hứa Kỳ Sâm vẫn miễn cưỡng chấp nhận được.
Thấy Lâm Nhiên cúi đầu như đang chơi game, Hứa Kỳ Sâm cũng lấy điện thoại ra, phát hiện thông báo Weibo sắp nổ tung rồi.
Mở lên lướt qua, trong phần bình luận đột nhiên xuất hiện thêm rất nhiều người mắng cậu, không giống những người qua đường khi trước, ID và ảnh đại diện của những người này hình như đều liên quan đến Tôn Trừng.
Lạ thật.
Hứa Kỳ Sâm có một dự cảm chẳng lành, bèn truy cập vào hot search, quả nhiên, top hot search từ [Quý Mộng Trạch] đã trở thành [Quý Mộng Trạch – Tôn Trừng].
Cậu nhấp vào xem, đều là những bài đăng Weibo từ các tài khoản marketing tung tin tức liên quan đến việc casting của Tôn Trừng, còn có hình ảnh và video Tôn Trừng casting thật giả lẫn lộn, nội dung các bài đăng cũng giống nhau đại khái.
Theo những kẻ hay chuyện tiết lộ, ứng cử viên ban đầu cho nhân vật Úc Ninh trong bộ phim đồng tính [Nam Kha] của đạo diễn Trần An Bình là Tôn Trừng, nhưng bởi vì nhiều lí do khác nhau, Tôn Trừng đã để vuột mất vai diễn này.
Trong đó, có một số tài khoản còn đăng kèm thêm cả ảnh chụp màn hình bài Weibo của Tôn Trừng.
Hứa Kỳ Sâm bấm vào trang chủ Weibo của Tôn Trừng, phát hiện đúng là khoảng mười hai giờ trưa, cậu ta đăng tải một bài viết, caption là [Những gì có được đáng để khắc lòng, những gì mất đi đáng để cảm ơn.
Tháng năm còn tốt đẹp, tương lai vẫn mong chờ.] kèm theo một tấm selfie ngược sáng, nụ cười xán lạn.
Nhìn nụ cười rạng rỡ và hai lúm đồng tiền ngọt ngào ấy, Hứa Kỳ Sâm chợt thấy rất buồn lòng.
Hiện giờ dư luận trên mạng đã đổi chiều gió, ban đầu người qua đường chỉ chế giễu kĩ năng diễn xuất của Quý Mộng Trạch không xứng với [Nam Kha], giờ đây đã trở thành đề tài còn căng thẳng hơn cả thế: Quý Mộng Trạch hớt tay trên của Tôn Trừng.
[Gió sớm trăng tàn]: Tôi đã bảo mà, trước đây có người tung tin đồn nói Tôn Trừng diễn Úc Ninh, sao đến lúc thông báo chính thức lại thành Quý Mộng Trạch được, xem ra trong chuyện này vướng khúc mắc rồi.
[Là hạt dẻ, không phải vải]: QMT có cái gì ngoài khuôn mặt đó đâu, Tôn Trừng ít ra còn được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất, họ Quý nẫng tay trên người khác mà không biết xấu hổ à?
[Trừng Trừng ngoan nhất thế giới]: Ôm Trừng của mình về đây, lưu lượng của nhóm nhạc hàng top đúng là khác bọt đấy.
Nhân tiện giới thiệu bộ phim [XXXXX] của Trừng Trừng sắp phát sóng lúc tám giờ tối ngày tháng nha mọi người!
[Nhiên của mình được ông trời thưởng cơm ăn]: Cạn lời với QMT, đệt mẹ không có tài cán thì tự biết liệu sức mình đi chứ? Không biết là không tự biết mình thì sẽ ngáng chân người khác à?!
[Bà ba nhà Lâm Nhiên]: Fan Nhiên đừng đừng ra mặt! Fan Nhiên đừng ra mặt! Fan Nhiên đừng ra mặt! Sẽ dẫn lửa bén đến nhà mình đấy có hiểu không?
…
Còn lại tất cả đều là bình luận khống chế của người hâm mộ nhà mình.
Giới giải trí là quãng nước sâu, giờ Hứa Kỳ Sâm mới hiểu biết đôi chút, không nhịn được thở dài một hơi.
Bỗng nhiên cảm thấy đầu hơi trĩu xuống.
Cậu ngước lên, thấy Lâm Nhiên đứng bên cạnh, đưa tay dùng sức xoa mái tóc còn chưa ráo của cậu.
“Không phải em vừa bảo không để ý đến những lời người khác mắng mình sao?”
Hứa Kỳ Sâm: “Vâng.
Chẳng qua là cảm thấy hơi… Không biết nên nói như thế nào nữa.” Cậu vô thức cúi đầu xuống, mặc dù không để ý thật, nhưng cảm giác oan uổng bị người ta đổi trắng thay đen đúng là chẳng dễ chịu xíu nào.
Bỗng nhiên nghe một tiếng ‘tách’, Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu lên lần nữa, thấy Lâm Nhiên vẫn còn duy trì động tác cầm điện thoại chụp ảnh mình.
“Tôi về đây.” Lâm Nhiên thả điện thoại vào trong túi, thản nhiên đi ra phía cửa, rồi lại quay đầu lại, trong nụ cười vương ý trêu chọc, “Cảm ơn vì đã chiêu đãi nhé.”
: “Ngài Hứa, ngài không ngăn cản Lâm Nhiên à?”
Hứa Kỳ Sâm trả lời không chút cảm tình: “Cuối cùng cũng đi, tôi rất vui vẻ đấy.”
: “…”
Trong phòng chỉ còn lại mình cậu, cảm giác càng thêm nặng nề.
Hứa Kỳ Sâm ngã xuống giường, cửa sổ khách sạn đang mở, gió đêm Nice bí mật mang theo nhiệt độ của biển khơi, mằn mặn lành lạnh, thổi lướt qua mặt không thoải mái chút nào.
Không biết ngẩn người mất bao lâu, WeChat lại vang lên mấy tiếng thông báo.
Vốn không muốn động đậy, nhưng lại lo đó là Lý Vân, đành phải mở ra xem.
Giác quan thứ sáu của Hứa Kỳ Sâm đúng là rất chuẩn, thật sự là Lý Vân.
Lý Vân: Cậu đang ở đâu thế?
Lý Vân: Lâm Nhiên ở bên cạnh cậu à? Hai người đã thân thiết đến vậy rồi sao?
Lý Vân: Sao cậu không trả lời Weibo của người ta?
Hứa Kỳ Sâm nhìn mấy tin nhắn này, trong lòng rối bời.
Cậu mở Weibo, Lâm Nhiên đã leo lên hot search, bấm vào xem rồi sững sờ tại chỗ.
Năm phút trước, Lâm Nhiên đăng một bài viết.
[Lâm Nhiên]: Hôm nay bạn nhỏ Úc Ninh cắt tóc rồi, cũng khá đáng yêu.
[ngầu]
Đính kèm với tấm hình anh vừa mới chụp lén.
Cậu mặc áo phông trắng và quần đùi trong nhà, tóc tai bị xoa rối tung, bởi vì góc chụp nên trông bé một mẩu, để lộ non nửa gương mặt trắng nõn.
Trên mặt đất là hộp thức ăn ngoài xếp lung ta lung tung hai người vừa ăn xong, còn cả ly Coca và khăn lau đầu, nhìn vào…
Có cảm giác như đang ở nhà.
Hứa Kỳ Sâm mở phần bình luận lên, bình luận đầu tiên lại là của lâm Nhiên.
[Lâm Nhiên]: @Soulmate Quý Mộng Trạch Kỹ thuật chụp ảnh của tôi cũng không tệ lắm nhỉ ^^
Nhất thời, trong lòng có một loại cảm giác rất khó hình dung bằng ngôn từ.
Hứa Kỳ Sâm nhìn chằm chằm dòng chữ ấy rất lâu, trong đầu ngập tràn vẻ mặt nửa cười nửa không Lâm Nhiên dành cho mình.
Hứa Kỳ Sâm: “, tôi muốn hỏi một vấn đề.”
: “Ngài Hứa cứ nói đi.”
Hứa Kỳ Sâm: “Lâm Nhiên thích tôi à?”
: “Ngài Hứa à, đây là phạm quy.
Tôi không có quyền hạn trả lời ngài về những vấn đề liên quan hệ tuyến nhiệm vụ phụ.”
Hứa Kỳ Sâm: “Thôi được rồi.”
Nghi vấn này chỉ tồn tại mười giây trong đầu cậu, bởi vì sau đó cậu đã nghĩ thông suốt.
Lâm Nhiên làm vậy chẳng qua là vì không muốn dư luận liên tục công kích làm ảnh hưởng đến bộ phim điện ảnh mới sắp quay của anh, dù gì hiện tại, bọn họ vẫn đang hợp tác với nhau.
Hơn nữa, người mới gặp mặt chưa được mấy lần sao có thể đột nhiên đem lòng thích được.
À, không đúng, nói ra được lời này thì mất mặt quá, Hứa Kỳ Sâm nghĩ tới quá khứ không nỡ nhớ lại của mình.
Thôi thì cứ đọc bình luận đi.
Weibo Lâm Nhiên lúc nào cũng chỉ khoảng mười nghìn share, mười đến hai mươi nghìn bình luận.
Fan anh chẳng mặn mà mấy với số liệu trên mạng, thường đến đâu thì cứ đến, không như nhiều lưu lượng khác, lượt share Weibo chớp mắt một cái đã lên mấy trăm nghìn, bao gồm cả Quý Mộng Trạch.
Một lượng lớn fan và người qua đường là hủ nữ tràn vào dưới phần bình luận bài đăng của anh.
[Ngày mai em muốn đi gặp anh]: Thế này là phía chính chủ bức chết đống hệ liệt đồng nhân rồi còn gì nữa! Xưng hô bạn nhỏ Úc Ninh thật sự đáng yêu đến nỗi nổ tung!
[Chim biển và cá]: Tự nhiên bị thồn cơm chó thế này, chuyện gì vậy hả? Ôi cái cảm giác che chở cho bé cưng quen thuộc này, tôi đớp, được chưa!
[Thích nụ cười của cậu]: Xin lỗi vì sáng nay đã tự nói với mình có chết cũng không xem phim này, giờ chỉ muốn nói hai chữ thôi: thơm thế.
[Thần Hắc ám Gunara]: Lầu trên dính lời nguyền định luật Vương Cảnh Trạch() rồi LOL.
() Định luật Vương Cảnh Trạch: Trong chương trình Biến Hình Kế của Đài Hồ Nam, Vương Cảnh Trạch đến một nông thôn có điều kiện sống khá tệ và đòi trở về thành phố.
Mọi người cố gắng thuyết phục, nhưng Vương Cảnh Trạch lại tức giận tuyên bố rằng mình thà chết đói chết khát cũng sẽ không ăn bất cứ thứ gì ở đây.
Nhưng mấy tiếng sau, vì đói quá nên Vương Cảnh Trạch vừa ăn vừa khen “thơm thế.” Từ đó từ “thơm thế” được dùng với ý nghĩa tự vả.
[Keeprealllll]: Quý Mộng Trạch ngồi dưới đất, bên cạnh là giường nằm… Ermm trọng điểm của tôi hơi lệch rồi… Có điều cảm giác trẻ trung của Quý Mộng Trạch quá bùng nổ luôn!
[Nhan khống thì làm sao]: Thầy Lâm có cảm giác như công quân cực kì cưng chiều ấy, niên thượng cưng sủng công x đẹp trai ngoan ngoãn thụ, thiết lập này đáng yêu thật sự! Còn cả nhan sắc này nữa! Nhan cẩu phát cuồng rồi!!
() Nhan khống, nhan cẩu đều là những người dễ xiêu lòng, say mê nhan sắc.
[Manh Manh là của mình]: Thầy Lâm đây đang công khai vả vào mặt người nào đó đấy à hahaha~
[Hôm nay Lâm Nhiên cưới em không]: Anh ơi những lúc như thế này anh đừng tùy tiện ra mặt vậy chứ…
…
Mặc dù vẫn còn một ít điều tiếng không xuôi tai, nhưng cơ bản đều đã được vùi kín.
Tốc độ bình luận của cư dân mạng nhanh khủng khiếp, chưa tới mười phút đã hơn ba mươi nghìn bình luận, các tài khoản lớn có tick V cũng bắt đầu chia sẻ Weibo này, phân tích đủ thứ chi tiết lớn nhỏ trong bức ảnh.
Mọi người tự nhiên… đáng yêu hẳn ra.
Hứa Kỳ Sâm chợt nhớ tới WeChat của Lý Vân khi nãy, mau quan tâm đến Lâm Nhiên trước đã.
“, tôi cũng nên trả lời anh ấy chút nhỉ?”
“Ngài Hứa, Lâm Nhiên đã @ hẳn ngài vào rồi, tôi nghĩ đương nhiên phải trả lời lại đôi câu chứ.”
Cũng đúng.
Hứa Kỳ Sâm suy nghĩ giây lát, quyết định trả lời bằng icon cười ra nước mắt, dù sao đây cũng được coi là icon vạn năng.
Nghĩ rồi làm luôn, nhưng vừa mới gửi đi điện thoại đã đổ chuông, Hứa Kỳ Sâm sợ đến nỗi suýt chút nữa bấm nhầm cúp máy.
Giọng nói của Lý Vân vẫn tràn đầy khí thế không hề thay đổi, “Alo! Quý Mộng Trạch! Sao cậu không trả lời tin nhắn của chị!”
Hứa Kỳ Sâm đáp yếu xìu: “À… Em đọc xong thì vào xem Weibo, quên mất phải trả lời chị…”
“Giờ Lâm Nhiên đang ở trong phòng cậu đấy à?
Hứa Kỳ Sâm: “Không ạ, anh ấy về từ nãy rồi.”
Giọng Lý Vân đột nhiên cao vút: “Vậy là vừa nãy cậu ta ở phòng cậu thật à!? Bức ảnh kia thực sự là do cậu ta chụp sao?”
Hứa Kỳ Sâm: “Vâng.
Vừa mới ăn cùng nhau xong ạ.”
Lý Vân không thể hiểu nổi, tại sao nghệ sĩ nhà mình lại có thể dễ dàng làm quen với người khác như vậy cơ chứ? Rõ ràng tính tình ngại ngùng không thích nói chuyện lắm cơ mà, “Được rồi, đoàn đội bên kia của Tôn Trừng ra mặt rồi, muốn ké fame của cậu và phim đấy, định kéo cậu xuống nước, quăng nồi cho đội.
Tuyệt đối không được đáp lại cái gì cả, biết chưa?”
“Vâng, em rõ rồi.”
“Cậu đừng để mấy chuyện ấy trong lòng làm gì nhiều, cứ yên tâm đóng phim, mục đích Lâm Nhiên đăng Weibo này cũng là có ý muốn giúp đỡ cậu.
Nếu bên Tôn Trừng không bày ra thêm trò gì khác nữa thì chuyện này sẽ sớm qua thôi.”
Hứa Kỳ Sâm vâng một tiếng, đối phương dặn dò thêm mấy câu nữa, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.
Lúc nào cũng đau đáu không yên như vậy, Hứa Kỳ Sâm nghĩ.
Màn hình điện thoại quay trở về giao diện Weibo lần nữa, cậu tải mới phần bình luận, phát hiện ra bình luận của mình đã bị đẩy lên đầu bài đăng của Lâm Nhiên rồi.
Nhưng mà…
Trời ơi!!!
Rõ ràng cậu gửi icon cười ra nước mắt cơ mà!
Sao lại biến thành trái tim rồi!!!