Hứa Kỳ Sâm nhấp vào thanh biểu tượng cảm xúc, icon trái tim và icon cười ra nước mắt nằm ngay cạnh nhau, đại khái là do vừa nãy mới nhắn icon trái tim cho Bạch Dực, đương nhiên icon này sẽ đứng đầu ở mục sử dụng gần đây, thế là không cẩn thận trượt tay như vậy…
Tất cả là tại cuộc điện thoại của Lý Vân đến quá đúng lúc, làm lỡ cơ hội tốt nhất để xóa bình luận.
Giờ mà xóa chắc ăn chửi mất nhỉ…
Hiện tại Hứa Kỳ Sâm còn không dám mở phần trả lời bên dưới bình luận của mình, cậu đã lờ mờ cảm nhận được một cơn bong bóng hồng mãnh liệt che ngập bầu trời, che ngập cả trái tim nhỏ xíu kia của cậu.
Vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, Hứa Kỳ Sâm yên lặng chui vào trong chăn.
Trước mắt lại xuất hiện số điểm thưởng, Hứa Kỳ Sâm lại yên lặng chui ra, nhìn thấy con số tám trăm, bèn nhận lấy rồi vui vẻ đi ngủ.
Đạo diễn Trần là người cực kì chú trọng hiệu suất, mặc dù lúc quay phim vô cùng hà khắc, nhưng cũng rất tận tâm tận trách hướng dẫn mọi người.
Để bám sát thiết lập nhân vật, Trần An Bình mời hẳn giáo viên tiếng Pháp ở địa phương đến dạy tiếng Pháp cho Hứa Kỳ Sâm, cố gắng để khẩu âm chân thực và tự nhiên nhất trong từng câu từng lời.
Trần An Bình cực kì ghét các tông màu sặc sỡ và các lớp filter cà trắng da đang phổ biến hiện nay, những kiểu trang điểm cẩu thả ấy còn cách xa mới đạt được đến cái cảm giác mà điện ảnh chân chính cần có.
Để tạo nên cảm giác chân thực, Trần An Bình yêu cầu Lâm Nhiên và Quý Mộng Trạch để mặt mộc khi quay phim, trang điểm qua cũng không được, thậm chí còn bảo chuyên gia trang điểm chấm mấy vết tàn nhang nhỏ xíu trên mũi Quý Mộng Trạch.
Lý do là, da dẻ đứa nhỏ này quá trắng quá mịn, con trai phải thô ráp hơn một chút mới chân thực.
Có điều điểm thêm vài vệt tàn nhang lại thật sự tạo cảm giác của một thiếu niên mười tám tuổi.
Đạo diễn Trần ngồi quan sát sau máy móc, nhìn Hứa Kỳ Sâm đỡ xe đạp trên màn hình, “Bắt đầu được rồi.”
“Cảnh thứ sáu lần thứ hai của [Nam Kha]! Bắt đầu!”
Một tiếng cạch.
Hứa Kỳ Sâm vào vai Úc Ninh chỉ trong nháy mắt.
Dưới ánh nắng mặt trời bỏng cháy, Úc Ninh mặc quần đùi áo phông trắng, đỡ xe đạp của mình, đứng chờ cách cửa tiệm cà phê chừng năm mét.
Cửa tiệm cà phê bỗng nhiên bị đẩy mở, Nam Kha bước ra từ trong đó, trên tay còn cầm hay ly Mocha đá, nở nụ cười nhìn về phía Úc Ninh.
“Sao không chờ anh dưới bóng râm? Phơi nắng đỏ bừng cả mặt rồi đây này.”
Úc Ninh hơi hoảng loạn cúi thấp đầu, khẽ đá hòn đá nhỏ dưới chân: “À… Em quên…”
Bỗng nhiên hai má lạnh buốt, Úc Ninh hoảng hốt run bắn người, phát hiện ra Nam Kha cầm cà phê trên tay trêu cậu.
“Uống nhanh đi, đợi lát nữa là tan hết đá đấy.
Bận rộn đến tận giữa trưa, cuối cùng cũng được xả hơi một lát.”
Úc Ninh nhận lấy cà phê trong tay anh, Nam Kha đến ngồi xuống bên cạnh gốc cây ngô đồng.
Úc Ninh dựng xe rồi đi theo sau anh, ngồi xuống ở vị trí song song cách mười lăm centimet.
Nam Kha cắn ống hút, dựa lưng vào gốc cây lớn, ngẩng đầu lên.
Ánh sáng nhập nhoạng xuyên qua kẽ hở của lá cây vương trên gò má anh, Úc Ninh ngắm đến ngây ngẩn cả người, chợt nghe đối phương nói: “Mùa hè thích thật.”
Úc Ninh hút một ngụm cà phê, chút ngọt ngào ít ỏi xen lẫn trong hương vị đắng nghét, buốt buốt lành lạnh, chậm rãi chảy ngập trong đáy lòng.
“Có thể nhìn thấy bầu trời xanh ngắt, nhìn thấy ánh nắng tràn trề, cảm tưởng như hết thảy muộn phiền chỉ còn là chút nhỏ nhặt chẳng còn đáng kể.”
Úc Ninh nhẹ nhàng ừm một tiếng, trên mặt để lộ một nụ cười khó mà phát hiện.
“Úc Ninh.”
Nghe đối phương gọi tên mình, Úc Ninh ngẩng đầu, “Dạ?”
Nam Kha bỗng nhiên ghé lại gần.
Tần suất tim đập không ngừng rút ngắn theo khoảng cách, càng lúc càng vội.
Năm centimet.
Ba centimet.
Một centimet.
“Ắt xì!
Ngay trong khoảnh khắc cuối cùng, Hứa Kỳ Sâm quay đầu hắt hơi một tiếng.
Trần An Bình lập tức hô:
“Dừng!”
“Xin lỗi ạ, xin lỗi ạ! “Hứa Kỳ Sâm đứng dậy xin lỗi với các nhân viên công tác, “Ngại quá, thật sự là em không thể nhịn được nữa.”
Đạo diễn Trần xua tay, “Nhanh chóng điều chỉnh lại đi.”
Lâm Nhiên dựa lưng vào thân cây lớn, “Này, em cũng phải xin lỗi tôi nữa chứ.”
Hứa Kỳ Sâm quay đầu lại, nghiêm túc xin lỗi anh, “Xin lỗi ạ, vừa nãy hình như bông của cây ngô đồng chui vào trong mũi, ngứa quá, em gắng nhịn lắm rồi.”
Lâm Nhiên nhìn dáng vẻ đầy thành thật của đối phương, cố gắng nín cười.
“Được rồi ạ, đạo diễn, có thể bắt đầu rồi.”
Đạo diễn Trần gật đầu, “Hai người làm lại tư thế và khoảng cách lúc nãy đi.”
Hứa Kỳ Sâm làm theo, hai người ngồi cạnh nhau trong trạng thái gần như là chóp mũi kề chóp mũi, cùng đợi đập slate.
“Cảnh thứ tư lần thứ ba của [Nam Kha], bắt đầu! Cạch!”
Khoảng cách sót lại còn chưa tới một centimet.
Úc Ninh hoảng loạn nhắm mắt.
“Bắt được rồi.”
Chuyện vừa mong đợi vừa lo lắng lại chẳng hề phát sinh.
“Sao em nhắm mắt lại thế, buồn ngủ à?”
Úc Ninh mở choàng mắt ra, thấy Nam Kha thu tay về từ phía sau mình, ngón tay thon dài cầm một con xén tóc không lớn không nhỏ.
Hóa ra là bắt bọ à.
Úc Ninh lúng túng cười trừ, “Cũng hơi ạ.”
Nam Kha xoa đầu cậu, “Cũng đúng, trời nóng dễ mệt mỏi lắm, nhà trọ anh thuê ở ô phố này, nếu em buồn ngủ có thể sang đó nghỉ ngơi một lúc.”
Nghe đến hai chữ nhà trọ, Úc Ninh rụt người dịch ra khỏi tầm mắt Nam Kha, “Không, không cần đâu ạ, em đang định sẽ đi bơi.”
Nam Kha: “Anh cũng muốn đi bơi, nhưng lát nữa còn phải vào ca.” Anh huých vai Úc Ninh, “Mấy ngày tới anh được nghỉ phép, chúng ta đến Vịnh Thiên Thần đi?”
Úc Ninh gãi sau gáy, ậm ừ đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng đứng dậy chạy đến bên cạnh chiếc xe đạp của mình.
“Phải đi rồi à? Mai gặp nhé!”
“Vâng…”
Sau đó phóng xe chạy trốn như bay.
“Dừng!” Trần An Bình đứng lên từ chỗ máy quay, “Cảnh này được rồi, Úc Ninh thay quần áo khác đi.”
Hứa Kỳ Sâm đạp xe nửa vòng quanh bãi dừng lại, “Vâng ạ.”
Nhân viên công tác ở đây không nhiều lắm, song đều thấy ngạc nhiên.
Mới đầu khi nghe đạo diễn Trần quyết định chọn Quý Mộng Trạch, tất cả mọi người đều không ngừng than vãn sau lưng, cho rằng thần tượng lưu lượng diễn xuất kém lại còn “mong manh dễ vỡ” như Quý Mộng Trạch chắc chắn sẽ rất đày đọa người khác, đến lúc đó không biết một cảnh phim sẽ NG() bao nhiêu lần.
() NG (No/Not good): Không tốt.
Ý chỉ những cảnh quay lỗi, chưa đạt chất lượng, yêu cầu.
Không ngờ cậu bé này lại chuyên nghiệp như vậy, nhiệt độ trung bình mỗi ngày tại Nice đều là độ, hôm nào Quý Mộng Trạch cũng phơi người dưới mặt trời chói chang đến nỗi cánh tay tróc cả da, vậy mà chẳng hề than phiền một lời, hơn nữa số lần NG không nhiều, diễn cũng rất tự nhiên.
“Cậu không thấy tính tình khép kín của Quý Mộng Trạch cũng rất giống Úc Ninh sao? Cảm tưởng như đang diễn bản chất con người cậu ấy vậy.”
“Chẳng trách đạo diễn Trần lại chọn cậu ấy, cảm giác diễn xuất rất ít, như thể chỉ đang là chính mình thôi vậy.”
“Đúng rồi, đúng rồi, tính tình tốt lắm, lúc nghỉ ngơi tôi rót cho em ấy một cốc nước, em ấy luôn miệng nói cảm ơn, siêu ngoan luôn ấy, thành fan mất thôi.”
Lúc thay quần áo nghe được những lời này, Hứa Kỳ Sâm nảy sinh một niềm vui nhỏ xíu, cảm giác như hình tượng của Quý Mộng Trạch đang dần trở nên xán lạn hơn nhờ sự cố gắng của bản thân vậy.
Tiến độ đúng là nhanh hơn trong tưởng tượng của cậu, đương nhiên điều này có quan hệ mật thiết với hiệu suất cao của đoàn làm phim.
Tuy nhiên, điều thực sự khiến cậu thấy yên tâm nhất vẫn là được làm đối tượng diễn của Lâm Nhiên.
Mặc dù người này nhiều lúc chẳng thể hiểu nổi, nhưng khi đóng phim lại nghiêm túc chết đi được, có thể thay đổi trạng thái chỉ trong một giây, hơn nữa còn cố gắng hết sức dẫn dắt cậu, lúc nghỉ ngơi sẽ phân tích nội dung kịch bản giúp cậu tìm được cảm xúc.
Quay phim suốt một ngày, Hứa Kỳ Sâm hơi mất sức, phơi nắng quá lâu vừa nóng vừa mệt, bữa tối là đồ ăn phương Tây không hợp khẩu vị, cậu chỉ có thể ép buộc bản thân cố ăn một chút, sau đó tiếp tục quay ảnh diễn trong đêm.
“Cảnh thứ lần thứ của Nam Kha! Cạch!”
Úc Ninh phóng xe đạp như bay trên đường phố, cơn phẫn nộ và lòng bất an xâm chiếm trí óc của cậu.
Màn đêm buông xuống, cậu không biết nên đi đâu, cứ lang thang không mục đích trong cái thành phố này.
Chẳng hiểu vì sao, lúc dừng lại cậu mới phát hiện ra, mình đã vô thức đứng ở dưới tầng nhà trọ của Nam Kha.
Thực chất Úc Ninh sớm đã biết Nam Kha ở đây, cậu từng lén lút đi theo Nam Kha sau giờ tan tầm không chỉ một lần, đứng cách nửa dãy phố, ngắm nhìn từ đằng xa.
Song đây là lần đầu tiên cậu đến hẳn dưới tầng.
Cậu vừa cãi nhau với bố mẹ nuôi xong, định rời nhà trốn đi, rồi lại phát hiện ra làm gì còn ai có thể chứa chấp mình.
Úc Ninh gác xe sang một bên, ngồi trên bậc thang của nhà trọ.
“Muộn thế này rồi, chắc anh ấy không ra ngoài nữa đâu nhỉ.”
Cậu nhủ thầm với bản thân như vậy.
Không biết đã ngồi được bao lâu, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng nói.
“Nam Kha…?”
Còn chưa kịp trốn đi, vóc dáng cao lớn kia đã đi qua cửa lớn dưới tầng lầu nhà trọ.
Úc Ninh đứng phắt dậy, định tìm nơi nào tránh tạm, chợt cảm thấy một cơn choáng váng đầu óc, tầm mắt phút chốc tối sầm lại.
Hứa Kỳ Sâm vốn tưởng mình sẽ ngã xuống bậc thang, không xước xát thì còn may, chứ lỡ mà ngã dập mặt thì không thể nào diễn tiếp được nữa.
Những suy nghĩ ấy váng vất trong đầu, nhưng cậu không hề ngã xuống như trong tưởng tượng mà rơi vào trong một lồng ngực ấm áp.
“Có sao không em?”
Giọng nói của anh tựa như gió biển tháng sáu.
“Úc Ninh? Sao em lại ở đây? Em bị ốm à?”
À, đây là Nam Kha, không phải Lâm Nhiên.
Trán vùi trong lồng ngực ấm áp của đối phương, muốn ngẩng đầu lên nhưng chẳng còn sức nữa, định mở miệng nói chuyện mà giọng nói mềm nhũn: “Hơi kiệt sức một chút…”
Đã diễn sai một lúc lâu rồi, sao đạo diễn Trần còn chưa kêu cut…
Trong bóng tối, tầm mắt cậu mơ màng, ý thức cũng chẳng còn tỉnh táo nữa.
Đôi tai cực kì nhạy cảm bắt được một tiếng cười rất nhẹ nhàng đến từ chính cái người đang đỡ lấy mình kia.
Nam Kha dìu Úc Ninh để cậu dựa lên vai mình, tay rảnh còn lại lục lọi bên trong túi.
Một lát sau, có thứ gì đó khẽ chạm vào môi, cánh tay kia cứng rắn nhét nó vào giữa môi răng, vị ngọt đậm chậm rãi lan tỏa.
Là kẹo.
Nam Kha đỡ Úc Ninh dậy, “Nhìn em không ổn lắm đâu, anh dìu em lên trên kia nghỉ ngơi một lúc trước đã nhé.”
Chân Úc Ninh không còn sức lực, từng bước một cứ như đạp lên bông, chỉ có thể dồn hết trọng tâm cơ thể lên người Nam Kha, dựa vào vai anh.
Rõ ràng chỉ là ba tầng cầu thang, mà tưởng như đã bước qua cả quãng đời thật dài.
Khoảnh khắc cửa phòng trọ được đẩy ra, cuối cùng đạo diễn Trần cũng hô cut.
“Được rồi, qua cảnh này.
Tôi vừa kiểm tra nhà trọ mới một chút, ngày mai phải sắp xếp lại một lượt nữa mới quay tiếp được, hôm nay dừng việc ở đây thôi.” Đạo diễn Trần vỗ tay mấy lần, “Mọi người đều vất vả rồi.”
Kẹo trong miệng gần như đã tan hết, Hứa Kỳ Sâm cũng khôi phục sức lực, vừa nghe tiếng cut đã nháy mắt rời khỏi vai Lâm Nhiên, dựa lên vách tường thở hổn hển.
“Vẫn ổn chứ?”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu.
“Tôi đỡ em xuống.”
Hứa Kỳ Sâm: “Không cần đâu, em tự đi cũng được ạ.”
Lúc đỡ vách tường xuống tầng, Hứa Kỳ Sâm cứ suy nghĩ hoài, tại sao trong túi Lâm Nhiên lại có sẵn kẹo nhỉ?
Đạo diễn Trần bước ra từ phía máy quay theo dõi đi đến chỗ nhà trọ, Hứa Kỳ Sâm nhìn thấy ông thì lập tức xin lỗi: “Đạo diễn Trần, xin lỗi ạ, vừa rồi cháu thấy hơi khó chịu.”
“Tôi nhìn thấy rồi, có điều đoạn tự do phát huy này tốt hơn những cảnh diễn trước, lát về tôi sửa lại kịch bản một chút là được.” Trần An Bình vỗ vai Hứa Kỳ Sâm, “Cậu cũng quay suốt cả ngày rồi, nhanh về nghỉ ngơi cho tốt đi, cơ thể yếu quá, phải tập thể dục nhiều vào.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, trợ lý Trương Tiểu Tiểu nhanh chóng tiến lên định đỡ cậu, nhưng bị từ chối: “Anh đỡ nhiều rồi.
Tiểu Tiểu, em mua hộ anh ít đồ ăn nhé, gọi đến khách sạn là được.”
Trở lại phòng khách sạn, Hứa Kỳ Sâm nhớ lại hình ảnh vừa rồi, trong lòng nóng ran hoảng loạn, không kìm được lòng mở Weibo lên, định xem lại tấm hình Lâm Nhiên đăng ban nãy một lần nữa.
Đáng tiếc con người thường hay bị ngứa tay, lúc mở Weibo lên khó tránh khỏi liếc mắt nhìn hot search một cái.
Top lại bị cái tên Quý Mộng Trạch chiếm đóng, nhưng lần này từ khóa hot search khiến người ta kinh hãi hơn nhiều.
[Quý Mộng Trạch – Thịnh Hoa Phong]
Điều này khiến cậu nảy sinh một dự cảm cực kì chẳng lành.
Tác giả có lời muốn nói:
– Về việc để mặt mộc quay phim: Thật ra đã có nhiều phim quay mặt mộc rồi, ngay cả trong các MV cũng có, mình sẽ không nêu ví dụ để tránh cue idol ngoài đời thực, nếu mọi người hứng thú có thể tìm hiểu một chút.
Phim thanh xuân Âu Mĩ cũng hay để mặt mộc quay phim lắm (đương nhiên đa số là diễn viên nam).