Tô Lẫm bị cậu ôm choàng qua cổ, cảm nhận được mũi cậu đang cọ lên vai mình qua lớp áo khoác.
Anh thấy cổ họng khàn đặc, không nói nên lời.
Sau khi tỉnh lại, Hứa Kỳ Sâm không hề nói tới chuyện biến đổi tối hôm đó.
Tô Lẫm tự nói với mình một cách thật hiển nhiên rằng cậu đã mất ý thức, bị biến đổi trong tình trạng hoàn toàn không còn biết được gì, vậy nên tối hôm ấy nói gì cũng không tính.
Trao đổi máu giữa đồng loại được gọi là kí khế ước, một nghi thức thân mật và riêng tư, một khi đã hoàn thành có nghĩa là ngầm thừa nhận trở thành bạn đời của nhau, chia sẻ sinh mệnh của mình với đối phương trong suốt quãng thời gian dài sau này.
Anh không muốn để Hứa Kỳ Sâm đưa ra một quyết định quan trọng như vậy khi cậu đang không còn nhận thức.
Nhưng đến giờ phút này anh mới hiểu người kia biết rõ tất cả mọi chuyện, biết câu yêu thương mình đã thốt nên và cũng biết cả ý nghĩa của việc chia sẻ dòng máu với anh.
Bàn tay nắm lại sau lưng Hứa Kỳ Sâm, anh phát ra một tiếng thở rất nhẹ.
Hứa Kỳ Sâm chôn trong vai anh, khắp xoang mũi tràn ngập mùi hương cơ thể anh khiến cho cậu cảm thấy khó chịu khắp người, như một con chuột nhỏ rơi vào trong bình mật sắp chết đắm bên trong sự ngọt ngào kia.
Chỉ còn sót lại một chút lý trí, Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu lên, mũ cũng bị lệch.
Tô Lẫm lấy mũ trên đầu cậu xuống, sửa lại tóc tai cho cậu rồi nhẹ nhàng hôn lên trán.
Hứa Kỳ Sâm bỗng nhiên rất ngại, hiếm khi nào Tô Lẫm dịu dàng đến vậy, nhưng cậu chỉ cảm thấy vô cùng thèm ăn.
Mang theo sự xấu hổ ấy, Hứa Kỳ Sâm nhanh chóng hôn lên môi Tô Lẫm, sau đó đoạt lấy mũ trong tay Tô Lẫm đội lên đầu mình.
“Em đói quá, em muốn ăn.”
Tô Lẫm khởi động xe, “Muốn ăn gì?”
Hứa Kỳ Sâm khẽ đung đưa chân, “Ăn… mao huyết vượng()!” Cậu chợt trở nên vui vẻ, “Mao huyết vượng là máu mà, hơn nữa còn rất cay, là vị em thích đó.”
() Mao huyết vượng (毛血旺): Món ăn có nguồn gốc từ Tứ Xuyên, nổi tiếng và đặc trưng bởi hương vị cay và thơm, chế biến từ tiết vịt tươi, lươn, dạ dày bò, giá đỗ,…
Tô Lẫm cạn lời chỉ có thể yên lặng xoay vô lăng rời khỏi bãi đỗ xe tối tăm.
“Anh hơi hối hận vì đã biến đổi em rồi.”
Hứa Kỳ Sâm ngả người ra ghế dựa, nhìn chằm chằm nửa bên mặt Tô Lẫm, “Tại sao?”
“Mất mặt.” Tô Lẫm kéo tấm chắn nắng, “Ra ngoài đừng nói là anh biến đổi em.”
Tuy là nói như vậy nhưng Tô Lẫn vẫn tìm được một quán đồ cay Tứ Xuyên gần nhà, Hứa Kỳ Sâm cũng không khách sáo gọi một phần mao huyết vượng cỡ lớn rất cay.
Tô Lẫm chỉ gọi một phần thạch đá(), yên lặng ăn mấy miếng rồi khoanh tay nhìn Hứa Kỳ Sâm ăn say mê.
() Thạch đá (冰粉): Món tráng miệng của Trung Quốc có nguồn gốc từ Tây Nam, được phục vụ như một bát thạch trong suốt có đá và thêm nhiều topping bên trên như thạch rau câu, hoa quả, bánh trôi, đá bào, vị mát, ngọt thanh,thường được bán vào mùa hè như một món ăn đường phố.
“Em quyết định rồi! Sau này ngày nào em cũng sẽ ăn mao huyết vượng!”
“Không được.” Tô Lẫm từ chối cậu một cách thẳng thừng, “Cơ thể em sẽ yếu đi.”
“Thế một tuần ăn ba lần!”
“Hai tuần ăn một lần.”
Hứa Kỳ Sâm biết mình không lại được Tô Lẫm, chỉ có thể tạm đồng ý trước đã, sau này muốn ăn cứ làm loạn lên, anh sẽ không từ chối.
Ăn uống no nê vừa lòng thỏa dạ, Hứa Kỳ Sâm ra khỏi quán ăn, vì không kịp đeo khẩu trang nên vừa mở cửa ra đã bị ánh nắng mặt trời giữa trưa làm tổn thương vùng mặt.
Nghe cậu kêu xuýt xoa một tiếng, Tô Lẫm lập tức chắn bàn tay mình trước mặt Hứa Kỳ Sâm cho đến khi cậu đeo xong khẩu trang.
Trở về nhà, Tô Lẫm kéo hết rèm cửa sổ, kiểm tra mặt Hứa Kỳ Sâm, “Cởi khẩu trang ra để anh xem chút nào.”
Hứa Kỳ Sâm vừa nói mình không sao vừa ngoan ngoãn tháo khẩu trang của mình xuống, Tô Lẫm nhẹ nhàng nắm cằm cậu, nghiêng mặt cậu sang.
Vùng da dưới gò má phải bị ánh nắng đốt bỏng, may mà đã có thuốc nước nên chỉ để lại một vết màu đỏ rất nhạt.
Tô Lẫm đứng dậy lấy lon coca đá mua khi nãy xuống xe, nhẹ nhàng áp lên má Hứa Kỳ Sâm.
Thấy cậu rụt người ra sau theo bản năng, khe khẽ hít hà, anh lại nhấc ra, bàn tay không còn lại luồn vào trong tay áo thật dài của Hứa Kỳ Sâm, nắm lấy bàn tay lành lạnh giấu bên trong.
“Em sẽ cảm thấy tiếc lắm.”
Hứa Kỳ Sâm không hiểu ý anh, “Tiếc gì ạ?”
Tô Lẫm lại áp cái lon lên má cậu lần nữa, nhẹ nhàng lăn lăn, “Em thích mặt trời mà, đúng không?” Anh đảo mắt nhìn tia nắng khẽ khàng lay động phía dưới rèm cửa sổ, “Giờ trở thành quỷ hút máu rồi, không còn cách nào tận hưởng ánh nắng mặt trời nữa, chỉ có thể núp trong bóng tối, hoạt động vào ban đêm.”
Hứa Kỳ Sâm ừm một tiếng, “Đúng là em rất thích mặt trời.”
Câu trả lời khẳng định của cậu khiến tâm trạng vốn đã chẳng mấy tươi sáng của Tô Lẫm lại càng thêm nặng nề.
“Nhưng mà không có gì phải tiếc cả.” Hứa Kỳ Sâm quay mặt Tô Lẫm để anh nhìn mình, cười nói, “Anh là mặt trời của em.”
Tô Lẫm nhìn nụ cười chân thành của Hứa Kỳ Sâm, cảm giác trong lòng khó có thể diễn tả thành lời.
Hứa Kỳ Sâm nói như vậy, nhưng anh lại cảm thấy hoàn toàn trái ngược.
Rõ ràng cậu mới là mặt trời.
Cậu xuất hiện trong cuộc đời cô độc và âm u của Tô Lẫm đột ngột không kịp phòng bị, hào phóng đem đến thứ ánh sáng và hơi ấm anh vốn chẳng hề quen thuộc, dốc hết sức mình để ôm lấy anh bằng ấm áp.
Khiến cho anh nảy sinh từng chút hi vọng, bị thứ ánh sáng tuyệt đẹp này hấp dẫn.
Nhưng lại không có can đảm để đối diện trực tiếp với sự nồng nhiệt này.
Tô Lẫm bất đắc dĩ cong môi, hôn nhẹ lên khóe mắt Hứa Kỳ Sâm, không nói gì nữa.
Có lẽ đều hiểu cả.
Suốt mấy ngày sau đó, Hứa Kỳ Sâm chỉ có thể ở nhà một mình đợi Tô Lẫm về.
Thứ năm, Tô Lẫm có hai ca phẫu thuật liên tiếp, trong thời gian nghỉ mấy phút giữa hai ca, anh nhắn tin cho Hứa Kỳ Sâm khi đi trên đường, bảo cậu không phải chờ mình về.
Mặc dù anh không phải con người bình thường, nhưng tập trung cao độ trong thời gian phẫu thuật dài dằng dặc vẫn cực kì rút bòn sức lực.
Khi về đến nhà thì đã muộn lắm rồi, anh đoán Hứa Kỳ Sâm chắc cũng đã ngủ, thế nhưng vừa mở cửa ra, anh phát hiện TV ngoài phòng khách vẫn sáng, trên màn hình chiếu một bộ phim hài tình cảm Âu Mỹ đã khá cũ rồi.
Tô Lẫm cởi áo khoác thay giày vào phòng khách, Hứa Kỳ Sâm nằm úp sấp người, một cánh tay luồn xuống dưới đầu, hai chân xếp lên nhau rúc vào cùng một chỗ, mắt cá chân trắng nõn lộ ra từ ống quần ngủ màu xanh lam đậm, xương mắt cá chân nhô lên khiến người ta không kìm được lòng mà chỉ muốn cầm nắm, xoa nắn.
Tắm xong, Tô Lẫm ngồi trên thảm len trải nên yên lặng nhìn khuôn mặt say ngủ của Hứa Kỳ Sâm, cảm tưởng như giờ phút này cả thế giới đều quay chậm.
Sống mũi cậu rất cao, mí mắt mỏng đến độ có thể lờ mờ nhìn thấy mạch máu, trên gương mặt vẫn còn vết bỏng nắng nho nhỏ, đôi môi hơi hé như một thói quen khi ngủ.
Trong mắt anh, từng chi tiết nhỏ bé đều rất đỗi xinh đẹp.
Anh lại gần gương mặt Hứa Kỳ Sâm khẽ hôn lên chóp mũi cậu, Hứa Kỳ Sâm đương ngủ say hơi nhíu mày, giơ tay chạm lên phần mũi bị ngứa.
Cậu vừa buông tay xuống liền bị Tô Lẫm nắm lấy, anh cầm ngón trỏ của cậu cọ cọ lên chóp mũi.
Lần này Hứa Kỳ Sâm nhăn cả mặt lại, mơ màng ừm hửm, nom y như con chuột đồng bị đánh thực mà không tài nào mở mắt ra được, chỉ có thể quơ tay khắp nơi.
Chạm tới mặt Tô Lẫm, cậu bật cười khúc khích.
“Anh về rồi à…”
Tô Lẫm nhìn cậu lười không buồn mở mắt mà rất buồn cười, luồn tay qua eo đỡ cậu lên, “Đừng ngủ ở đây.”
Hứa Kỳ Sâm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ chẳng có tí sức nào, hai tay choàng qua bả vai Tô Lẫm ôm cổ anh, dựa cả người vào trong lồng ngực đối phương.
Tô Lẫm vốn định cõng cậu lên, không ngờ cậu lại ôm riết lấy mình, hết cách rồi, Tô Lẫm chẳng thể làm gì khác hơn là bế cậu lên, vòng hai chân cậu quặp qua eo mình, hai tay đỡ bắp đùi cậu, để Hứa Kỳ Sâm treo trên người mình như Koala về phòng ngủ.
Hứa Kỳ Sâm vừa dính lên giường là lập tức rơi vào trạng thái ngủ say, rúc cả người vào trong chăn chỉ thò ra nửa vầng trán, Tô Lẫm nhấc cậu lên để lộ cả mũi và miệng.
Hứa Kỳ Sâm cảm nhận được vùng giường bên cạnh hơi lún xuống, lập tức dịch qua ôm lấy Tô Lẫm từ sau lưng.
Tô lẫm nhìn ngày tháng trên điện thoại, đặt tay lên tay Hứa Kỳ Sâm, yên lòng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau khi Hứa Kỳ Sâm thức giấc, Tô Lẫm đã đi làm rồi, khắp căn nhà chỉ còn lại một mình cậu.
Cậu có cảm giác như thể mình là con vật cưng được chủ nuôi dưỡng, ngày ngày chỉ việc ăn đống thức ăn chủ nhân đã chuẩn bị sẵn, chờ người về nhà.
Cách so sánh này nghe đáng thương quá, Hứa Kỳ Sâm bĩu môi, nằm nhoài ra bàn ngắm tờ giấy Tô Lẫm để lại.
Nhìn một lúc, cậu bỗng nhiên cảm thấy chữ viết này cứ là lạ.
Trước đây Hứa Kỳ Sâm rất hứng thú với thư pháp, hồi còn luyện chữ từng nghiên cứu một khoảng thời gian khá dài, chữ viết của mỗi người đều có lực đưa bút và thói quen cố định, khi viết ra thường sẽ mang theo phong cách cá nhân ít nhiều, rất dễ phân biệt.
Không phải chữ của Tô Lẫm không đẹp, mà là lực tay này không được bình thường cho lắm.
Như là cố ý thay đổi thói quen cầm bút của mình vậy.
Mải đăm chiêu, chuông cửa bỗng vang lên, Hứa Kỳ Sâm tưởng Tô Lẫm để quên đồ gì nên ra mở cửa không chút nghĩ ngợi, “Sao anh lại về…”
Cửa mở ra, là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp với làn da rất trắng, vận bộ váy tím cực kì nổi bật.
Vừa nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm, đối phương lập tức đi thẳng vào vấn đề, tự giới thiệu bản thân, “Chào em, chị tên Phương Nhã, là bạn của Tô Lẫm.” Cô đưa một thứ trông khá giống quà tặng cho Hứa Kỳ Sâm, sau đó vào cửa đổi giày một cách hết sức quen thuộc.
Hứa Kỳ Sâm biết người tên Phương Nhã này, là nữ quỷ hút máu vốn đảm nhiệm chức vụ ở phòng thí nghiệm trong nguyên tác truyện.
Sau khi đã xác định tình hình, Hứa Kỳ Sâm chậm rãi đóng cửa, không ngờ lại bị Phương Nhã quở trách, “Em đấy, sao có thể tùy tiện mở cửa cho người lạ được? Lỡ như là người xấu thì biết làm sao?”
Vào cũng đã vào rồi còn nói mấy câu thế này.
Điển hình của việc hưởng lời rồi còn ra vẻ.
Hứa Kỳ Sâm cười, “Bởi vì chưa từng có ai tới căn nhà này cả nên em tưởng Tô Lẫm để quên chìa khóa.”
“Đây là đồ bổ chị mang cho em, có mấy món ngon lắm, em đem cất vào tủ lạnh đi.”
Hứa Kỳ Sâm liếc mắt nhìn đống túi chỉ toàn là sắc đỏ.
Xã giao xong, Phương Nhã đi quanh Hứa Kỳ Sâm vài vòng, vẻ mặt hết sức kì lạ, Hứa Kỳ Sâm nhìn cô, “Sao thế ạ?”
Phương Nhã bật cười thành tiếng, “Không có gì, chỉ đang suy nghĩ xem tại sao tên kia lại đối xử với em tốt như vậy.”
Hứa Kỳ Sâm hơi ngại, cậu gãi đầu không nói.
“Cậu chưa từng biến đổi bất kì ai hết.” Nhìn thấy tờ giấy trên bàn ăn, Phương Nhã cầm lên liếc nhìn, “Cậu ta nắm giữ huyết thống cao quý nhất trong tộc quỷ hút máu, rất nhiều người cầu xin cậu ta biến đổi nhưng không bao giờ nhận được sự đồng ý, vì vậy chị rất tò mò không biết vì sao cậu ta lại làm vậy với em.”
Hứa Kỳ Sâm hơi gằm xuống nhìn mũi giày cao gót của Phương Nhã, nghĩ tới kết cục không được như ý trong nguyên tác.
Nếu Tô Lẫm biết đến cuối cùng, người duy nhất anh từng biến đổi lại hoàn toàn quên mất anh, thậm chí còn trở thành thợ săn máu đối đầu với mình, liệu anh có cảm thấy hối hận không?
Hứa Kỳ Sâm rót cho mình một cốc nước, vừa uống một ngụm đã nghe Phương Nhã nói, “Không phải hai người đã trao đổi máu cho nhau rồi đấy chứ?”
Ngụm nước suýt nữa thì sặc ngay tại cổ họng, Hứa Kỳ Sâm gập người không ngừng ho sù sụ.
Phương Nhã lại càng ngạc nhiên hơn, “Chị nói trúng thật sao?”
“Không ạ, vẫn chưa.” Hứa Kỳ Sâm bĩu môi, “Sau khi biến đổi chỉ có em đơn phương hút máu anh ấy.”
Nghe vậy, Phương Nhã cười không đứng thẳng được người, “Lão già còn trinh đó gồng giỏi ghê hahaha.”
Hiện tại Hứa Kỳ Sâm bỗng cảm thấy biến thành quỷ hút máu cũng tốt thật, ít nhất là người khác sẽ không nhìn ra khi nào cậu đỏ mặt.
“Ngày nào em cũng trốn trong nhà chờ cậu ta về à?”
Hứa Kỳ Sâm đáp vâng, “Tại vì em chưa qua kì ổn định, hành động một mình sẽ rất nguy hiểm.”
Phương Nhã ngối đối diện đi qua bàn tới trước mặt Hứa Kỳ Sâm, nhướng mày với cậu, “Có muốn ra ngoài chơi chút không, chị đây đưa cưng đi?”
Hôm thứ sáu Tô Lẫm chuyển ca trực, sáu giờ là phải chạy về nhà.
Mở cửa ra phát hiện bên trong không có ai, anh mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, vào trong phòng ngủ cũng không thấy bóng dáng người kia đâu.
Đi đâu rồi?
Tô Lẫm lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Kỳ Sâm.
—— Xin lỗi, số máy bạn gọi không liên lạc được.
Có chuyện gì thế này? Lòng anh bắt đầu hoảng hốt, cầm điện thoại vô thức đi đi lại lại trong phòng khách, cố nghĩ xem Hứa Kỳ Sâm có thể đi đâu.
Nếu cậu tự ra ngoài sẽ không không thông báo cho anh.
Nhưng lỡ như có người đưa cậu đi thì sao?
Đầu óc càng lúc càng rối tung, tất cả những khả năng hoang đường đều tuôn trào khiến anh bắt đánh mất lý trí.
Bỗng nhớ ra sáng nay mình đã tắt thông báo WeChat bởi có một buổi tư vấn, Tô Lẫm mở giao diện WeChat lên, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn chưa đọc từ Hứa Kỳ Sâm, bấy giờ trái tim mới lặng xuống, nhẹ nhõm thở phào.
Nhưng sự yên tâm này không kéo dài được tới giây thứ ba.
Vừa mở tin nhắn WeChat, anh lập tức đứng phắt dậy, túm lấy chìa khóa trong hộc tủ ngoài huyền quan đi ra ngoài.
[Bác sĩ Tô ơi, chị Phương Nhã đưa em ra ngoài đi chơi.]
Nghĩ đến lời Hứa Kỳ Sâm, Tô Lẫm cảm thấy mình càng ngày càng giống người cha già cả ngày chỉ lo con trai mình bị người ta bắt cóc.
Trên đường đi anh liên tục gọi cho Phương Nhã bốn cú, cuối cùng đối phương cũng thong thả nhận máy, đầu bên inh ỏi đến mức Tô Lẫm không thể nghe thấy được cô nói gì, chỉ loáng tháng nắm được tên quán bar mà đối phương hét gào.
Ngay khi biết tên, Tô Lẫm lập tức cúp máy, nhấn ga phóng thẳng đến nơi.
Quán bar này rất khó tìm, được mở bởi một quỷ hút máu tuổi tác trạc cỡ anh, rất nổi tiếng trong cả tộc.
Quỷ hút máu chơi thoáng hơn người thường rất nhiều, bởi vì bọn họ không thể duy trì đời sau như con người, độ mạnh yếu cũng quyết định nhờ huyết thống nên gần như giới tính không có sự phân chia rõ ràng, tình yêu đồng tính là vô cùng phổ biến.
Một quỷ hút máu sơ sinh như Hứa Kỳ Sâm bị Phương Nhã đưa đến nơi không đúng mực như thế này chẳng khác gì thỏ vào hang sói.
Tô Lẫm càng nghĩ càng bực, chân nhấn lút phanh ga.
Tô Lẫm vừa mới đến quán rượu, nhân viên phục vụ tiếp khách lập tức nhận ra được huyết thống cao quý của anh, tươi cười đon đả ra đón tiếp, “Thưa ngài, ngài muốn…”
“Tôi tìm người.” Tô Lẫm không để ý cô nàng, vừa bước vào quán bar vừa cúi đầu bấm điện thoại cho Phương Nhã, tiếng nhạc trong quán rượu ồn ã đến mức màng nhĩ anh nhức nhối.
“Alo? Tô Lẫm?”
Âm thanh thật sự quá lớn, Tô Lẫm nhíu mày dịch điện thoại ra, “Cậu đang ở đâu?”
“Vào trong đi, bên chỗ ban nhạc ấy!”
Tô Lẫm cầm điện thoại đi qua cột đu trên sân khấu nóng bỏng và kích thích, liên tục có mấy người cả nam lẫn nữ tiến tới gần sau khi ngửi thấy mùi hương của anh, anh coi như vô hình mà bước thẳng theo hướng cần đi, ánh mắt kiếm tìm bóng dáng Hứa Kỳ Sâm.
Sau một lúc lâu chen chúc trong đám đông, Tô Lẫm mới nhìn thấy ban nhạc và DJ, tầm mắt theo đó đảo ra sau bắt gặp bộ váy liền hai dây màu tím của Phương Nhã.
Dường như cô nàng đã nhìn thấy Tô Lẫm trước một bước, đứng từ xa giơ cao cánh tay thon dài vẫy anh.
Tô Lẫm đi tới chỉ thấy Phương Nhã ngồi ở quầy bar một mình, anh lập tức bỏ qua quá trình chào hỏi, “Em ấy đâu rồi?”
“Tôi nói này, cậu thiên vị quá đi, dù gì chúng ta cũng là bạn bè quen biết mấy trăm năm, vậy mà ngay cả câu chào hỏi cũng chẳng có, trong đầu cậu chỉ có mỗi cục cưng bé bỏng của cậu thôi.” Phương Nhã uống một hớp rượu, chỉ về góc rẽ cách đó không xa, “Cậu ấy vào phòng vệ sinh rồi, phụ nữ như tôi không thể đi theo được.”
Tô Lẫm nhìn ly rượu rỗng trên quầy bar, đi thẳng tới phòng vệ sinh không nhiều lời.
Phòng vệ sinh ở đây thông với một hành lang, ánh đèn tím mê loạn rọi từ trên xuống khiến đầu óc say trong choáng váng.
Tô Lẫm hết sức chê bôi phong cách thẩm mỹ của ông chủ.
Còn chưa đến phòng vệ sinh, anh đã cảm nhận được sự tồn tại của Hứa Kỳ Sâm.
Không giống như bình thường cho lắm.
Ra tới khúc rẽ, quả nhiên nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm.
Hình như cậu mặc chiếc áo sơ mi đen của anh, vạt áo lỏng lẻo nhét trong quần, cổ áo để lộ vùng da trắng như tuyết.
Có vẻ cậu đã uống say, cả người mềm nhũn dựa lên vách tường, thoạt trông như mang một vẻ đẹp điêu tàn.
Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất.
Điều quan trọng nhất là cậu đang bị một quỷ hút máu cao to đẩy áp vào tường, cả người sắp dính vào trong lồng ngực hắn ta!
Tô Lẫm nóng đầu, lập tức đi tới hất con quỷ hút máu kia ra đất khiến cho mấy người đi qua sợ hãi lùi về sau mấy bước.
Trạng thái của Hứa Kỳ Sâm không được bình thường cho lắm, cậu mơ mơ màng màng không biết đã uống bao nhiêu rượu.
Cậu ngước mắt nhìn người trước mặt, khi phát hiện đó là Tô Lẫm, đôi mắt ướt sũng lập tức cong lên, dựa hẳn vào Tô Lẫm một cách rất tự nhiên, “Bác sĩ Tô…”
Quỷ hút máu bị đẩy ngã cũng là một kẻ mang dòng huyết thống không đến nỗi tệ, vì vậy vừa tức tối vừa xấu hổ, cố gồng ra vẻ không để yếu thế đẩy vai Tô Lẫm một cái thật mạnh, “Mẹ nó, mày có biết luật không đấy?! Ông đây nhìn trúng nó trước!”
Nhìn trúng?
Từ này gần như đã đã chạm vào vảy ngược của anh.
Tô Lẫm ôm vai Hứa Kỳ Sâm bằng một tay để cậu dựa vào trong lòng mình, anh quay đầu nhìn tên quỷ hút máu liều lĩnh kia, đôi mắt lập tức đỏ rực, sắc mặt cực kì lạnh lẽo.
Tên quỷ hút máu kia lập tức trở nên yếu thế, hắn có thể cảm nhận được huyết thống của đối phương cao hơn mình nhiều, nhưng vì không chịu phục nên hắn vẫn cố mạnh miệng, “Mạnh hơn thì ngon à? Mày đã ký khế ước với nó đâu, muốn tỏ vẻ gì ở đây?”
Tô Lẫm nhíu mày khi nghe thấy câu này, chợt nhớ đến khi nãy tên lưu manh này lại gần cổ của Hứa Kỳ Sâm, có lẽ là muốn hút máu cậu.
Hứa Kỳ Sâm sau quên trời đất, đứng còn chẳng vững, chỉ có thế vòng tay ôm qua cổ Tô Lẫm, vô tình cọ cọ trán lên chóp mũi anh.
Cánh tay ôm ngang hông siết chặt, Hứa Kỳ Sâm dán ngực lên lồng ngục vững chãi của Tô Lẫm, tay còn lại của anh đỡ sau gáy cậu.
Chỉ một giây sau, Hứa Kỳ Sâm cảm nhận được một cơn đau đớn dữ dội kèm theo cảm giác rát bỏng quá đỗi dọc từ cổ xuống ngực.
Cơ thể bắt đầu run rẩy mất kiểm soát như thể bị dòng điện xuyên thủng qua, đau đớn, kích thích và cơn tê liệt theo liền sau đó lan khắp toàn thân.
Tô Lẫm rút nanh, thân mật liếm lên vết thương vừa cắn trên cổ Hứa Kỳ Sâm.
Anh quay đầu lại nhìn người kia với ánh mắt ngập tràn khinh miệt.
“Giờ thì kí khế ước rồi, cút.”
Người kia lẩm bẩm chửi đồ thần kinh, rời khỏi hành lang.
Kể từ sau khi biến đổi Tô Lẫm chưa từng hút máu Hứa Kỳ Sâm, anh cho rằng chuyện như kí khế ước phải thật là thận trọng, không ngờ ngày hôm nay lại hoàn thành khế ước bạn đời chỉ vì sự khích bác của người khác.
Khát khao chiếm hữu thật đáng sợ.
Cảm giác đau đớn vì bị cắn vào huyết quản khiến Hứa Kỳ Sâm đã tỉnh táo phần nào từ trong cơn say rượu, chạm thử lên cổ mình, trên đó còn dính lấm tấm máu.
Cậu ngước mắt nhìn Tô Lẫm với vẻ nghi hoặc, đối phương vẫn chưa thoát khỏi sự việc khi nãy, vẻ mặt không được thân thiện cho lắm.
“Bác sĩ Tô, anh sao thế…” Hứa Kỳ Sâm uống quá nhiều, cậu không hề nhận ra rằng mình đã bị Tô Lẫm hút máu, và hai người họ đã hoàn thành việc trao máu cho nhau.
Tô Lẫm trầm mặc nắm tay cậu kéo ra khỏi hành lang, trở lại quầy bar khi nãy.
“Ồ, về rồi à? Sao lâu thế?” Phương Nhã vỗ vai Hứa Kỳ Sâm, nhìn thấy phần cổ trắng như tuyết của cậu đang chảy máu thì hoảng hồn, “Vãi, nhóc con, ai cắn em thế này!?”
Đầu óc Hứa Kỳ Sâm quay cuồng, cậu muốn nói chuyện nhưng nghẹn họng hồi lâu chỉ có thể nấc lên một tiếng, Phương Nhã vẫn đang lo lắng xem xét vết thương của cậu, Tô Lẫm thật sự không nhịn nổi nữa, hời hợt mở miệng, “Tôi cắn.”
“Làm tôi sợ gần chết…” Phương Nhã vỗ ngực, quay đầu hít mạnh một hơi, “Hai, hai người cuối cùng cũng kí khế ước rồi?”
Cuối cùng? Tô Lẫm khó hiểu nhíu mày, “Sao cậu biết?”
“Nhóc này nói cho tôi.” Phương Nhã lập tức uống cạn sạch, “Ẻm nói mình chỉ đơn phương hút máu cậu còn cậu không có động vào ẻm bao giờ.”
Hai người đang nói chuyện đều không nhận ra Hứa Kỳ Sâm ngồi bên cạnh có gì khác thường.
Phương Nhã huých cùi chỏ Tô Lẫm, “Có muốn làm một ly không?”
Tô Lẫm đang định từ chối, Hứa Kỳ Sâm ngồi bên cạnh bỗng nhiên ôm choàng vai anh, cả người nghiêng ngả, ghế cũng suýt thì bị xô đổ, Tô Lẫm dang hai tay đỡ lấy cậu sợ cậu ngã xuống.
Hứa Kỳ Sâm lè nhè gọi tên Tô Lẫm, vùi cả người vào trong cổ anh, song cứ như con cá con trơn tuột mãi không ôm được.
Tô Lẫm cũng nhận ra điều không ổn, chạm tay lên cổ cậu, nóng rực như lửa đốt.
Gay rồi.
“Sao ẻm cứ là lạ thế… Như kiểu…”
Tô Lẫm cởi áo khoác ra che trên người Hứa Kỳ Sâm, ôm cậu đứng dậy, “Hôm nay là ngày thứ bảy em ấy biến đổi.”
Phương Nhã kinh ngạc thốt lên: “Vậy là hôm nay em ấy… lên cơn sốt trưởng thành? Chết rồi, đáng ra tôi không nên để em ấy uống rượu…”
Tô Lẫm không đáp, đưa Hứa Kỳ Sâm rời khỏi cái nơi thị phi này.
Hứa Kỳ Sâm cũng không biết mình bị làm sao, toàn thân như giẫm lên tầng mây hư ảo mềm mại, nơi cổ bị cắn như có một ngọn lửa thiêu rát đến sôi sục từng tế bào trong cơ thể cậu, cổ họng khô khốc không nói nên lời chỉ có thể phát ra những tiếng thở dốc khàn khàn.
Ý thức trôi nổi giữa không trung, cậu chẳng còn nhớ nổi mình được đưa về nhà như thế nào, chỉ cảm thấy ngọn lửa kia càng lúc dịu lúc bùng, gần như thiêu rụi toàn bộ suy nghĩ trong trí óc.
Nóng quá.
Âm thanh chìa khóa mở cánh cửa ra như mật khẩu bóc mở niêm phong,
Trái tim Tô Lẫm lơ lửng suốt chặng đường, mãi mới về được đến nhà, anh đóng cửa lại vào phòng vệ sinh vặn nước nóng cho cậu.
Cơn sốt trưởng thành là triệu chứng một con quỷ hút máu nhất định phải nếm trải vào ngày thứ bảy sau khi bị biến đổi, cơ thể của họ sẽ nóng rực như sốt cao, đồng thời dục vọng cũng sẽ lên tới đỉnh điểm, cần phải ngâm nước lạnh trong một thời gian dài để vơi dịu.
Sau khi trải qua cơn sốt trưởng thành, quỷ hút máu sơ sinh sẽ bước vào giai đoạn trưởng thành, đặc tính trên mọi phương diện đều có xu hướng trở nên ổn định hơn.
Anh thật sự quá sơ suất, vì bị dục vọng khỏa lấp trí óc mà lại hoàn thành việc kí khế ước vào đúng ngày cậu sốt trưởng thành.
Cơn kích thích từ khế ước, sự quấy phá trong men rượu, lại thêm sốt trưởng thành… Ngay cả Tô Lẫm cũng chưa từng trải qua tình trạng này, thực sự không biết có gây nên hậu quả gì hay không.
Nhìn nước trong bồn sắp tràn ra ngoài, anh hốt hoảng sực tỉnh, tắt nước ra khỏi phòng tắm.
Hứa Kỳ Sâm ngồi ngoài huyền quan, một chân duỗi ra một chân co lại, tựa khuỷu tay lên, đầu cúi thấp xuống không nhìn rõ vẻ mặt, thế nhưng căn phòng quá mức tĩnh mịch, Tô Lẫm nhạy bén nghe được tiếng thở dốc nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu.
Anh đi tới nửa quỳ trước mặt Hứa Kỳ Sâm, dán bàn tay lên hai má nóng rực.
“Có sao không em?”
Hứa Kỳ Sâm ngước lên, đôi mắt đỏ sậm vương đầy hơi nước, đôi môi hơi hé cũng thẫm đỏ, khe khẽ run rẩy.
Tô Lẫm không ở bên cậu còn có thể cố gắng kiềm chế sự thôi thúc trong lòng, thế nhưng hiện giờ anh lại đang quỳ gối ngay trước mặt, nhìn thẳng vào mắt cậu.
Cuối cùng, ngọn lửa cũng thiêu rụi chút do dự duy nhất còn sót lại.
Hứa Kỳ Sâm vươn hai tay nắm lấy vai Tô Lẫm, tác dụng phụ của cơn sốt trưởng thành khiến sức mạnh của cậu tăng lên đột ngột, dòng máu của Tô Lẫm đang chảy trong cơ thể bắt đầu sôi trào, Tô Lẫm chưa kịp làm gì đã bị quỷ hút máu sơ sinh này đè ra sàn.
Cổ họng của cậu khản đặc vì rát, nhưng đôi mắt thì vẫn ướt nhẹp.
“Tô Lẫm… Em không ổn…”