Tô Lẫm cảm thấy kẻ xấu xa thực sự phải là mình mới đúng.
Anh trải qua từng ngày trong sự kiềm chế, và dường như hai chữ kiềm chế đã trở thành thái độ bình thường của anh.
Ai lại có thể ngờ được rằng giữa hai người bọn họ, người không thể kìm nổi trước lại là Hứa Kỳ Sâm kia chứ?
Thật ra trong lòng Hứa Kỳ Sâm vẫn còn sót lại một chút lý trí, nhưng ngần ấy lý trí vẫn là quá nhỏ bé khi đem so với dục vọng đã sắp thiêu đốt cậu.
Cậu cúi đầu hôn Tô Lẫm không theo một quy trình gì, đầu lưỡi sốt ruột muốn tiến vào trong khoang miệng ướt át mà lạnh lẽo kia hòng giảm bớt phần nào cơn nóng trong mình.
Lưỡi vừa chạm đến đầu lưỡi ướt mềm của Tô Lẫm, cả người cậu như nhũn thành vũng nước, cánh tay không chống nổi cơ thể đè lên người Tô Lẫm, bàn tay khô nóng vuốt ve mái tóc đen ngắn của anh, lòng bàn tay cọ xát đến mức ngứa ran.
Chưa từng nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm làm ra hành động khác thường như vậy, Tô Lẫm cảm tưởng mình đã gồng đến cực hạn, theo bản năng đưa tay đẩy người nằm trên ra, ấy vậy mà lại bị cậu ôm chặt cổ vừa hôn vừa mơ màng cầu xin, “Đừng đẩy em ra mà… Tô Lẫm… Em muốn…”
Thanh âm của cậu mềm mại vô cùng, tiếng nói khàn khàn do sốt cao khiến chất giọng quyến rũ lạ lùng của cậu như bị biến dạng khi lọt vào trong tai Tô Lẫm, khơi lên dục vọng từ tận đáy lòng anh.
Cảm nhận được Tô Lẫm không hề có ý đẩy mình ra, Hứa Kỳ Sâm liếm lên môi anh như lấy lòng rồi thành kính hôn dọc xuống đến phần cổ nhợt nhạt.
Nhìn yết hầu hơi lăn của Tô Lẫm, cậu không kìm được cắn nhẹ một cái.
Thật sự trắng trợn.
Tô Lẫm gập chân lên, vòng hai tay qua ôm Hứa Kỳ Sâm, lật người đè cậu xuống phía dưới mình, hôn lên môi cậu.
Hứa Kỳ Sâm hoàn toàn đánh mất giới hạn, cứ mặc cho đầu lưỡi linh hoạt của anh tiến quân thần tốc quấn lấy đầu lưỡi mình, chỉ một cái hôn cũng đủ để cậu tước bỏ mọi vũ khí chấp nhận đầu hàng, dường như sức lực toàn thân đã lạc đi đâu hết.
Mặc dù khi nãy cậu chỉ cắn nhẹ một cái nhưng vẫn khiến cổ Tô Lẫm rách da, nơi đó rỉ một chút máu, mùi máu ngọt ngào tới độ nhấn chìm cậu chẳng còn đường nào hô hấp.
Nhìn Hứa Kỳ Sâm mặc áo sơ mi của mình, mấy hàng khuy trên cổ áo bị tháo bung để lộ làn da trắng nõn và đầu ngực loáng thoáng trong tầm mắt, Tô Lẫm nâng Hứa Kỳ Sâm lên từ trên sàn bằng một tay, nửa ôm lấy cậu đưa tới sô pha.
“Tự mình cởi ra.”
Hứa Kỳ Sâm đang đắm trong sự tra tấn của tình dục, ánh mắt cậu mơ màng, đến khi Tô Lẫm lặp lại một lần nữa mới luồn ngón tay lên trên khuy áo, song vì tầm mắt choáng váng nên mãi không cởi ra được, vì vậy cậu nóng ruột xé luôn từ mép quần áo cởi hết toàn bộ ra.
Cậu vốn thấy rất nóng, vì vậy nhanh chóng cởi nốt quần, trần truồng nằm trên sô pha nhìn Tô Lẫm, “Được chưa ạ?”
Giọng Tô Lẫm cũng khản đặc, “Tự làm đi.”
Hứa Kỳ Sâm không muốn nghe câu này chút nào, thế nhưng Tô Lẫm nhất quyết không chịu đến, giọng anh lại chắc chắn như không cho phép ngờ vực gì thêm, Hứa Kỳ Sâm chỉ có thể nghe theo chỉ đạo, đưa ngón tay vào trong miệng mình liếm ướt rồi đặt lên vùng đã dần cứng lên, vuốt ve từ trên xuống dưới.
Tiếng thở dốc của cậu càng lúc càng dồn dập, nhưng vì không thỏa mãn nên mãi vẫn chưa thể bắn ra.
Cậu lại nhìn sang Tô Lẫm đứng bên cạnh, “Em muốn anh cơ…”
Cảnh tượng ướt át ấy khiến Tô Lẫm gần như bùng nổ, anh cởi thắt lưng ngồi xuống sô pha bế Hứa Kỳ Sâm lên người mình.
Anh hôn ngấu nghiến xương quai xanh của cậu, một bàn tay vuốt ve tấm lưng gầy, tay còn lại luồn vào trong miệng Hứa Kỳ Sâm bắt chước BJ như lần trước cậu hút máu, lúc rút ra còn kéo theo một sợi trong suốt.
Hứa Kỳ Sâm nhũn người ngả vào trong lòng anh, cậu liếm cổ Tô Lẫm, ngón tay anh tiến vào giữa kẽ mông mềm mại khiến cậu không kìm được tiếng nức nở bật ra như một con thú nhỏ đáng thương.
Vì để đánh lạc hướng sự chú ý của mình, Hứa Kỳ Sâm mở khóa quần Tô Lẫm lấy “con cá chà bặc” bên trong ra, ngón tay thon dài xoa vuốt phần trên, nghe thấy tiếng thở hổn hển càng lúc càng rõ ràng, Hứa Kỳ Sâm hơi ngẩng đầu liếm mút môi anh, cách một lớp áo len dệt kim màu đen, dương vật cậu cọ vào cơ bụng săn chắc của anh, trên đỉnh rỉ ra dòng dịch nửa trong nửa đục.
Ngón tay thon dài của Tô Lẫm chậm rãi đưa đẩy trong cơ thể khiến cậu cảm nhận được nhiệt độ đang cao dần lên càng lúc càng khó chịu.
“Đừng nghịch nữa… Vào trong mau đi…” Hứa Kỳ Sâm vòng tay ra sau rút ngón tay Tô Lẫm ra, “Nhanh lên, em khó chịu quá…”
“Tư thế này sẽ sâu lắm.”
“Không sao.” Hứa Kỳ Sâm cầm dương vật đã cứng của Tô Lẫm lên rồi hơi nâng thân lên, cảm giác như bị đinh đóng vào người.
Cậu khàn giọng rên rỉ, gục trán trên bả vai Tô Lẫm.
Bên trong cơ thể Hứa Kỳ Sâm vừa chật hẹp vừa ấm nóng, Tô Lẫm không kìm được tiếng thở dốc, cảm tưởng như bị đang bị quấn chặt lại.
Cuối cùng, không thể kìm nén được nữa, hai tay anh đỡ eo cậu từ từ đâm vào thật sâu, tư thế này làm đạt đến độ sâu chưa từng có, Hứa Kỳ Sâm bị anh đâm vào không ngừng rên rỉ, sự thẹn thùng cũng bị cảm giác nóng bỏng dị thường xua tan, cậu chẳng quan tâm gì nữa, chỉ có thể đắm mình vào trong cơn khoái cảm.
Không bao lâu sau, Hứa Kỳ Sâm túm chặt bả vai Tô Lẫm, cả người run lên không kìm được, khi sự thao túng đạt đến cao trào, cậu bắn ra một vũng nhầy trắng đục dưới bụng Tô Lẫm, làm bẩn cả chiếc áo len dệt kim đen của anh.
Nghĩ rằng vừa bắn xong Hứa Kỳ Sâm sẽ mệt nên mặc dù còn khó chịu vô cùng, Tô Lẫm vẫn dừng lại không động đậy bên trong cậu, ấy vậy mà Hứa Kỳ Sâm lại gợi tình hôn lên cổ Tô Lẫm, thở hổn hển dồn dập bên tai anh, “Muốn nữa… Tô Lẫm… Nhanh lên đi…”
Tô Lẫm bỗng nhiên nảy ý xấu, nhẹ nhàng xoa bóp đầu ti đã hơi sưng lên đỏ ửng, tuy nhiên không làm tiếp như mong muốn của cậu.
Cuối cùng Hứa Kỳ Sâm không nhịn được nữa, chống tay tự mình nhún, vách trong bị dương vật cương cứng cọ xát nóng như lửa đốt, động tác của cậu càng lúc càng nhanh, vô tình dịch người đi khiến dương vật trong cơ thể bất ngờ đụng vào nơi mẫn cảm, cậu bật ra rên rỉ chẳng thể kìm nén, kiệt sức nhào cả người vào trong lòng Tô Lẫm, không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
“Để anh vậy.” Hai tay Tô Lẫm nắm lấy mông Hứa Kỳ Sâm đứng lên.
Đột ngột mất đi chỗ dựa, Hứa Kỳ Sâm chỉ có thể quấn hai chân thon dài qua eo Tô Lẫm, giọng nói cũng run rẩy: “A… Anh định đi đâu thế…”
Tô Lẫm không trả lời, chỉ siết chặt cánh mông mềm mại của cậu, mượn lực xốc cả người cậu lên trên.
“Sâu quá… Đừng cử động…”
Trong giọng nói lẫn theo tiếng nức nở, Hứa Kỳ Sâm quàng chặt hai tay qua cổ Tô Lẫm như thể ôm lấy thân cây duy nhất bên rìa vách núi, cả thể không ngừng run lên treo trên người anh.
Rõ ràng nghe thấy lời cầu xin này của Hứa Kỳ Sâm, Tô Lẫm vẫn hoàn toàn không định dừng lại nhẹ nhàng như thế.
Tiếng thở trầm thấp của anh quanh quẩn bên tai Hứa Kỳ Sâm khơi gợi dục vọng chỉ vừa mới dịu đi đôi chút, sự đẩy đưa ra vào trong khi giao hợp nửa người dưới khiến cậu gần như sụp đổ, thứ kia của Tô Lẫm đút vào tới một độ sâu đáng sợ, liên tục đâm tới vùng mẫn cảm nhất của cậu.
“Ưm…” Cuối cùng không chịu nổi nữa, Hứa Kỳ Sâm cắn một cái lên cổ Tô Lẫm, máu tươi ào ạt tràn vào khoang miệng trống rỗng, chất lỏng ngọt ngào khiến cậu đạt tới sự thỏa mãn tột độ, bật ra tiếng thở dốc quyến rũ.
Vốn dĩ đối với quỷ hút máu, đồng loại chia sẻ máu kí khế ước với nhau, xét theo một nghĩa nào đó, chính là đang quan hệ tình dục.
Dưới sự kích thích gấp đôi của các giác quan, Hứa Kỳ Sâm hoàn toàn đánh mất bản thân, để mặc Tô Lẫm bế vào phòng tắm với cái tư thế rất gây đỏ mặt này.
Dọc đường đi, cậu không kìm được tiếng rên khẽ theo từng chuyển động của Tô Lẫm, hôn lên phần cổ đượm hồng sắc máu của anh.
Sau khi vào phòng tắm, cuối cùng Tô Lẫm cũng thả hai chân cậu xuống đất, thế nhưng Hứa Kỳ Sâm nào còn sức nữa, suýt thì quỳ sụp xuống sàn.
Tô Lẫm nhấc cậu lên để cậu dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo lát gạch men, điều này khiến Hứa Kỳ Sâm vốn đang nóng rực khắp người cảm thấy hết sức thoải mái, thở ra một hơi thật khẽ.
Tô Lẫm đỡ eo Hứa Kỳ Sâm rồi thân mật hôn cậu, giữa hai cánh môi phát ra tiếng nước chèm nhẹp đầy ám muội.
Hứa Kỳ Sâm nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tô Lẫm, bàn tay trượt dần xuống phía dưới theo từng đường bắp thịt, khi chạm đến hõm Venus() mờ mờ trên eo anh, trong đầu cậu dần dần xuất hiện hình ảnh khi nãy Tô Lẫm bế mình đi, dục vọng vừa lắng xuống trong lòng lại trào dâng lần nữa.
() Hõm Venus (Dimples of Venus): Hai điểm lún sâu rất rõ và đối xứng ở phần thắt lưng, tại khớp nối giữa các xương vùng chậu, còn được gọi là lúm đồng tiền ở lưng.
Đầu lưỡi cậu nhẹ nhàng quấn lấy hàm trên ướt át của Tô Lẫm như làm nũng, vừa hôn môi ướt nhèm vừa rủ rỉ nghe không rõ tiếng: “Muốn nữa…”
Tô Lẫm cũng đã sớm đánh mất hết lí trí vì cậu, để một chân cậu lên xương hông mình, lần nữa đâm vào trong lỗ nhỏ ấm áp trơn mềm kia, thân thể hòa vào nhau lần nữa khiến hai người cùng phát ra tiếng thở dốc đầy thỏa mãn.
Hứa Kỳ Sâm đứng bằng một chân nên không vững, dựa nửa thân mình lên người Tô Lẫm, sau đó choàng cả người ôm lấy ảnh, gục đầu trên vai, giọng nói xen lẫn cùng tiếng khóc nức nở, “Từ từ thôi… Tô Lẫm… Không đứng được…”
Tô Lẫm cúi đầu, nghe cậu cầu xin thì lại càng hung hãn hơn, cắn lên da thịt mềm mại sau gáy Hứa Kỳ Sâm như con dã thú chỉ có thể dựa vào bản năng mà tấn công điên cuồng.
Anh nghe người trong lồng ngực thở dốc đến mức chẳng kìm chế được âm thanh của bản thân, chỉ có thể bấu thật chặt lấy lưng anh.
Cảm giác như thể mình sắp bị đâm xuyên qua, một chân đang chống trên mặt đất không còn chút sức nào nhưng cũng chẳng thể tránh thoát, đành phải run rẩy van lơn: “A a… Chậm thôi… Sâu quá…”
Tiếng da thịt va chạm vào nhau vang khắp phòng tắm xen lẫn cùng tiếng thở dồn và tiếng rên rỉ, bởi vì cảm nhận được Hứa Kỳ Sâm càng lúc càng khít chặt như đã gần đến cực điểm, Tô Lẫm áp người cậu lên tường tăng nhanh tốc độ đâm vào rút ra, làn da trắng nõn ửng lên ánh hồng nhuận do nhiệt độ cơ thể trưởng thành, cả người như ngâm trong thứ chất lỏng của tình dục, không tài nào thốt nổi một lời trọn vẹn mà chỉ có thể rên rỉ từng tiếng.
Tô Lẫm đâm mạnh lên trên, nghe giọng Hứa Kỳ Sâm dần dần cất cao, “Không, không được… Xin anh… Dừng lại… A a!”
Theo một cơn co rút, cậu bắn ra lần nữa lên quần áo Tô Lẫm, chiếc áo len đen đã biến thành một mớ hỗn độn.
Cơn thít chặt cao trào khiến Tô Lẫm không kìm chế được, cuối cùng anh rút ra, một vũng nhầy trắng đục bắn lên bắp đùi trơn ướt của Hứa Kỳ Sâm, khiêu gợi lạ lùng.
Người Hứa Kỳ Sâm như tan ra thành bãi nước, cậu ngả vào trong lòng Tô Lẫm há miệng thở hồng hộc, Tô Lẫm ôm ngang cậu lên bế vào trong bồn tắm đã được chuẩn bị sẵn từ trước mà chưa được sử dụng tới.
Cơ thể nóng rực đột ngột được ngâm trong nước lạnh, Hứa Kỳ Sâm vừa thoải mái vừa khó chịu, khắp mình run rẩy, theo bản năng níu lấy cánh tay Tô Lẫm.
Giọng cậu đã hoàn toàn khản đặc, chỉ có thể nói bằng hơi, “Đừng đi…”
Tô Lẫm cũng không định đi, anh cởi quần áo dính chặt vào người xuống rồi bước vào trong bồn tắm, ôm cậu vào trong lòng như vớt một con cá nhỏ, tắm rửa sạch sẽ cho cậu.
Cơn sốt của Hứa Kỳ Sâm chưa hoàn toàn biến mất, bị anh ôm như vậy lại càng nóng hơn, vì vậy cậu rải những nụ hôn từ cổ xuống đến ngực anh.
“Đừng nghịch, em không thể làm nữa.”
Giọng Tô Lẫm quá nghiêm túc, Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu hôn lên môi anh, rủ rỉ bằng giọng nhỏ xíu nghe rất thương, “Anh dữ quá…”
Thấy có vẻ Hứa Kỳ Sâm đã tỉnh táo hơn đôi chút, Tô Lẫm hơi nhíu mày, “Để xem sau này em có còn không nghe lời nữa không.”
Hứa Kỳ Sâm vòng hai tay ôm cổ anh, hôn lên khóe môi anh một cách hết sức lấy lòng, “Em ngoan mà…” Cậu bỗng nở nụ cười, “Lúc này mà anh còn mắng em, anh coi em là con trai thật luôn đi…”
Tô Lẫm cười như không tựa người lên vách bồn tắm, chăm chú nhìn cậu, “Vậy em gọi thật đi.”
Hứa Kỳ Sâm ngẩn người, vẻ mặt này quá đỗi quen thuộc mà hoàn toàn không giống Tô Lẫm, thế nhưng cơn nóng sốt trên người và mùi rượu chưa tan đi khiến cậu không tài nào bình tĩnh suy nghĩ được.
“Gọi đi.”
Hứa Kỳ Sâm cũng nhấc mắt nhìn Tô Lẫm.
“Daddy.”
Cậu nhào vào người Tô Lẫm, cọ môi lên vết thương trên sườn cổ bị mình cắn khi nãy, giọng khàn khàn vừa nhỏ vừa khẽ xen lẫn đôi phần làm nũng, “Em còn chưa hết sốt đâu…”
Cồn là chất dẫn cháy tốt nhất, nó hòa lẫn cùng cám dỗ của máu đỏ từ khế ước khiến nhiệt độ cơ thể bỏng rát càng đọa đày hơn, lý trí cũng chẳng thể dằn nén xuống được, chỉ có thể chịu khuất phục trước sự khẩn cầu của bản năng.
Đầu choáng mắt hoa, từng khớp xương trong cơ thể đều bốc cháy khi va chạm, ý thức bị ném đi thật xa, cậu nửa tỉnh nửa mê suốt toàn bộ quá trình, gần như bị rút cạn cả linh hồn.
Ngọn lửa bừng bừng cháy lan dần ra khắp đồng cỏ, lửa cháy ngút trời, cuối cùng lắng dần trong cơn mưa rất đỗi dịu dàng của Tô Lẫm.
Cậu không còn nhớ rốt cuộc mấy giờ mình mới thiếp đi, khi tỉnh lại đã là hơn nửa đêm.
Cổ họng khô rát, cậu lần tay tìm công tắc đèn bàn trên tủ đầu giường, ánh đèn vàng ấm áp lập tức vươn tỏa đánh thức căn phòng đắm trong đêm đen.
Hứa Kỳ Sâm định dậy đi rót cốc nước, song lại phát hiện ra trên tủ đầu giường đã để sẵn một cốc rồi.
Dường như ánh đèn đong đầy khắp đáy lòng, thắp sáng khoang ngực hỗn loạn mê man nửa mộng nửa tỉnh.
Cậu vươn tay cầm lấy cốc nước uống mấy ngụm, cuối cùng cũng xoa dịu được cổ họng khô ngứa.
Cậu nhẹ nhàng đặt cốc xuống, chầm chậm chui người vào trong chăn, chỉ sợ đánh thức người bên cạnh.
Hứa Kỳ Sâm nằm úp sấp trên gối, lẳng lặng ngắm Tô Lẫm.
Anh ngủ rất say, ánh đèn vàng ấm như bộ lọc êm dịu, khiến đường nét lạnh lùng thường ngày của anh dịu dàng hơn rất nhiều.
Thật ra anh vốn là người rất mực dịu dàng, mặc dù lúc nào cũng xa cách khó gần, không quen thể hiện tình cảm của bản thân, thế nhưng vẫn luôn trao cho cậu những điều mềm mại nhất từ nơi đáy lòng.
Nghĩ đến đây, Hứa Kỳ Sâm chợt phát hiện rằng dường như thiết lập của nhân vật Tô Lẫm giống mình hơn cả.
Giống như một con ốc sên trốn khỏi mặt trời trong phần vỏ cứng cáp, luôn tỏ ra rằng không cần thứ gì, cũng chẳng thấy điều chi.
Dẫu vậy, khi thực sự gặp được mặt trời của mình, nó vẫn sẵn sàng đánh liều, cẩn thận từng li từng tí một duỗi hai xúc tu mềm mại của bản thân ra.
Kể cả khi chạm đến rồi lại rụt trở về.
Đối với Hứa Kỳ Sâm, có dư dả thời gian nằm trong đêm khuya chăm chú ngắm nhìn người yêu mình say giấc là chuyện bình thường đến cực điểm mà cũng lãng mạn đến khôn cùng.
Cậu nhớ trước kì thi cuối học kì một năm lớp mười, vì để tiết kiệm thời gian ôn tập nên buổi trưa cậu ở lại tại trường.
Một mình cậu đọc sách trong phòng học, đến khi mệt thì gục xuống phút chốc.
Sau đó, có một ngày nọ, khi ăn trưa dưới căn tin xong trở về lớp, cậu ngạc nhiên phát hiện ra người ngồi đằng sau mình cũng không về.
Thấy cậu, người kia nở nụ cười, “Trưa nay cậu không về ngủ à?”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, “Tớ đọc sách một lúc.”
Chỉ nói vỏn vẹn hai câu, Hứa Kỳ Sâm ngồi xuống chỗ, ấy vậy mà những cuốn sách mấy ngày trước cậu còn đang đọc và những công thức vốn đã học thuộc lòng giờ đây lại như cố ý chống đối cậu, chúng lượn qua lượn lại trên trang giấy tới độ hoa cả mắt, không vào đầu được một chữ nào.
Tưởng như trái tim sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực mình nhào xuống chỗ ngồi phía sau.
Tiếng ve kêu ngoài cửa ồn ào nối liền chẳng dứt khiến cõi lòng hoảng hốt.
Cậu ngơ ngẩn nghe người đằng sau đóng nắp bút cạch một tiếng, gập sách lại, nằm ra bàn.
Thế giới bỗng nhiên yên tĩnh lạ lùng, Hứa Kỳ Sâm không nỡ lật một trang sách như sợ sẽ làm phiền người ngồi sau, dẫu rằng cậu biết rõ người kia có thể ngủ say ngay cả trong mười phút ồn ào nhất sau giờ tan học.
Không biết đến bao lâu sau, cậu mới nghe được tiếng hít thở đều đều khe khẽ của đối phương.
Hứa Kỳ Sâm đấu tranh nội tâm rất lâu, cuối cùng vẫn không kìm được mà lẳng lặng quay đầu lại, ngắm nhìn người đã say giấc trong căn phòng học trống trải ấy.
Ánh nắng đầu hạ xuyên qua ô kính cửa sổ, chiếu sáng muôn điều.
Lúc này Hứa Kỳ Sâm mới phát hiện ra khi hắn ngủ, đôi môi sẽ hơi hé.
Xương bả vai hơi nhô lên dưới lớp áo sơ mi đồng phục sạch tinh nhấp nhô theo nhịp thở khẽ khàng.
Dù đã là mười năm trước, hình ảnh ấy vẫn có thể tái hiện lại từng chi tiết nhỏ sống động như một thước phim quay ngược.
Hứa Kỳ Sâm dần thu hồi suy nghĩ, nhìn người trước mặt.
Tô Lẫm nằm thẳng, cằm hơi nghiêng về phía cậu, trên cổ có hai vết thương rõ ràng đã lên vảy đỏ sậm, một ở bên cổ và một ở yết hầu.
Hứa Kỳ Sâm cũng tự thấy mình xuống miệng quá nặng, không kìm được lòng vươn ngón trỏ ra nhẹ nhàng chạm vào.
Khi đầu ngón tay chỉ còn cách yết hầu anh chừng mấy milimet nữa, cậu chợt nghe Tô Lẫm nói mớ trong cơn mơ, âm thanh rất khẽ, rất mơ hồ, vậy mà vẫn có thể khiến Hứa Kỳ Sâm giật thót cuống cuồng rụt tay lại, cứ ngỡ mình đã đánh thức anh.
Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tô Lẫm, anh vô cớ nhíu mày như gặp phải một giấc mơ tồi tệ.
Hứa Kỳ Sâm nghiêng người sáp lại gần anh, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt.
Rồi lại nghe thấy âm thanh mơ màng của Tô Lẫm lần nữa.
Có lẽ anh gặp ác mộng rồi, có nên đánh thức hay không? Hứa Kỳ Sâm do dự áp tay lên hai má Tô Lẫm, nhẹ nhàng ghé bên tai gọi tên anh, “Tô Lẫm, Tô Lẫm…”
Đôi môi Tô Lẫm hơi hé như muốn nói gì đó mà chẳng phát ra được âm thanh rõ ràng, Hứa Kỳ Sâm cảm thấy rất kì lạ, cậu dán mắt đăm đăm vào môi anh, cố gắng xem xem anh đang nói gì.
Ngôn ngữ của đôi môi là thứ ngôn ngữ vừa giản đơn vừa phức tạp.
Quan sát sự chuyển động của dáng môi để giải mã suy nghĩ nơi đáy lòng anh là một cách làm cực kì mạo hiểm.
Nếu như không phải xác nhận đến lần thứ hai, Hứa Kỳ Sâm cũng chẳng thể tin được ba chữ mà anh không ngừng nỉ non này thực sự trùng khớp với suy nghĩ của cậu.
Câu nói mớ bất ngờ ấy khiến cậu không tài nào bình tĩnh nổi.
Từ khi thức giấc vào bốn rưỡi hừng đông cho tới tận bảy giờ sáng sớm, Hứa Kỳ Sâm nằm nghiêng người quay lưng nhìn từng tia sáng luồn qua khe hở dưới rèm cửa sổ, không chợp mắt được một giây đồng hồ.
Mãi đến khi cảm nhận được người bên cạnh có vẻ đã dậy, dán tới gần lưng ôm lấy mình, cậu mới nhắm nghiền hai mắt vờ như không hề có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Trong mấy tiếng đồng hồ lặng thinh không một tiếng động, cậu kiếm tìm lại từng chi tiết nhỏ khác thường mà thế giới nào cũng có nhưng bản thân đã vô tình bỏ qua.
Thiết lập của Lâm Nhiên ở thế giới thứ nhất là một người biết cách kiểm soát nhịp nhàng một mối quan hệ tình cảm, ban đầu rất không ưa Quý Mộng Trạch, sau khi tiếp xúc hiểu rõ tính cách mới chầm chậm đem lòng yêu, luôn là một người chủ động và tự tin.
Thế nhưng Lâm Nhiên mà cậu đã thực sự chinh phục – tuy rằng rất giống với hình tượng mình sáng tạo trong nguyên tác, thế nhưng giờ nghĩ kĩ lại mới thấy lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu đã không giống như bình thường, thậm chí còn liên tục giúp đỡ cậu, bảo vệ cậu bằng cách của riêng mình.
Lâm Nhiên này lại chẳng hề tự tin, lúc mình không đáp lại hay thậm chí là lùi bước, anh cũng lui về phía sau.
Giờ đây nhớ lại, câu tỏ tình anh trao khi trước và chiếc bóng đèn bị hỏng kia hoàn toàn không phải những lời mà Lâm Nhiên trong tiểu thuyết sẽ nói.
Chỉ là mới đầu bản thân cậu còn quá mông lung nên không phát hiện ra mà thôi.
Mục Diêu ở thế giới thứ hai cũng như vậy, rõ ràng là đối tượng được tất cả mọi người vây quanh, thế nhưng dường như vẫn luôn thiếu đi đôi chút tự tin.
Khi biết bản thân đang vô thức làm tổn thương mình, cậu nhóc sẽ né tránh như một phản xạ có điều kiện.
Định lý Bayes kia thực sự nói về Mục Diêu sao?
Đầu óc Hứa Kỳ Sâm rối bời, những quãng ngắn ấy phát lại trong đầu mang theo quá nhiều cảm xúc, khiến cậu không cách nào tỉnh táo mà suy nghĩ cho được.
Thiết lập sợ chó của Diệp Hàm trong nguyên tác nghiêm trọng hơn ở thế giới kia rất nhiều, thậm chí đến cuối cùng gần như cậu đã quên đi cả cái thiết lập ấy.
Cũng giống như chứng sợ máu ở thế giới này.
Tống Nguyên Ngôn ở thế giới thứ ba vốn dĩ là một thiếu gia không am tường chuyện tình cảm, lúc nào cũng cho rằng mình và Tôn Lâm chỉ là bạn bè.
Thế nhưng giờ đây điểm lại, rõ ràng anh đã sử dụng rất nhiều những ám chỉ đầy ấn ý, như sô cô la, như đi xem kịch, lại cả đàn dương cầm, nhiều vô số kể, nhiều đến mức không một hành động nào là không mang ý bóng gió.
Cánh tay đang ôm lấy cậu hơi cử động, luồn lên trên sờ cổ của Hứa Kỳ Sâm.
Có tiếng người phía sau thở phào nhẹ nhõm, rồi lại chôn đầu mình vào gáy sau của cậu.
Cảm nhận da dẻ hai má anh dán vào người mình, Hứa Kỳ Sâm bỗng thấy đau lòng vô cớ.
Cậu đã từng thấy áy náy vì bản thân coi những nhân vật này là sản phẩm thay thế cho một người khác, thế nhưng đến giờ cậu mới phát hiện ra đây là một cái bẫy nằm trong bẫy, không hẳn là cậu sẵn sàng coi tất cả những chuyện mình đã trải qua như mưu toan ngấm ngầm, thế nhưng cậu thực sự là một kẻ chẳng hay biết gì.
Lâm Nhiên, Mục Diêu, Tống Nguyên Ngôn.
Và cả Tô Lẫm đang ôm lấy mình lúc này đây.
Đứng đằng sau bọn họ…
“Dậy chưa em?”
Giọng Tô Lẫm xen ngang mạch suy nghĩ của cậu.
Hứa Kỳ Sâm ngẩn người, cậu hít một hơi, giả vờ như vừa mới tỉnh ngủ, “Ưm…”
Tô Lẫm hôn lên gáy cậu cẩn thận và dịu dàng, ôm thật chặt lấy người từ đằng sau, “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Hứa Kỳ Sâm yên lặng lắc đầu.
“Hôm nay là cuối tuần, anh không đi làm, ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Hứa Kỳ Sâm ừm một tiếng.
Tô Lẫm nhớ lại chuyện ngày hôm qua, nghĩ đến cái cảnh về đến nhà không thấy Hứa Kỳ Sâm đâu, trong lòng vẫn còn sợ hãi, “Lần sau ra ngoài nhất định phải gọi điện cho anh, phải cho anh biết.” Anh nhẹ nhàng cọ cọ sau gáy Hứa Kỳ Sâm, “Hôm qua anh rất lo, cứ tưởng là em…”
“Tưởng rằng em làm sao?”
Tô Lẫm lắc đầu, “Không có gì, em vừa mới biến đổi, không an toàn chút nào.”
Hứa Kỳ Sâm nói đầy ẩn ý, “Em cứ cảm thấy như thể anh biết trước em sẽ xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ anh có khả năng tiên đoán sao?”
Tô Lẫm không nói gì, Hứa Kỳ Sâm cũng không đoán ra suy nghĩ của anh.
Hai người đều nói lời mang hàm ý, thế nhưng lại không dám dễ dàng bóc trần nó ra.
Sau một hồi lặng im, Hứa Kỳ Sâm chậm rãi xoay người trong chăn quay mặt về phía Tô Lẫm, chăm chú nhìn thẳng vào mắt anh.
“Sao vậy?”
Hứa Kỳ Sâm không nói gì, chứ yên lặng nhìn anh như thế.
Cậu có rất nhiều câu hỏi cần phải được xác nhận, rất nhiều nghi vấn chưa có lời giải đáp.
Cậu muốn nhìn cho rõ rốt cuộc là linh hồn ai giấu sau đôi mắt này.
Tô Lẫm cũng nhận ra sự khác thường của Hứa Kỳ Sâm, song anh không nói, chỉ nhẹ nhàng sờ lên trán cậu, “Em không thoải mái à?”
Hứa Kỳ Sâm mở miệng, lời đến đầu môi lại ngừng.
“Không, chỉ là muốn nhìn anh một chút thôi.” Cậu cụp ánh mắt, ôm lấy người trước mặt.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, trong đầu cậu bỗng vụt qua một khả năng: Nếu bây giờ lên tiếng đâm vỡ bọt bong bóng mỏng manh này, liệu có phải tất thảy sẽ kết thúc hay chăng?
Phản ứng đầu tiên của cậu lại là không nỡ lòng.
Đoạn tình cảm đầu tiên trong đời là đốm lửa nhỏ chợt sáng chợt tắt bị chính tay mình dập rụi, lửa tắt còn tàn tro để lại, cậu gom trong lòng mười năm chẳng dám vứt.
Không biết vì cớ gì, cậu bước vào thế giới ảo này như thực hiện được giấc mộng của mình, gặp ai cũng cảm tưởng như mang theo bóng hình người đó, thay đối phương lấp đầy nuối tiếc mười năm này.
Nhưng cuối cùng ảo cũng chỉ là ảo, vĩnh viễn không thể trở thành sự thật.
Cậu vẫn phải tháo xuống tấm mặt nạ này.
Hứa Kỳ Sâm hít một hơi thật sâu, hơi co người xuống vùi mình vào trong chăn, dán mặt vào trong lòng anh mà chẳng nghe tiếng tim đập.
Cậu khe khẽ mở miệng, “Tối hôm qua anh gặp ác mộng.”
Tô Lẫm không đáp, nhưng cánh tay anh ôm Hứa Kỳ Sâm hơi run lên.
“Trong mơ, anh gọi tên một người.” Hứa Kỳ Sâm không thể nào lớn tiếng, cậu hỏi bằng giọng hơi khàn khàn, “Đó là ai vậy?”
Tô Lẫm bỗng buông cậu ra, chậm rãi dậy khỏi giường, trầm mặc giây lát rồi rời phòng.
Hứa Kỳ Sâm rúc người một mình trong chăn, lồng ngực muộn sầu lạnh lẽo, cậu chỉ còn cách sự thật một bước thôi, ấy vậy mà mãi chẳng dám tiến lên bước ấy.
Nhắm mắt lại chạm vào viên kẹo kia, cho đến giờ cậu vẫn không hề có nổi dũng khí.
Tất cả những gì cậu có thể làm là nhắm hai mặt lại, dè dặt mà hỏi.
Mày là viên kẹo đó sao?
Nếu đúng là vậy, mày có bằng lòng ra ngoài không?
Cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng trước sự việc đi đến bước đường này, thậm chí cậu còn hơi hối hận.
Nếu nửa đêm hôm qua không tỉnh dậy, có lẽ cậu vẫn còn có thể tiếp tục giả ngu, đóng vai Lục Huyên ở cùng anh trong thế giới này lâu thêm một chút, có khi còn cả thế giới sau, thế giới sau nữa…
“, cậu đâu rồi?”
“Tôi đây, thưa ngài Hứa.” nhanh chóng xuất hiện, “Ngài muốn hạch toán điểm số sao? Chúng tôi đang…”
“Không phải, tôi có chuyện khác muốn hỏi cậu.” Hứa Kỳ Sâm nhìn lên trần nhà, “Đối tượng ở những thế giới này cũng giống như tôi, là một người nào đó trong cuộc sống hiện thực phải không?”
im lặng giây lát, “Ngài Hứa, tôi không có quyền hạn trả lời câu hỏi này của ngài.”
“Tại sao lại không có quyền hạn? Bởi vì quyền hạn của cậu đều do người đó cấp cho, đúng chứ?’
“Sao không nói gì? Tất cả đối tượng trong các thế giới đều là quản trị viên của hệ thống này phải không?”
Đến cuối cùng, vẫn chỉ có một câu trả lời: “Xin lỗi, tôi không có quyền hạn trả lời câu hỏi này của ngài.”
Trí tuệ nhân tạo mà cũng đã học được cách trốn tránh của con người rồi cơ đấy.
“Tôi sẽ xem như cậu đã ngầm thừa nhận rồi.”
Hứa Kỳ Sâm không truy vấn nữa.
Cậu không biết mình đã nằm trên giường bao lâu, cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy được.
Cậu chỉnh đốn lại tâm trạng rồi ngồi dậy đi ra phòng khách, Tô Lẫm đang ngồi trên ghế sô pha, vừa nhìn thấy cậu lập tức dụi tắt điếu thuốc trên tay.
“Em biết từ bao giờ?”
Cuối cùng, Tô Lẫm vẫn lên tiếng trước.
Hứa Kỳ Sâm đứng từ xa nhìn tàn thuốc tắt rụi, khàn giọng trả lời, “Em… Từ thế giới trước đã phát hiện ra điểm bất thường, cũng từng có rất nhiều mối ngờ trong lòng, nhưng em không đoán được rốt cuộc anh là ai, thậm chí em còn không biết anh là người trong cuộc sống hiện thực hay là ý thức được tạo ra.”
Hứa Kỳ Sâm bước chân trần đến phòng khách, đi tới tấm thảm len trải sàn Tô Lẫm mua riêng cho cậu.
Tô Lẫm vẫn cứ cúi thấp đầu, không nói một lời.
“Anh ngụy trang rất giỏi, hai thế giới đầu em gần như chưa từng nghi ngờ, chỉ dốc lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng chỉ mới vài ngày trước thôi, em bỗng phát hiện ra một lỗ hổng rất rõ ràng mà mình lại chưa bao giờ để ý tới.”
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu cười, “Anh biết không, anh chưa từng gọi tên em.”
“Dù em là Quý Mộng Trạch, là Diệp Hàm, là Tôn Lâm hay là Lục Huyên, dù em ở thế giới nào sắm vai nhân vật nào, anh chưa từng gọi tên em.” Cậu nhìn Tô Lẫm, “Em cứ nghĩ hoài chẳng ra, dẫu rằng em không biết rốt cuộc anh là ai, nhưng anh thông minh như thế, tại sao lại phạm phải sai lầm này?”
Cậu hít sâu một hơi, “Mãi đến tối hôm qua em mới hiểu được.”
“Hôm qua anh đã gọi tên em trong giấc mơ.” Khuôn mặt cúi thấp từ nãy đến giờ ngẩng lên, đôi mắt mù sương nhìn về phía cậu, “Có phải không, Hứa Kỳ Sâm?”
Nghe được tên mình từ chính miệng một nhân vật ảo, Hứa Kỳ Sâm cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, như thể cậu đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.
“Anh chưa từng gọi những cái tên kia bởi vì anh biết người đang đứng trước mặt mình, anh biết người ấy tên là Hứa Kỳ Sâm.” Giọng Tô Lẫm khàn khàn, âm điệu rất thản nhiên, “Anh không muốn thay thế ba chữ này bằng bất kì cái tên nào khác.”
Tô Lẫm lại cúi đầu, nghiêng mặt nhìn cánh cửa sổ đã kéo rèm cửa, màu rèm tối tựa màn đêm sâu thẳm.
“Anh biết, em đã đoán ra được.” Tô Lẫm lau mặt, thở dài như trút bỏ gánh nặng, “Anh đã nghe thấy cuộc nói chuyện khi nãy giữa em và rồi.
Em đoán không sai, anh chính là quản trị viên của hệ thống này, hoặc có thể nói là người sáng tạo nên.”
Ngón tay buông thõng bên người khẽ nhúc nhích, giọng nói cậu khàn khàn hỗn độn, “Sao em lại tiến vào cái hệ thống này? Em, giờ em còn sống hay đã chết rồi? Em…”
“Anh đã thu thập mẫu ý thức của em để đưa em vào hệ thống giả lập này, em có thể coi đây là phần phát triển thêm của một trò chơi nhập vai nào đó, bây giờ em chưa chết, anh chỉ lừa em vậy thôi.
Thời gian mà ý thức em đã trải qua không đồng bộ với thời gian sinh lý của em, em có cảm giác như mình đã trải qua khoảng thời gian rất dài ở những thế giới trong hệ thống, thế nhưng thực tế chỉ mới mười mấy phút trôi qua mà thôi.”
Anh giải thích tất cả mọi chuyện hết sức mạch lạc và rõ ràng, ấy vậy mà lại càng khiến Hứa Kỳ Sâm luống cuống.
Thu thập mẫu ý thức…
Hứa Kỳ Sâm chợt nhớ ra vào buổi xế chiều cái ngày nhầm tưởng rằng mình đã đột tử, cậu nhận được một cặp kính mới trên mạng, kì lạ là chủ tiệm còn tặng thêm một chiếc tai nghe, khi ấy cậu chỉ cho đó là quà được tặng nên không để ý lắm, buổi tối đeo cả hai món đồ lên.
Đó là do anh làm sao?
“Anh không muốn làm tổn thương em.
Anh chỉ tạo ra vài thế giới dựa trên những tác phẩm của em, mượn mười mấy phút đồng hồ của em, dù kết quả có như thế nào, hệ thống cũng sẽ trả em về hiện thực, thậm chí còn có thể lựa chọn xóa hết kí ức trong hệ thống, tất cả mọi việc đều sẽ tôn trọng mong muốn của em.”
Hứa Kỳ Sâm nhíu mày, đầu óc cậu cực kì hỗn loạn, cảm xúc và suy nghĩ rối vào nhau khiến cậu chẳng tài nào bình tĩnh suy nghĩ cũng như bộc lộ tâm trạng của bản thân, chỉ có thể ngẩn người hỏi câu mà mình muốn hỏi nhất, “Em không hiểu… Tại sao anh lại biết tên em? Rốt cuộc thì anh là ai?”
Tô Lẫm ngẩng đầu lên nhìn cậu, “Cậu thật sự không biết tớ là ai sao?”
Người đó hoàn toàn xé bỏ lớp ngụy trang vốn dĩ phải có của Tô Lẫm, trong ánh mắt ấy là niềm đau, là sự không cam lòng, là muôn vàn những xúc cảm phức tạp.
Hứa Kỳ Sâm không trả lời.
Cậu không dám trả lời.
Thay vào đó, âm thanh xuất hiện lần nữa.
“Ngài Hứa, tôi vừa được cấp một quyền hạn, có vấn đề cần phải cho ngài hay.” hơi dừng lại, “Số hiệu hoàn chỉnh của tôi là .”
Dãy số này mang ý nghĩa gì…
Tô Lẫm mỉm cười giải thích, “ giờ phút ngày mùng tháng năm .”
Chỉ trong chớp mắt, mọi thứ xung quanh – ghế sô pha, thảm trải sàn, căn phòng khách tăm tối, tất thảy hóa thành những đốm sáng như vệt bụi rơi trong tầm mắt.
Khoảnh khắc tiếp theo, chúng tụ lại thành một hình ảnh mà Hứa Kỳ Sâm chẳng thể quen thuộc hơn được nữa.
Trạm xe bus xám, chiếc xe bus màu xanh lá cây đang chầm chậm lái tới, khoảng trời trong xanh đến vô cùng, và cả học sinh mặc đồng phục người qua kẻ lại.
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu nhìn bản thân mình.
Quần đồng phục đen, áo sơ mi cộc tay trắng, huy hiệu trường màu xanh dương đậm nơi ngực trái.
Cậu vô thức phóng ánh mắt đến cách đó không xa nhìn một học sinh cũng mặc bộ đồng phục mùa hè đang ngồi trên băng ghế dài ở trạm xe bus, người đó nghiêng mặt, từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt hoàn toàn trùng khớp với người trong trí nhớ.
Cuối cùng, vào giờ phút này, đáp án trong lòng đã được minh xác.
Cậu từng tự nhủ với mình không biết bao nhiêu lần rằng không thể là người đó được, không cớ gì lại là người đó, do cậu mơ hão mà thôi.
Nhưng hiện tại, cậu không thể tìm được bất kì lí do gì để thuyết phục bản thân nữa.
Thật sự là người đó.
Hứa Kỳ Sâm ngắc ngứ mở miệng, giọng yếu ớt đến nỗi chỉ có mình mình nghe thấy.
“Hạ Tri Hứa…”
Đối phương mím môi mỉm cười, xách chiếc cặp bên cạnh lên rồi đứng dậy, từng bước đi về phía cậu.
“Lâu lắm rồi không nghe cậu gọi tên tớ, hoài niệm thật.”
Hứa Kỳ Sâm lúng túng, “Tớ không hiểu… Sao cậu lại phải làm như vậy?”
Hạ Tri Hứa nở nụ cười buồn, nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Nếu tớ nói rằng mình làm tất cả những chuyện này chỉ vì muốn thử một chút xem rốt cuộc cảm giác được cậu thích là như thế nào, cậu có tin không?”