Được qua một thời gian nắng, trời lại bắt đầu đổ mưa. Mùi ẩm mốc của mưa axit thật chẳng dễ chịu gì, nó không ngừng lan tới khắp góc gách trong không khí, chui vào mũi Thẩm Manh khiến hắn khó chịu mà tỉnh dậy.
"Hắt xìiii.... A!"
Cái mũi ngứa vô cùng khiến Thẩm Manh không nhịn được mà hắt xì, kèm theo đó là nỗi đau thấu xương từ vị trí vùng hông và lưng làm hắn khó nhịn mà hét lên.
Thật con mẹ nó đau mà.
"Chú tỉnh rồi! Trước đừng động, đừng động, vết thương của chú mới băng bó, sẽ nứt mất!"
Giọng nói nhỏ nhẹ mang theo vài phần lo lắng, êm ái như mèo cào nhẹ một cái, lọt vào tai của Thẩm Manh chẳng khác nào lão hổ. Hắn thất kinh, quên cả đau mà ngồi thẳng dậy ngay lập tức, lùi ra sau nhanh chóng. Cơ thể này hẳn là đã từng chịu đựng đau đớn nhiều lắm, mới có thể làm một loạt động tác như vậy mà vẫn chịu được.
Ly Tranh đang quỳ trên mặt đất, cái chỗ Thẩm Manh vừa nằm hẳn là trên đùi y. Có lẽ vì thấy Thẩm Manh liên tục lùi ra xa mà Ly Tranh trông có vẻ vừa buồn, vừa lo lắng. Thẩm Manh không dám lại gần Ly Tranh một chút nào, thấy y không có ý tứ muốn xọc mình một phát nữa mới hỏi:
"Chuyện gì? Sao cậu lại ở đây?"
Không biết có phải ảo giác không, thế nhưng Thẩm Manh mơ hồ nhìn thấy trên đầu Ly Tranh cứ như mọc ra một cái tai đang cụp xuống. Đằng sau y còn có cái đuôi xù lông đang phe phẩy, đôi mắt vàng kim hơi ảm đạm rũ mi trông vô cùng tội nghiệp. Dáng vẻ này nếu là lúc trước nhất định Thẩm Manh sẽ không kìm được mà muốn ôm y, giờ thấy lại chỉ càng thêm đề phòng. Hắn dù sao cũng là bị y lừa bởi cái bộ dạng ấy.
Đôi môi hồng nhỏ nhắn hơi khép vào lại mở ra, chần chừ một lát như đang chọn từ ngữ. Ly Tranh rốt cuộc mới nói ra:
"Thật xin lỗi."
Xin lỗi cái gì? Thẩm Manh mù mờ. Xin lỗi vì không xiên hắn lên nướng à?
Ly Tranh thấy rõ Thẩm Manh hoàn toàn là nghi ngờ cùng đề phòng y, trong lòng không hiểu sao cứ như thắt lại đau đớn. Phối hợp với bộ dạng bây giờ càng thêm đáng thương, khiến người khác chỉ muốn dâng hết tất cả những thứ tốt đẹp lên cho y.
"Thật xin lỗi vì nghi ngờ chú. Tôi cho rằng chú cũng như mấy người trước đó, muốn giết tôi đoạt thẻ bài."
Thẩm Manh không có nhiều sức lực. Hắn dựa vào tường một cách suy yếu, nghiêng đầu cười nhạt: "Cho nên cậu mới giết tôi?"
Ly Tranh cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Phải."
"Sau đó tôi cứu cậu thì cậu liền tin tôi?" Thẩm Manh hiểu rõ.
Đứa nhỏ đối diện không đáp, ngầm đồng ý lời nói của Thẩm Manh. Ngồi thu người ở đó, như một đứa trẻ bị phạt mà hối lỗi. Trong lòng y cũng vạn phần mong hắn có thể tha thứ cho y.
Miệng vết thương nứt ra thật chẳng dễ chịu gì, hắn cố gắng với lấy chiếc balo không xa. Từ trong balo lục ra cuộn băng trắng và bông cùng thuốc trị thương đơn giản. Hắn nhịn đau vén áo lên, cố gắng cởi băng cuốn vết thương cũ. Quần áo mới, vết thương được băng bó kỹ càng, tự hắn không thể làm điều này được, hẳn là Ly Tranh giúp hắn đi. May mắn ở thế giới này có cái loại balo không gian, bên trong chính là một không gian dài rộng cao mét, để được khá nhiều đồ. Bằng không vác súng, quần áo, thức ăn, thuốc có mà mệt chết.
Ly Tranh thấy hắn muốn thay băng, vội vàng đứng dậy muốn giúp hắn lại khiến hắn giật mình mà lùi về phía sau. Trái tim không hiểu mà co rút đau đớn, cảm giác chua xót không ngừng trào lên trong lồng ngực. Y nắm tay, cẩn thận đứng lui ra xa nói:
"Tôi chỉ muốn giúp chú thay băng."
Thẩm Manh không lùi nữa, hắn cúi đầu tháo băng dính đầy máu nói: "Không cần."
Bàn tay không tự chủ được siết chặt, Ly Tranh cũng không dám nói gì. Y cúi thấp đầu, che đi đôi mắt đang đỏ ửng, cố nén nước mắt không cho nó chảy ra. Cũng là y tự làm tự chịu thôi, trách được ai? Y không muốn rời khỏi hắn, dù thế nào cũng không muốn. Nếu hắn bỏ đi, y sẽ bám theo hắn, quấy rầy hắn cho đến khi hắn đồng ý mới thôi.
Trên người y vẫn còn mặc chiếc áo bạc, nó dù có một mùi hương thơm khác khiến y chán ghét. Thế nhưng độ ấm của nó lại là của Thẩm Manh làm y lưu luyến.
Thẩm Manh nhăn nhăn nhó nhó băng bó xong vết thương, trong lòng không ngừng hối hận không thôi. Cmn tại sao hắn lại phải từ chối Ly Tranh băng bó cho cơ chứ, đau thấy mẹ luôn.
Hắn không có tức giận, cũng không có hận với Ly Tranh. Hắn hiểu, ở thế giới này, ngây thơ cùng ngu ngốc sẽ là những kẻ chết đầu tiên. Lương thiện là một thứ không ăn được, nó chỉ là một trói buộc vướng chân người ta sống sót mà thôi. Ly Tranh cũng chỉ vì muốn sống mới làm như vậy, hắn thật sự không có cảm giác gì mấy.
Chẳng lẽ hắn bị thánh mẫu luôn rồi sao? Hay mấy thế giới trước an nhàn quá, thế giới này đau khổ bù???
Băng bó xong cũng chẳng còn sức lực cất đồ, Thẩm Manh mặc kệ đồ đạc ngổn ngang. Trải tấm vải ra đất rồi nằm úp sấp ngủ luôn, hắn thật sự rất mệt mỏi. Ly Tranh thấy Thẩm Manh ngủ yên, liền nhẹ nhàng đi đến bên cạnh hắn. Y cẩn thận chạm vào hắn cũng không thấy hắn phản ứng gì liền thở phào nhẹ nhõm. Thu dọn xong đống đồ ngổn ngang, Ly Tranh yên lặng ngồi ngắm hắn.
Bất kể là thế nào, chú cũng không thể bỏ lại tôi. Đã cứu tôi, phải chịu trách nhiệm với tôi. Cả đời này.
Nếu Thẩm Manh còn tỉnh, chắc chắn thấy sự điên cuồng của Ly Tranh hiện rõ trên khuôn mặt. Nụ cười ngọt ngào như thiên sứ mang theo sự độc chiếm cực lớn, nhẹ nhàng lại khiến người ta sởn tóc gáy.