Dưới đầu thật mềm, thật sự rất thoải mái. Thẩm Manh dù đã tỉnh nhưng vẫn không muốn mở mắt, yên lặng hưởng thụ sự êm ái này. Ly Tranh hẳn là đang để hắn gối lên chân y đi, đúng là lạ đời. Nằm đè lên vết thương một lúc liền không thấy đau, thế nhưng động thân một chút liền đau vô cùng. Hắn rên rỉ một tiếng đau đớn, mắt vẫn không muốn mở. Cựa quậy động tới Ly Tranh cũng đang ngà ngà ngủ, y thấy Thẩm Manh sắp tỉnh liền nhẹ nhàng đặt hắn gối đầu lên áo, nhanh chóng lui ra xa. Vừa cẩn thận lại vừa bất an.
Hắn là bị đói tỉnh, vừa mở mắt liền thấy Ly Tranh ngồi ở góc đó, yên lặng như một búp bê xinh đẹp. Hắn không nhìn y quá lâu liền rời tầm mắt, với người định cầm lấy balo ở quá xa so với tầm tay thì có người còn nhanh tay hơn láy đến cho hắn.
"Đây."
Ly Tranh lấy cái túi đặt lại gần Thẩm Manh rồi nhanh chóng lui ra. Dáng vẻ muốn lại gần lại không dám đặc biệt tội nghiệp, y lo lắng siết chặt hai bàn tay lại với nhau, sợ rằng hắn không muốn cho y chạm vào bất cứ đồ vật nào của hắn. Không hiểu sao trong đầu Thẩm Manh bỗng hiện lên cảnh Ly Tranh mặc bộ nữ hầu gái ngồi gần lò sưởi, cả người lem luốc. Còn hắn thì mặc bộ đồ vừa xa xỉ vừa già đang cầm gậy chống mắc nhiếc y thế nhỉ?
Càng suy nghĩ Thẩm Manh càng ớn người, hắn cố gắng vứt cái suy nghĩ vớ vẩn đó ra khỏi đầu, lục tìm đồ ăn trong balo. Ly Tranh hẳn không ăn một cái gì từ lúc hắn ngất đi, cho nên hắn đưa cho y một túi bánh quy con gấu khá là dễ thương.
"Ăn đi."
Ly Tranh ngớ người nhận lấy gói bánh, cái dáng vẻ thận trọng như nâng vật quý thế kia khiến Thẩm Manh tự nhiên có cảm giác tội lỗi. Cứ như hắn đang ngược đãi trẻ em vậy. Ly Tranh hơi run tay cầm gói bánh, đầu mày khoé mắt đều là vui vẻ, nụ cười cũng mang theo sự hồn nhiên chân thật hiếm thấy. Y cười đến là rạng rỡ, vui vẻ nói: "Cảm ơn chú."
Có phải hắn đã tha thứ cho y đúng không? Cho nên mới lo lắng cho y như vậy.
Thẩm Manh cầm lấy phần của mình, không nói nhiều bắt đầu ăn. Ly Tranh bị hạnh phúc đến mờ mắt, làm gì quản nhiều như vậy, xán lại gần hắn vô cùng tự nhiên, thân thiết. Dù biết người yêu luôn có hắc hoá, thế nhưng y chưa bao giờ lộ ra trước mặt hắn. Bây giờ thì có, mới hôm trước vừa xọc hắn, giờ lại ân cần như cô vợ nhỏ đảm đang thật khiến hắn không quen.
Thời gian không cho phép Thẩm Manh dưỡng thương quá lâu. May là đồ ăn đủ nhiều, Ly Tranh ăn no giỏi móc khoét đồ ăn rơi trong hộp trước người khác, đủ cho Thẩm Manh dưỡng thương trong một tuần. Vết thương bắt đầu khép miệng rất là ngứa, hắn lại không thể ngãi thật sự rất khổ sở. Vì vậy, hai người cứ một lần lấy thức ăn là lấy cực nhanh, cực nhiều, đủ ăn trong thời gian dài lại chui vào chỗ nào đó dưỡng thương. Cho đến khi thương thế khỏi hẳn.
Ly Tranh không biết não bị úng nước hay gì, ngoan ngoãn giao nộp cho hắn tấm thẻ Chu Tước đỏ chói mắt kia. Một bộ dạng ngươi cứ cầm, ta tuyệt đối sẽ không phản kháng.
"Cho tôi? Không phải cậu sống chết giữ tấm thẻ này sao?"
Lật qua lật lại tấm thẻ giống như Thanh Long, nó cũng là thẻ D. Hình con phượng hoàng lửa đỏ rực trông rất sống động, cứ như tuỳ thời mà ra vậy. Bảo sao mãi đến sau này vẫn chưa có người tìm được thẻ chu tước, hoá ra là do nam chính cầm theo chôn luôn rồi.
Ly Tranh như chẳng bỏ qua cơ hội nào để dán sát lên người Thẩm Manh. Như bây giờ ôm lấy cánh tay hắn, cả người quấn lấy hắn thật cứ như yêu tinh, cười đến là câu nhân.
"Ân, giữ nó cũng chẳng có ích gì. Không bằng đưa cho chú."
Thẩm Manh đầu đầy hắc tuyến, khoé miệng hơi co giật. Lúc trước là ai vì tấm thẻ này mà xiên nhau đấy?
Hắn lấy ra tấm thẻ thanh long, đặt xuống cùng tấm chu tước. Hai tấm thẻ một xanh một đỏ thật bắt mắt. Hắn hít sâu một hơi, thầm cảm thán. Giờ nếu không cất kỹ, hắn nhất định sẽ chết không nghi ngờ.
Ly Tranh khá là bất ngờ với việc Thẩm Manh có tấm thẻ Thanh Long. Y cũng không có hỏi nhiều vì sao hắn lại có nó, y chỉ quan tâm đến hắn thôi.
"Đừng để lộ ra. Sẽ rất nguy hiểm đối với chú. Đám người đó sẵn sàng giết chú để đoạt được nó."
Thẩm Manh gật đầu, tán đồng với ý kiến của Ly Tranh. Hắn cất kỹ hai tấm thẻ riêng chỗ so với các tấm thẻ khác, lộ ra hắn thật sự sẽ gặp nguy hiểm. Thẩm Manh đang định nói gì đó liền thấy Ly Tranh không mặc áo choàng, hắn liền cau mày, vẻ mặt không vui cầm lên cái áo mặc lại cho y.
"Không được cởi ra."
Đối với việc Thẩm Manh mặc áo cho, Ly Tranh tất nhiên sẽ ngoan ngoãn ngồi im cho hắn mặc. Dù đó là cái áo y không thích. Y hơi bĩu môi, xị mặt, đôi mắt ánh lên tia van nài nũng nịu nhìn chằm chằm Thẩm Manh:
"Không mặc có được không? Nó có mùi thật chán ghét, không giống mùi của chú."
Mùi gì? Có sao? Thẩm Manh nghi ngờ kéo Ly Tranh lại vào lòng mình, ghé đầu lên vai y ngửi ngửi. Chóp mũi quanh quẩn mùi đàn hương ưu nhã dịu dàng, hoàn toàn không có mùi gì kỳ lạ.
"Không có mùi gì mà."
Bị Thẩm Manh ôm lấy, Ly Tranh hết sức thoả mãn cùng hạnh phúc. Khuôn mặt đỏ ửng cùng ánh mắt hiện lên vẻ si mê khó kiềm chế, y hưởng thụ cái ôm ấm áp, lưu luyến khó quên này một cách cẩn thận.
"Có mùi thơm. Không giống mùi của chú."
Thẩm Manh đầu đầy hắc tuyến, hắn cười nhạt, đưa tay lên che mắt thì thầm: "Chỉ là mùi của Ly Mặc..."
Ly Tranh nghe thấy tên người đàn ông lạ từ miệng Thẩm Manh nói ra liền hoảng hốt. Trong lòng không ngừng gióng lên hồi chuông cảnh báo, ngoài mặt vẫn phải giữ bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời kia. Ly Mặc? Là ai hả? Quan trọng lắm sao? Dù là ai đi chăng nữa, y nhất định cũng khiến kẻ đó biến mất. Không ai có thể cướp hắn khỏi y.
Tinh.
Phượng Ly Mặc: nhóc con vắt mũi chưa sạch. Làm ta biến mất? Đúng là mơ mộng hão huyền."
Lucis: lại dám làm tổn thương Manh Manh. Ta thật muốn xiên chết nó a.
Cecil: đồng quan điểm.
Lam Uyên: nếu là ta nhất định sẽ ném nó cho tang thi ăn.
Yue: nó không phải là chúng ta sao? Nhưng mà đáng ghét thật.
May mắn đoạn chat này Thẩm Manh không có thấy. Thôi thì cái gì đã qua thì để nó trôi luôn vào dĩ vãng đi.