Y tháo giày, cởi áo khoác, xong mới chậm rãi đi về phía Nhiễm Thanh Vân.
Khoảng cách vừa đủ, Nhiễm Thanh Vân sẽ dùng cánh tay mạnh mẽ kéo Phó Kim Phong vào vòng ôm của y.
" Nhóm Bạch Dạ thế nào?" Nhiễm Thanh Vân ôn nhu hỏi.
" Bị thương không nặng, nghỉ ngơi vài ngày là được."
" Ò."
" Bạch Dạ nói đã có tin tức về vua xác sống rồi."
" Vậy sao?"
" Bọn họ gặp phải thủy triều xác sống do vua xác sống khống chế nên mới bị kẹt ở bên ngoài lâu như vậy."
" Hiểu rồi!"
" Thanh Vân, em có thể hỏi anh một vấn đề không?"
" Có điều gì thắc mắc cứ việc hỏi, anh luôn sẵn sàng giải đáp." Không thể để khúc mắc trồng chất rồi dẫn đến hiểu lầm được... ta đây rất có kinh nghiệm.
" Anh tìm kiếm thông tin về vua xác sống làm gì?"
" Anh thu phục nó." Nhiễm Thanh Vân không mặn không nhạt giải đáp!
" Thu phục?" Y có nghe nhầm không vậy?
" Em còn nhớ anh đã từng nói sẽ giúp nhân loại thiết lập thế giới mới không? Thu phục vua xác sống chính là mốc đầu tiên trong kế hoạch của anh... em đã giúp anh chọn mà!" Nhiễm Thanh Vân không thể tin trí nhớ của lò sưởi lần này lại thấp như vậy.
" Em chọn cho anh?" Phó Kim Phong ngờ vực vận óc nhớ lại... hình như vào cái ngày y đập đồ ở khu an toàn kia... anh ấy thật sự có nói về vấn đề này.
" Nhớ ra rồi?" Nhiễm Thanh Vân khẽ thì thầm vào tai Phó Kim Phong, không kìm được mà hung hăng véo má Phó Kim Phong.
" Nhớ ra rồi!" Phó Kim Phong mặc dù uất ức bị véo má nhưng vẫn không phản kháng, ngồi im để Nhiễm Thanh Vân véo. Gương mặt phóng đại cùng biểu cảm ôn nhu gần trong gang tấc, khiến Phó Kim Phong không nhịn được ngại ngùng, trong đầu lại nổi lên những ý nghĩ không an phận.
" Thanh Vân." Phó Kim Phong biểu tình mờ mịt gọi.
" Sao?"
" Em có thể hỏi anh một câu riêng tư được không?"
" Được."
" Em đối với anh, rốt cuộc là loại quan hệ nào?" Phó Kim Phong cúi thấp đầu, tay nắm chặt gấu áo, hồi hộp chờ đợi. Tìm truyện hay tại _ trùmt ruyện.NE T _
Trái ngược với dự liệu trong lòng Phó Kim Phong, Nhiễm Thanh Vân đáp cực kì nhanh, không hề mất công suy nghĩ:" Loại sẽ bảo vệ em cả đời."
" Thật... thật sao?" Câu trả lời hoàn toàn khác xa tưởng tượng của Phó Kim Phong.
" Anh lừa em làm gì!" Lò sưởi này đúng là! Hôm nay lại lên cơn cái gì thế?
" Vậy, cái đó... anh có muốn... cùng em.. làm... làm..." Phó Kim Phong lắp bắp, càng nói giọng càng nhỏ đi.
" Làm gì? Em muốn làm gì anh đều đáp ứng em." Mỗi ngày đều cưng chiều lò sưởi hơi một chút.
" Làʍ ȶìиɦ!" Phó Kim Phong lấy hết can đảm, hai từ này nói là nói nhưng lại giống hét hơn... với khoảng cách của hai người hiện tại, không khác gì muốn phá hỏng tai Nhiễm Thanh Vân.
" Làʍ ȶìиɦ?" Nhiễm Thanh Vân nghi ngờ mình bị hai tiếng này của Phó Kim Phong quạt bay não xác sống rồi!
Lò sưởi hôm nay ăn phải thứ gì nhặt trong rừng biến dị sao? Nhóc con lại bắt đầu suy nghĩ đến mấy hành động linh tinh rồi?
" Coi... coi như em chưa nói gì! Em đói rồi, em đi nấu cơm." Phó Kim Phong vừa nói ra liền hối hận, tìm cách đánh bài chuồn.
" Từ từ đã... em là hỏi anh có muốn làʍ ȶìиɦ với em không ấy hả?" Nhiễm Thanh Vân túm lấy tay Phó Kim Phong kéo trở lại, tư thế không nói rõ sẽ không thả người.
Phó Kim Phong hối hận rồi:"..."
Kệ đi, dù sao cũng đã hỏi rồi! Khó khăn lắm mới có cơ hội... liều ăn nhiều.
" Đúng đó! Nhiễm Thanh Vân, anh rốt cuộc có muốn làʍ ȶìиɦ với em không?"
" Làʍ ȶìиɦ với em? Tại sao? Đâu cần thiết đâu?" Nhiễm Thanh Vân hơi khó hiểu:" Không cần làʍ ȶìиɦ với em anh vẫn có thể bảo vệ tốt cho em mà!"
Phó Kim Phong:"..."
Cuộc sống này không còn gì luyến tiếc nữa!
" Với lại anh là xác sống!" Làʍ ȶìиɦ với xác sống? Lò sưởi không phải thật sự não bị hỏng rồi chứ?
" Em đương nhiên biết anh là xác sống." Phó Kim Phong cao giọng.
" Cho nên em..."
" Được, em biết rồi!" Không đợi Nhiễm Thanh Vân nói hết câu, Phó Kim Phong nhanh chóng ảm đạm đáp lại rồi sau đó đứng dậy rời khỏi vòng tay Nhiễm Thanh Vân:" Anh không muốn làm với em thì cứ nói thẳng ra."
Nhiễm Thanh Vân không hiểu chuyện gì xảy ra bị lò sưởi giận dỗi:"..."
Một lát phải đi nghiên cứu xem rốt cuộc lò sưởi đã ăn phải thứ gì mới được.
[ Nghiên cứu cái đầu ngài ấy! Chủ nhân, rốt cuộc EQ của ngài là bao nhiêu vậy? Số thập phân sao?] Vương Bội cảm thấy chỉ số cảm xúc của chủ nhân nhà mình không cứu được nữa rồi. Điên cuồng bảo hộ ai đó thì sao chứ! Chủ nhân vẫn chỉ con đó là nhiệm vụ để hoàn thành mà thôi.
Còn tưởng chủ nhân hứng thú với thân phận thật của mục tiêu nhiệm vụ là có tình cảm với mục tiêu nhiệm vụ rồi chứ! Hại nó mừng hụt một phen!
Sao ngươi chửi ta? Không muốn sống nữa đúng không?
[ Tôi đương nhiên phải chửi ngài rồi! Ngài không biết ý tứ của câu hỏi kia đúng không? Để tôi nói cho ngài biết!]
Vương- đột nhiên phải mở một khóa học tư vấn tình cảm tuổi vị thành niên cho chủ nhân của mình- Bội cực kì có tâm huyết với nghề, từ lúc bắt đầu giải bài đến khi kết thúc buổi tư vấn tình cảm, Vương Bội đã đảm bảo đầu ra cho chủ nhân của mình có thể hiểu được hoàn toàn ý tứ của mục tiêu nhiệm vụ.