..........
Lông tơ trên người Hồ Thiêm Tôn trong nháy mắt dựng đứng.
Hắn xác định mình không nghe nhầm.
"Hạo Tử?"
"Hán Lĩnh?"
"Tiểu Kiệt?"
Hồ Thiêm Tôn cầm đèn pin chiếu chiếu bốn phía, nhưng tia sáng quá yếu ớt, tầm nhìn chỉ tầm một mét, không thể nhìn rõ tình huống xung quanh.
Đúng lúc này, thanh âm Trang Hán Lĩnh cách đó không xa truyền đến: "Anh thế nào rồi?"
"CMN, nếu anh tìm thấy đèn pin thì qua đây chiếu sáng giúp tôi!"
"Đừng có nằm mơ, anh nghĩ hắn sẽ tới chắc?"
Giọng ba người lần lượt vang lên, trái tim Hồ Thiêm Tôn đột nhiên co rút lại.
"Nhà Thiết Kế Tử Vong ở trong này! Tôi vừa mới nghe được tiếng bước chân của hắn!"
Câu nói của Hồ Thiêm Tôn không khỏi khiến ba người kia rùng mình một cái, ngẫm lại khuôn mặt kinh khủng của Nhà Thiết Kế Tử Vong, không chừng giờ phút này còn đang đứng ở sau lưng lạnh lùng nhìn mình, cảm giác thật quá kinh dị.
CMN!
"Tên kia khẳng định mang theo dụng cụ nhìn đêm giám thị toàn bộ hành trình của chúng ta, thằng thái tiệt!"
"Chắc hắn định nhân lúc chúng ta hạ xuống bước tiếp theo, thả ở dưới một cái kẹp!"
"Nhà Thiết Kế Tử Vong, chờ tao ra ngoài, nhất định sẽ cắt đứt tứ chi mày, móc mắt, đổ đồng vào tài, làm thành nhân trư!"
Cả ba gầm thét, nhưng đáp lại bọn họ chỉ có âm thanh tích tích trên trần.
Bốn phút thời gian đã trôi qua.
Hồ Thiêm Tôn hung hăng hít vào một hơi.
Hắn cảm thấy vừa rồi không trúng bẫy là do thần linh phù hộ, bây giờ trong tay còn có cả đèn pin, hắn nhất định phải trong mười phút đồng hồ sau, trở thành người đầu tiên toàn thân trở ra.
Nhà Thiết Kế Tử Vong, cứ chờ xem!
Tao chẳng những muốn thông quan! Mà còn muốn đánh bại mày!
Sau khi nghĩ đến đây, Hồ Thiêm Tôn ngồi xổm xuống, tiếp theo nằm sát trên mặt đất. Vết thương ở đùi do bị đè ép mà truyền tới từng trận đau nhói, khiến toàn thân không tự chủ được run rẩy.
"Tê!"
Hồ Thiêm Tôn hít một hơi thật sâu, sau đó dùng răng cắn chặt đèn pin nhỏ, hai tay sờ soạn mặt sàn, chậm rãi trườn đi, nhìn giống như mấy tên lừa đảo giả dạng ăn mày ngoài đường phố.
Giờ phút này, bởi vì có ánh sáng, máy quay chiếu đến tình cảnh hiện tại của Hồ Thiêm Tôn.
"Con hàng trước kia nhất định đã từng đóng giả ăn mày, tác phong vô cùng chuyên nghiệp!"
"A, tại sao hắn vẫn còn sống? Xem ra dũng khí liều chết xông lên rất quan trọng trong game!"
"Cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ an toàn vượt qua cửa ải thứ hai!"
"Streamer, anh ngủ quên rồi à? Mau kích hoạt bẫy đi!"
Người xem vô cùng sốt ruột, trong khi đó, đám người Vu Kiện đã xác minh được suy đoán của Hàn Khả Tâm.
"Quả nhiên là thế! Tiểu thư cô thật giỏi!"
"Hồ Thiêm Tôn đã hoàn toàn rơi vào vòng xoáy suy nghĩ, bắt đầu nghiêm túc!"
"Nhưng mà chị, bước kế tiếp như thế nào?"
Hàn Khả Tâm thấy tất cả mọi người đều quay về phía mình, lập tức áp lực:
"Cá nhân tôi hiện tại cho rằng, khẳng định sẽ có một ít bẫy rập. So sánh với dạng bẫy kẹp lần trước, những cạm bẫy lần này, một ít khả năng tương đối dễ phát hiện, nhưng những cái còn lại sẽ được lắp đặt dựa trên điểm mù tư duy, cũng chính là nơi bọn họ có khả năng trúng chiêu cao nhất. Lần trước là tư duy công thức, lần này là cái gì thì tôi nghĩ không ra, nhưng tôi cho rằng Nhà Thiết Kế Tử Vong sẽ không sử dụng lặp lại cùng một phương pháp, dù sao mỗi lần Livestream Tử Vong đều là một tác phẩm nghệ thuật của hắn."
Vu Kiện ở bên cạnh châm thêm điếu thuốc, hơi suy nghĩ rồi nói: "Tôi đột nhiên cảm thấy, chúng ta đang mắc sai lầm!"
"Sai lầm ở đâu?" Triệu Thiên Lâm vội hỏi.
"Ngày từ đầu Nhà Thiết Kế Tử Vong đã bảo rằng bọn chúng trên đường chạy trốn cảnh sát, ngay cả chính mình cũng không biết đang ở đâu, nhưng mà, mọi người ngẫm lại xem, nếu xuất phát từ Kiếm Châu, lái xe bốn, năm tiếng, bọn chúng có thể chạy được bao xa? Còn là địa phương bỏ hoang nhiều năm? Theo tôi không khó để truy tung ra vị trí của hiện trường tử vong. Bây giờ Nhà Thiết Kế Tử Vong cũng đang ở tại hiện trường, đây chẳng phải cơ hội tốt nhất để bắt hắn sao?"
Ý kiến ngay lập tức khiến mọi người tỉnh mộng!
Tại thời khắc này, tất cả huyết dịch đều bắt đầu thiêu đốt.
"Đúng, tại sao tôi không nghĩ tới chứ? Đầy tuyệt đối là cơ hội tốt nhất, anh nhanh hạ mệnh lệnh đi!" Ánh mắt Triệu Thiên Lâm lộ ra một tia cuồng hỉ.
Vu Kiện phảng phất được nháy mắt hồi máu, nhãn thần xuất hiện mấy phần tự tin.
"Phục Cường, lập tức liên hệ với lực lượng cảnh vệ hàng không Cục Kiếm Châu, bảo bọn họ sẵn sàng đợi lệnh!"
"Vâng! Tôi đi liên hệ ngay!"
"Triệu Thiên Lâm, gọi cho đội trưởng Trịnh Đông Lai ở Kiếm Châu, rà soát tất cả các địa phương cách trung tâm bốn trăm kilômet phù hợp với đặc điểm của hiện trường tử vong. Nếu phát hiện, thông báo với đội trực thăng nhanh chóng hành động!"
"Vâng! Đã rõ!"
Tổ trọng án số bây giờ, bởi vì Hoàng Bắc Khoa mà trở thành nơi có quyền lực lớn nhất cả cái hệ thống cảnh sát, nguyên nhân do tổ nhận sự chỉ huy trực tiếp từ Bộ Công An, có thể điều động rất nhiều lực lượng.
Lúc này đây, huyết dịch trong người Vu Kiện sôi trào, nhưng hắn vẫn có chút tiếc nuối bản thân không thể tự mình dẫn đội ra trận. Khoảng cách từ thành phố Thượng Hải lên đến hơn sáu trăm kilômet, cho dù điều động đội cảnh vệ hàng không thị Cục Thượng Hải cũng phải mất hơn một giờ mới có thể tới nơi, đến lúc đó Livestream Tử Vong sợ là đã sớm kết thúc.
Mặc kệ thế nào, hắn cho rằng lần này Nhà Thiết Kế Tử Vong đã tính sai.
Cảnh sát Kiếm Châu Trịnh Đông Lai nhận được mệnh lệnh, lập tức sai người tìm kiếm bản đồ hệ thống quy hoạch thành phố, rà soát những mục tiêu khả nghi.
Cùng thời điểm, đội cảnh huệ hàng không cũng nhận được mệnh lệnh. Đội trưởng Kỳ Đại nhanh chóng điều động chín tên Counter- Strike.
Ba chiếc máy bay trực thăng trên bãi đáp khởi động động cơ, âm thanh phát ra ông ông ông ông.
Thời gian trôi qua, Trịnh Đông Lai thông báo cho Kỳ Đại về mục tiêu.
Tổng cộng bốn chỗ, hai cái phía tây Kiếm Châu, một cách trung tâm một trăm kilomet, cái còn lại một trăm bốn mươi. Nam Kiếm Châu chỉ tầm mười cây số; bắc Kiếm Châu một cái, hai trăm sáu mươi kilomet.
Ba chiếc máy bay trực thăng cất cánh, phía tây có hai địa điểm nên chỉ cần cử một đội đến từ từ lục soát.
Giờ khắc này, Hồ Thiên Tôn đã bước tới cửa, trên đường phát hiện ra ba loại bẫy kẹp. Nhìn những cái răng cưa sắc bén trước mặt, toàn thân hắn như sắp nhũn ra, vô cùng sợ hãi, một đường càng ngày càng cẩn thận.
Đồng thời, Trang Hán Lĩnh, Đổng Hạo, Nghiêm Tiểu Kiệt cũng thành công lấy được đèn pin và con số bên trên. Tuy nhiên, Đổng Hạo và Nghiêm Tiểu Kiệt ở vị trí xa nhất, khoảng cách đến cửa lớn hơn hai mươi mét, mà thời gian lưu lại của bọn họ, chỉ còn thừa một phút đồng hồ. Thấy Hồ Thiêm Tôn và Trang Hán Lĩnh đã sắp đi ra ngoài, hai người vô cùng sụp đổ.
"CMN, còn có một phút, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Chúng ta bị hai tên đó hại rồi! Một phút làm sao mà ra được! Trừ phi nhắm hai mắt, sải bước tiến lên!"