..........
Đại nạn giáng xuống, tự mình phải tìm cách thoát thân.
Hồ Thiêm Tôn và Trang Hán Lĩnh đều lười nhác quản sự tình của hai người bọn họ.
Thời điểm nhìn thấy ánh trăng bên ngoài chiều rọi vào phòng thông qua cửa lớn, Hồ Thiêm Tôn thở dài buông ra một câu:
"Ha ha, lão tử thắng!"
Hiện tại, hắn không cần đèn pin cũng có thể thấy rõ mặt đất trước mắt. Ánh trăng chiếu vào chỉ hơn hai mét, màu xám bạc, dưới ánh trăng không có cái bẫy kẹp nào cả. Hồ Thiêm Tôn quét mắt đến điểm sáng nhỏ trong bóng tối cách mình không xa, hắn biết đó là Trang Hán Lĩnh. Chỉ thấy khóe miệng hắn khẽ câu lên thành một đường cong, sau đó cả người ngồi xuống đất, bất động.
Cùng lúc, Trang Hán Lĩnh tay cầm đèn pin nhỏ khập khiễng đi đến, toàn bộ thân thể ướt đẫm, giống như mới vừa leo lên từ sông. Tình trạng này là do mồ hôi lạnh lưu lại, có chút xíu chảy vào vết thương trên đùi, gây nên từng trận đau đớn.
"Tê..." Trang Hán Lĩnh hít vào hơi lãnh khí. Khi hắn tới trước cửa, phát hiện Hồ Thiêm Tôn đang ngồi ở đó không nhúc nhích, cảm thấy kinh ngạc, lông mày nhướng lên liền hỏi: "Lão Hồ, anh sao thế?"
Ánh mắt Hồ Thiêm Tôn ngốc trệ hướng ra bên ngoài, nhếch môi cười cười: "Anh không cảm thấy ánh trăng kia rất đẹp à? Ha ha ha ha..."
"CMN! Đồ thần kinh, nếu muốn thưởng thức thì cũng phải đi ra ngoài trước đã chứ!"
"Ha ha ha, ra ngoài nhìn làm sao mà giống được, đặt mình vào bóng tối, ngồi trên bờ sinh tử, như thế mới có ý cảnh. Nếu mang điện thoại trên người tôi nhất định sẽ chụp một tấm..." Hồ Thiêm Tôn nói xong, lại tiếp tục lẩm bẩm: "Sau khi chạy thoát tôi muốn làm một nhà văn, tên tác phẩm cũng đã nghĩ kỹ, gọi là "Vài lần của tôi và Nhà Thiết Kế Tử Vong", anh cảm thấy thế nào?"
Nhìn nụ cười lạnh quỷ dị trên mặt đối phương, tâm tình Trang Hán Lĩnh có chút hoảng lắc lắc đầu kêu: "Anh thật sự bị điên rồi!" Dứt lời, khập khễnh bước ra ngoài.
Còn thừa lại một mét cuối, giờ phút này được ánh trăng chiếu rọi trên người, Trang Hán Lĩnh đắm chìm trong cảm giác trùng sinh, thân thể như được tắm gội giữa quang mang chiến thắng.
"Mẹ! Cuối cùng cũng vượt qua!"
Trang Hán Lĩnh thở dài hạ xuống bước cuối cùng. Nhưng vào lúc này hắn chợt nghe thấy âm thanh dây đứt, phựt, rất nhỏ bé, tiếp đó không khí chấn động truyền đến âm thanh kim loại.
"Fck!"
Nháy mắt trái tim Trang Hán Lĩnh đau nhức co lại, cả người rùng mình, hắn biết, hỏng rồi!
Nhưng thiết bị không hề cho hắn bất cứ thời gian phản ứng nào. Tại một khắc suy nghĩ vang lên trong đại não, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng xé gió, lập tức phập một tiếng, trầm đục. Cảm giác tê rần ập đến, hắn chầm chậm cúi xuống, phát hiện lồng đã bị một cây móc sắt vô cùng lớn đâm xuyên thấu. Móc câu nhô ra từ phía trước, treo cả người hắn lên. Dưới ánh trăng sáng, máu tươi chảy tích tích róc rách trên đầu mũi nhọn sắc bén.
Tình huống này tới quá đột ngột, người xem không hề chuẩn bị, cộng thêm trong lòng đã mặc định hai người kia nhất định sẽ thắng, kết quả --
"CMN! Trực tiếp xuyên qua! Rất thích!"
"Hơn nửa ngày rốt cuộc mới có thứ cao hứng!"
"Không nghĩ tới đến bước cuối rồi mà streamer vẫn có sự chuẩn bị, quả thật quá khó phòng bị!"
"Chính xác, ở góc độ tâm lý học, trên đường bọn chúng đều nơm nớp lo sợ đi tới, tinh thần tập trung cao độ. Những khoảnh khắc khi nhìn thấy lối ra, hơn nữa còn có ánh trăng chiếu rọi, tinh thần sẽ trong nháy mắt buông lỏng, đây cũng là thời điểm bọn chúng dễ dàng phạm sai lầm nhất!"
"! Mưu trí của streamer tầng tầng lớp lớp! Tôi yêu anh! Nhất định phải giết sạch đám khốn nạn này!"
Cùng lúc đó, Hồ Thiêm Tôn nhàn nhạt quan sát móc sắt trên người Trang Hán Lĩnh. Thiết bị kia rất lớn, được hàn với một thanh sắt cỡ đại, tuy nhiên, trên thanh sắt cũng không chỉ có một móc câu lớn mà tổng cộng lắp tới bốn cái. Ba cái móc còn lại giờ phút này vẫn đang đung đưa, lóng lánh hàn mang.
Thanh sắt được đặt phía trên cửa, nằm trong bóng đêm, ẩn mình không thể nhìn thấy. Sau khi cơ quan khởi động, móc sắt rơi xuống, nương theo xung lực, đừng nói một người, dù là một con lợn cũng có thể đâm xuyên!
"Quả nhiên vẫn có bẫy rập, giờ thì an toàn hơn rồi, ha ha ha..."
Hồ Thiêm Tôn nhếch miệng cười lớn, từ trong cửa từ từ đi ra, nụ cười kia ở dưới ánh trăng, vừa thảm thiết lại vừa quỷ dị.
"CMN, thằng cha này hóa ra là cố ý, tôi fck quá ngây thơ rồi, còn tưởng rằng hắn thái thưởng thức ánh trăng trong hoàn cảnh sinh tử!"
"Tôi cũng bị gia hỏa này lừa, mưu kế quá sâu!"
"Tên điên họ Hồ quá độc ác, bản thân không tìm thấy sơ hở, liền để đồng đội đi thử!"
"Lầu trên cũng đừng quên đây là những loại người nào. Bọn chúng giết người như ngoé, chẳng lẽ sẽ để ý một cái mạng?"
Trang Hán Lĩnh còn chưa chết, máu tươi bắt đầu trào ra từ trong miệng, hai tròng mắt cũng tràn ngập tơ máu, trừng lớn nhìn Hồ Thiêm Tôn, cảnh tượng dưới ánh trăng trông vô cùng doạ người.
"Mày mẹ nó đã sớm biết có bẫy!"
Hồ Thiêm Tôn cà lơ nói: "Tôi cũng không xác định, chẳng qua là cảm thấy một đường này đi quá dễ dàng, không phù hợp với phong cách Nhà Thiết Kế Tử Vong, quả nhiên, hắn không hề làm tôi thất vọng, ha ha..."
"FYM!"
"Ừm, mẹ tôi chết sớm, anh có thể xuống Địa Ngục mà chửi!" Khuôn mặt Hồ Thiêm Tôn cười lên dữ tợn, cả người như bị điên.
Giờ khắc này, thời gian còn lại mười giây.
Đổng Hạo và Nghiêm Tiểu Kiệt đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ.
"CMN! Nếu không chạy thì sẽ không kịp nữa đâu!" Đổng Hạo nghiêm nghị nói.
Nghiêm Tiểu Kiệt hét lớn một tiếng: "CMN, lão tử đếch thèm đếm xỉa nữa, a a a..."
Nghiêm Tiểu Kiệt co giò nhanh chân hướng phía đại môn. Đổng Hạo thấy thế, cũng cấp tốc vọt theo phía sau đối phương, vừa chạy vừa kêu to:
"CMN Nhà Thiết Kế Tử Vong! Mày không quản được mệnh tao! Xông lên!"
Hai người phi thẳng ra sáu mươi mét, bỗng nhiên, cờ rắc.
"A!"
Nghiêm Tiểu Kiệt quát lớn, lập tức phịch một tiếng, cả người té ngã trên mặt đất, sau đó phập, Nghiêm Tiểu Kiệt không phát ra âm thanh nữa.
Đổng Hạo một khắc cũng không ngừng, vượt qua Nghiêm Tiểu Kiệt, tiếp tục lao thẳng về phía trước.
"A... Đừng kẹp tôi, đừng kẹp tôi..."
Tít --
Một giây cuối cùng, Đổng Hạo thành công chạy thoát.
"A!! Tôi không chết! Tôi không chết! Ha ha ha..." Đổng Hạo điên cuồng kêu to.
Nhưng đột nhiên, hắn nghe thấy một tiếng nổ lớn từ trong phòng.
Đổng Hạo đang điên cuồng lập tức tỉnh lại, sợ run cả người, quay đầu quan sát sau lưng, tiếp đó ngẩng đầu lên nhìn Trang Hán Lĩnh bị móc sắt xiên qua.
"Hừ! Không nghĩ tới tôi ở tận trong cùng mà còn có thể sống sót chạy ra hả? Ha ha..."
Trang Hán Lĩnh cúi đầu, thân thể của hắn bị treo lên móc sắt nhưng cả người đều ở ngoài cửa, cho nên hắn vẫn được tính là thành công, chỉ có điều phải trả đại giới nặng nề.
Đột nhiên, ông một tiếng, động cơ ô tô khởi động, hai ánh đèn pha chiếu tới...
........……
FYM ( một câu chửi bậy): Fck your mother