Cô cùng anh tới Mỹ.
Sau đó cả hai người được đưa tới biệt thự nơi này hình như rất ít người ở.
Nhưng mỗi nhà ở đây đều là dạng biệt thự xa hoa.
Bất quá...xa trường cô học.
Anh tính cô lập cô sao? Một loạt người hầu được anh tuyển chọn gắt gao.
Hơn nữa thậm chí còn không có một bóng dáng người nam nhân nào.
Cô chỉ biết cười khổ.
-" Đại ca.
Có phải hơi quá rồi không?" Anh nhìn cô cười cười bước tới liền tóm eo cô kéo vào lòng.
-"Như vậy là quá lắm sao? Bảo bối.
Hay em nghĩ tôi sẽ tuyển nam nhân cho em ngắm? Đừng tưởng tôi không biết em thỉnh thoảng vẫn ngắm nhìn cơ bắp của Khải Hoàn." Cô cười cười hôn lên môi anh.
Cũng đâu phải do cô.
Người ta là nam chính đó.
Giá trị nhan sắc còn cao.
Cô làm sao có thể cưỡng lại đây? Cô nhỏ nhoi yếu ớt như vậy.
-"Ghen sao? Nhưng đại ca.
Dù em có nhìn hắn thì sao chứ? Hắn cũng đâu bằng anh.
Em nhìn là nhìn rồi cười hắn cơ bắp không bằng anh nha." Cô nắn nắn bắp tay anh.
Mẹ nó! Săn chắc.
Anh cũng chỉ lắc đầu cười.
-"Đi thôi.
Anh đưa em đi mua chút đồ!"
-"Dẫn theo người đi chứ?" Cô nhìn anh.
Anh nhìn qua nhóm vệ sĩ gật đầu.
Họ liền tản ra.
Trên đường đi rất bình thường cho tới xa lộ...khá vắng.
Một đoàn xe màu đen trước sau không biết từ đâu tiến tới chặn đường xe cô và anh.
Thầm than không xong.
Nhóm vệ sĩ xông thẳng về trước.
Tông thẳng vào mấy xe kia mở đường máu.
Anh nhân cơ hội muốn lái xe đi bất quá người khá nhiều.
Xe tuy là xe chống đạn nhưng nếu đạn quá nhiều...và nhiều người như vậy.
Chỉ e không cầm cự được.
Anh nhấn nút khẩn cấp cầm chặt tay cô tìm đường thoát.
Cô biết đã tới lúc phải đi rồi.
Cô dứt khoát cầm chặt tay anh.
Một tay quay đầu anh lại hôn lên môi anh sau đó mỉm cười.
-"Lãm Nghiệm Thuần.
Dù hôm nay ra sao.
Sau này nhớ phải sống cho tốt.
Hãy kiếm một cô gái phải xấu hơn em.
Phải ngốc hơn em.
Đừng tìm người giỏi hơn em.
Em muốn là số trong tim anh."
-"Cô ngốc này.
Nói gì vậy? Sẽ nhanh thôi.
Sẽ có người tới ứng cứu.
Tin tưởng tôi." Trong khi đó toàn bộ lực lượng khi nghe thấy tin có việc đều nhanh chóng lái trực thăng tới.
Nhóm người bên ngoài thì đang không ngừng nã súng.
Anh vẫn cho xe quay vòng.
Nhưng cuối cùng lốp cũng bị nổ.
Xung quanh đều là ngõ cụt.
Cô và anh ở trong vòng tròn súng đạn.
Gần phút trôi qua.
Cô ngắm nhìn anh.
Thật tiếc.
Cô sắp không được gặp anh nữa rồi.
Cô thấy anh chú tâm cũng không làm phiền anh.
Bên ngoài súng đạn đã dừng.
Cô nghe thấy tiếng trực thăng tới.
Rồi lại tiếng súng đạn cứ vậy mà nã nhau.
Cô có chút đau đầu.
Một vài khe hở đã xuất hiện.
Đạn bắn xuyên qua.
Nhưng may cô và anh đều không bị thương.
Cùng lúc đó tiếng trực thăng tới.
Anh và cô biết đã được cứu rồi.
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Quay qua nhìn cô.
Liền thấy rõ trong ánh mắt cô hình ảnh bản thân phản chiếu.
Một vài giọt nước mắt của cô lăn dài.
Ding! Kỹ năng nước mắt tuôn rơi được mở! Anh nhìn cô như vậy bỗng sững sờ.
Cô sợ sao? Sao anh có thể quên.
Dù như nào cô cũng chỉ là một người con gái bình thường.
Trước kia cuộc sống của cô vốn bình yên như nào.
Vậy mà khi gặp anh....anh ôm cô vào lòng.
-"Anh..bị thương rồi!" Anh giật mình.
Giờ anh mới thấy chỗ tay có chút nhói.
Có lẽ là mảnh kính lúc bị đạn bắn vỡ cứa vào tay anh.
-"Em lo cho anh nên mới khóc sao?" Cô lau nước mắt sụt sịt.
-"Không có!" Quả thực cô có chút bất ngờ.
Khi kiểm tra lại túi lại thấy một tấm thẻ mở kỹ năng cảm xúc miễn phí.
Cô trước giờ mỗi lần giả khóc đều phải nhờ tới đạo cụ.
Như vậy quá giả dối rồi? Liền sử dụng kêu hệ thống mở.
Tại sao cô có thể bỏ qua một khoản lợi nhuận như vậy chứ! Tội lỗi quá mà!
Anh xoa đầu cô sau đó bịt tai cô lại.
-"Nhắm mắt vào!" Cô nghĩ anh muốn hôn cô liền nhắm mắt lại.
Không ngờ sau đó là nhiều tiếng nổ rất lớn.
Hình như là nhóm người kia bị gì đó thì phải.
Ở trong xe mà cô còn cảm thấy áp lực tạt vào người.
Nhưng hình như cô đã được anh che chở rồi.
Anh đã đổi chỗ ngồi lên đùi cô.
Hai người kề sát.
Anh lấy bản thân làm lá chắn cho cô.
Cô mở mắt ra liền thấy anh đẫm máu.
-"Anh bị ngốc gì vậy hả? Mau đi ra.
Em không cần anh đỡ!" Anh vẫn mỉm cười.
-"Anh không sao.
Chỉ là vài vết thương ngoài da thôi!"
-"Cậu chủ!" Đám người áo đen xông tới mở của kéo anh ra ngoài.
Cô cũng nhanh chóng bước ra.
Đi được vài bước thì...
-"Cẩn thận!" Anh quay lại đã thấy cô mỉm cười chạy tới.
-"Đừng!" Anh hét lên.
Đoàng Tiếng súng vang lên.
Cô vẫn mỉm cười ngã xuống.
Thế giới trước cô bị nổ banh xác.
Thế giới này cũng may xác cô còn vẹn toàn.
Ding! Độ hảo cảm % chúc mừng ký chủ.
Cô cũng sắp chết rồi.
Cô muốn rời đi không?
Hệ thống hiện lên hỏi cô.
Cô lắc đầu.
Không.
Chờ ta kêu đi là đi! Ta phải gửi tâm thư nữa! Ta phải để lại dấu ấn chứ! Cứ đi vậy thì mờ nhạt quá! Kiếp này ta còn chưa vơ vét được chút nào đâu! Hệ thống có chút ba chấm.
Anh cố gắng giữ vết thương cho cô.
Gào tên cô.
-"Băng Nhi.
Băng Nhi.
Em..sao em ngốc thế.
Tôi có thể đỡ viên đạn ấy sao em lại." Từng giọt nước mắt nghẹn ngào của anh rơi trên má cô.
Cô khó khăn mỉm cười xoa đầu anh.
Cô cố gắng rút trong túi ra một bức thư run rẩy đưa cho anh.
-"Hãy mỉm cười.
Nhớ đọc hết nó.
Em chờ anh dưới Hoàng Tuyền! Chờ anh trả lời!" Anh run rẩy nhận thư lắc đầu.
-"Anh không cần thư cũng không cần gì cả.
Em không được chết.
Không được làm sao có được hay không? Chúng ta còn chưa cưới." Cô mỉm cười.
-"Xin lỗi.
Nợ anh một lễ cưới!"
Chắc nợ cái này không tính lãi xuất đâu! Dù sao cô cũng không nợ tiền.
Nợ chục cái lễ cưới cũng không sao đâu.
Cô cười cười trong lòng.
Sau đó cô đưa tay vuốt má anh như trong phim.
-"Hứa với em.
Hãy sống thật tốt."
Sau đó tay cô mất đi sức lực.
Hệ thống rút hồn cô ra.
Cô trong hệ thống lấy bỏng ngồi nhìn anh run rẩy.
Mấy người kia đã nhanh chóng tóm được tên bắn cô.
Anh ôm cô vào lòng hôn lên trán cô.
-"Ngủ đi.
Anh sẽ giúp em báo thù!"
Sau đó anh đưa xác cô vào nhà băng.
Tiêm chất gì đó khiến xác cô không bị phân hủy.
Sau đó anh sáng đều đi oanh tạc thiên hạ.
Đêm đêm ôm thư của cô ngủ bên xác cô.
Nhắc tới mới nói.
Ngày cưới.
Anh vẫn đem xác cô biến thành cô dâu.
Mọi quá trình đều là anh tự làm tự thay cho cô.
Tới khi cưới anh sau khi trao nhẫn còn hôn cô.
Không lâu sau mọi thế lực trong nước bị anh nắm trong tay.
Cái tổ chức nhận ám sát anh và cô bị anh băm thịt cho cá ăn.
Một số thì được anh thả xuống nuôi cá mập.
Mô phật.
Bên Mặc Quân bị anh chèn ép tới mức lang thang đầu đường xó chợ.
Làm một shipper bình thường.
Hắn hận anh.
Nhưng không thể tới gần anh mà trả thù.
Khải Hoàn thì đã cưới một tiểu thư.
Nhưng cả đời lại không có một mụn con.
Mãi sau khi anh sắp chết....bức thư đó anh mới mở ra xem.
Bất quá Cô thì chỉ xem lúc mình chết có xinh đẹp hay không thôi.
Sau đó đã tới khoang đếm lại điểm và suy tính nên mua thứ gì rồi.
Hệ thống vừa xem vừa cảm thấy...chậc.
Không biết cô ta phá hoại cũng ghê vậy.
Nhưng...vẫn còn thiếu.
Hệ thống chau mày suy tư.
Mọi người có muốn một phiên ngoại không? Xem bức thư cô viết gì?
-Mọi người nhớ like và cmt để sớm có chap mới nhé! like nha các nàng :v ta đang ốm nên có chút chậm trễ.
Sory các nàng.