"Thân gửi học trưởng đáng yêu của em.
Em không biết khi đọc xong thư này anh có còn muốn gặp em hay không.
Nhưng em vẫn muốn nói.
Anh cũng biết em tiếp cận anh có phải không? Là vì em rất thích anh.
Thích anh từ rất lâu rồi.
Nên em muốn lại gần anh hơn.
Dùng mọi cách để tiếp cận anh.
Anh sẽ không chán ghét em chứ? Ngày đó em bị đâm thủng xe nhưng vẫn cố chấp đi xe đạp vì muốn mặt dày được anh chở.
Muốn trưa mời anh ăn cơm...nhưng cũng chỉ có thể dùng lý do trả ơn để mời.
Em đã học nấu rất nhiều món khác lạ.
Em đã cố gắng sáng sớm đi chợ.
Chọn những thực phẩm tươi ngon nhất để nấu bữa cơm cho anh.
Anh biết không em đã tưởng tượng cảnh em nấu ăn trong bếp.
Anh đọc báo xem ti vi.
Bất quá em hiểu rằng sẽ không có chuyện đó.
Những món em nấu tuy không quá hoàn hảo nhưng không ngờ anh lại thích.
Một công tử quyền lực lại thích những món cơm bình dân.
Em có chút sốc, thậm chí vị công tử nào đó còn thuê em nấu ăn.
Em thực sự rất hạnh phúc.
Sau đó em thi.
Có thể làm trợ lý cho anh.
Ngày ngày có thể đứng sau nhìn anh.
Vậy là hạnh phúc rồi.
Em ban đầu chỉ cầu mong vậy thôi.
Nhưng không ngờ.
Càng ở bên...em lại càng thích anh.
Em ngốc lắm phải không? Em không còn muốn đứng sau nhìn anh nữa...và hình như anh cũng có tình cảm với em.
Cuối cùng cũng tới ngày sinh nhật Khải Hoàn.
Anh từng muốn hỏi tại sao em lại cứu anh ta đúng không? Tại vì em biết.
Khải Hoàn mà có chuyện anh sẽ bị liên lụy.
Tuy lúc đó anh có thể khiến Mặc gia bị lật nhưng lời đồn anh và Khải Hoàn có bất hòa trước kia vẫn còn đó.
Thêm việc này...chỉ e cũng sẽ ảnh hưởng tới anh.
Nên em muốn đỡ cho hắn.
Em không muốn hắn cản trở đường của anh.
Khi Khải gia muốn em làm con gái ông ấy.
Em cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Em có thể lợi dụng Khải gia vào mối quan hệ của hai ta.
Em muốn trói buộc anh bên cạnh.
Em muốn dùng hết sức mình trói anh...nhưng em lại sợ, sợ tổn thương anh.
Nên em không dám chạm tới anh hơn nữa.
Anh có tò mò vì sao em viết những dòng này không? Là vì em không muốn lừa dối anh hơn nữa.
Em sợ nếu em không nói ra.
Sau này khi mọi việc bại lộ anh ghét bỏ em.
Em sẽ còn đau hơn hiện tại nên...hôn ước này em chấp nhận hủy bỏ.
Nếu anh chấp nhận con người đáng ghét này.
Hãy cùng em tới nhà thờ được không? Em muốn bắt cóc anh làm chú rể.
Em cho anh cơ hội lựa chọn.
Nói trước nhé! Em bám dai như kẹo cao su đó! Nếu anh chấp nhận con người xấu xí kia của em.
Em muốn bám theo anh cả đời không tách rời.
Em chờ anh.
Thân gửi người em yêu.
Người anh yêu.
Ngọc Nhi.
"
Anh nằm trên giường bệnh, cả người đã già đi.
Nghe người bên cạnh đọc xong hai mắt anh ngấn lệ.
Ngốc nghếch.
Em nghĩ anh không biết em suy tính điều gì sao? Em không biết người chọc lốp xe em là anh.
Người chưa bao giờ cần tới trợ lý lại mặt dày yêu cầu thêm trợ lý.
Một người không thích đồ ngọt.
Lại mua cả tiệm bánh ngọt sau đó đi làm ở đó mặc kệ công việc chấp thành đống.
Đêm đêm thức khuya làm bù.
Chỉ cần là em.
Mọi giới hạn của anh đều bị phá vỡ.
Lôi người em họ làm bia đỡ đạn cho em trút giận.
Nghĩ tới những ngày tháng đã qua trong tim anh sao lại vẫn đập rộn ràng như xưa? Rõ ràng người con gái nào đó đã đi rồi.
Rất lâu rồi, cô gái nhỏ nếu em có ngủ cũng nên tỉnh dậy rồi đi? Không phải em rất thích tiền sao? Anh đã kiếm được rất nhiều tiền rồi....em sẽ vui vẻ chứ? Em có thể bị tiền mua chuộc mà tỉnh lại với anh không? Anh đã từng lụy như vậy.
Sau đó anh nghĩ rằng.
Thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả.
Mọi người khuyên anh như vậy.
Anh cũng tự nhủ như vậy.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy em.
Anh lại gục.
Anh biết rằng tất cả chỉ là dối trá. Cái gì mà thời gian sẽ xóa nhòa tất cả? Vậy mà từng ký ức vẫn luôn hiện hữu trong anh.
-"Mau đưa ta tới cạnh lăng mộ đó!" Người áo đen bên cạnh gật đầu.
Lãm lão gia một đời anh minh giàu có.
Nhưng lại không có một bóng hồng nào bên cạnh.
Cả ngày chỉ quanh đi quẩn bên cái xác của một người.
Còn nhớ ngày đó một số người nghĩ Lãm lão gia thích nam nhân.
Gửi cả tá mỹ nam tới.
Nhưng nhận lại cũng chỉ là cái đầu của mỹ nam đó.
Không biết cô mà biết sẽ có biểu cảm ra sao....
Người ta nói: Lãm Nghiệm Thuần-Lãm lão gia một đời cô độc nhưng ai hay biết.
Lãm lão gia có hai chiếc xe đạp.
Ngày ngày Lãm lão gia vẫn bảo dưỡng chúng như mới.
Lãm lão gia giữ rất nhiều bài thi sách vở mang tên của một người nào đó.
Chiếc xe hồi trẻ Lãm lão gia đi.
Qua bao nhiêu năm, bao nhiêu lần hỏng hóc nhưng Lãm lão gia vẫn không chịu đổi cho tới khi không còn đi được nữa.
Lãm lão gia cũng để lại, không chịu bán.
Ghế phụ của xe đạp lẫn ô tô đều để trống hoặc nơi đó đã sớm có chủ nhân.
Lãm lão gia có một căn phòng mà cấm người khác vào.
Đôi khi người hầu đi qua có thể nghe được tiếng nức nở từ đó truyền ra.
Người ta nói "Cố phu nhân đã từng ở trong đó! Nhưng phu nhân đã mất.
Nơi này trở thành cấm địa.
Chỉ duy nhất Lãm lão gia tự mình lau dọn ở nơi đó!" Đối với vị Lãm lão gia nào đó.
Xung quanh từ khi còn trẻ tới khi già nua vẫn khắc ghi một bóng hình.
Khi anh tới lăng mộ đó nhìn thấy cô vẫn như vậy anh đưa đôi tay già nua vén tóc mai lên cho cô.
Hôm nay cô mặc váy cưới anh mặc vest trắng.
Hôm nay...anh và cô nắm tay nhau.
Hôm nay anh sẽ đi tìm cô.
Hôm nay....anh ngủ yên mãi mãi bên cô.
Không tách rời.
Vệ sĩ nhìn anh như vậy yên lặng rời đi.
Lãm lão gia qua đời.
Bên cạnh chính là vị phu nhân đã bị lãng quên.
Khải Hoàn đã cưới một người vợ gần giống cô.
Có lẽ trong tâm hắn cũng không thể buông cô.
Cả đời không có lấy một người nối dõi.
Công ty của hắn giao cho người em họ.
Sau đó hắn một mình sống bên tòa biệt thự trên biển.
Lúc chết....không có ai kề cạnh.
Cho tới rất lâu, rất lâu sau.
Người ta chỉ biết Lãm lão gia một đời cô độc đã ra đi.
Tài sản một nửa đều chia cho các tổ chức từ thiện.
Không lâu sau Khải Hoàn cũng ra đi.
Chọn một ngôi nhà trên biển.
Hắn mất đi trong cô độc.
Ding! Đã tìm thấy tư liệu thích hợp! Chuẩn bị sẵn sàng ký khế ước!
Mai sẽ có chap mới.
Nếu tâm trạng ta tốt ta sẽ viết hai chap đăng liên tục.
[cười cười] Nam chính sắp lên sàn.
Các nàng có hóng không? :v thế giới các nàng muốn HE không?
Mau mau cmt nào!.