《Chương 317》
TÌNH THÙ LẠC LỐI: CÔNG LƯỢC TỔNG TÀI TỐI TĂM (34)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
⚜⚜⚜⚜⚜⚜⚜⚜⚜⚜⚜⚜⚜
"... Điện hạ của ta, không biết có thể vinh hạnh được cùng người nhảy một khúc hay không?"
Tư thế mời nhảy hợp quy tắc, tuyên ngôn mời nhảy lại hạ thấp tiêu chuẩn.
Nhưng mà, do người đàn ông này thực hiện lại hoàn toàn không có cỗ sĩ khí ưu nhã kia, ngược lại còn tràn ngập ý tứ bá đạo.
Bốn mắt nhìn nhau.
Vân Khuynh có thể chạm đến ánh mắt theo sát của hắn, cảm giác áp bách rất rõ ràng, hoàn toàn không cho nửa phần cơ hội cự tuyệt.
Đương nhiên... Nàng căn bản cũng sẽ không cự tuyệt.
Chỉ là không dự đoán được, người nào đó luôn luôn mang thuộc tính muộn tao vậy mà sẽ chơi loại tiết tục lãng mạn đến vậy...
Nghĩ, độ cung bên môi Vân Khuynh càng sâu, đang muốn trêu đùa vài câu --
Nhưng khoảnh khắc khi giương mắt kia, đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Chu Thiệu Kiêu, không khỏi đáp ứng: "Được thôi."
Dứt lời, nàng lại nhịn không được thầm mắng chính mình: Quả thực là khó kháng cự nam sắc, định lực không đủ...
Giây tiếp theo.
Lại cảm thấy một cổ sức lực đánh úp lại... Nâng mắt lên, đã hoàn toàn rơi vào trong lòng ngực người đàn ông.
Cùng lúc đó, tiếng nhạc đi vào quỹ đạo.
Lúc này, Vân Khuynh mới phát hiện -- khúc nhạc này là The Blue Danube*.
*The Blue Danube: Dòng Danube xanh (tên đầy đủ là Bên dòng sông Danube xanh và đẹp, tiếng Đức là An der schönen blauen Donau) là bản waltz cực kỳ nổi tiếng của ông vua nhạc waltz Johann Strauss II. Tác phẩm được sáng tác vào năm1866. Nó là một trong những bản waltz hay nhất và là khuôn mẫu tiêu biểu cho kiểu waltz của triều đại waltz nhà Strauss.
Một điệu waltz kinh điển, hơn nữa còn được xem như là điệu waltz rất khó so với những bài waltz khác.
Tiết tấu dần dần dâng lên.
Chu Thiệu Kiêu muốn động trước: Hắn nhẹ nhàng chiếm hữu vòng eo nàng.
Tầm mắt chạm vào nhau, Vân Khuynh nhướng mày cười, đặt tay lên bờ vai của hắn.
Sau đó, hai người không hẹn mà cùng mà duỗi tay, cầm tay đối phương.
Bỗng nhiên, tiếng nhạc rung động.
Liếc mắt nhìn nhau một cái, giây phút đó, ánh mắt Chu Thiệu Kiêu tối sầm, đột nhiên dùng lực một chút.
Cùng thời khắc đó, Vân Khuynh cực kỳ ăn ý bắt kịp động tác của hắn.
Vì thế, trước mắt bao người, hai người dùng một động tác xoay tròn khiến người xem kinh ngạc cảm thán, trực tiếp mở màn khiêu vũ.
Dưới đài lại thêm một trận xôn xao.
Nhưng mà, hai người trên đài lại hoàn toàn không thèm để ý đến phản ứng của những người vây xem.
Chỉ nhìn nhau, trong tiếng nhạc du dương nắm tay khiêu vũ.
Ánh đèn huyền ảo, quang ảnh mê ly.
Hắn và nàng được bao phủ trong sáng tối đan xen, ánh mắt giao triền, thân mật ôm nhau...
Cực hạn kiều diễm.
Dần dần, khán giả cũng an tĩnh lại, nhìn hai người, có người móc di động ra chụp liên tục, có người trấn định che miệng, cũng có người mỉm cười chúc phúc...
Nhưng hầu như không có ai phát ra tạp âm, quấy nhiễu hình ảnh hạnh phúc tốt đẹp này.
Nhưng thật ra hai vai chính trên sân khấu trong lúc nhảy vẫn còn có thể phân tâm nói chuyện với nhau --
Sau khi kết thúc một tư thế trượt, Vân Khuynh đột nhiên bị người đàn ông lôi trở lại lòng ngực.
Nháy mắt kia, nàng thuận thế ghé sát bên tai hắn, nhẹ giọng nói: "Nhảy không tồi... Chuẩn bị bao lâu rồi?"
Phải biết rằng, Chu Thiệu Kiêu gặp tai nạn giao thông khi mới mười một tuổi, cho dù đã từng học điệu waltz, mấy năm nay cũng đã sớm quên sạch sẽ.
Nhưng mà hiện giờ, dáng nhảy của hắn rất thành thạo, căn bản không giống một người mới.
... Nhưng Vân Khuynh đã làm tốt tâm lý chuẩn bị chọc ghẹo giờ lại có chút kinh ngạc.
Vì thế, mới có câu hỏi vừa rồi.
Nhưng nghi vấn vừa rơi xuống, môi mỏng của Chu Thiệu Kiêu hơi câu lên, bình tĩnh nhìn nàng, chỉ cười không nói.
Thấy hắn như thế, mắt phượng của Vân Khuynh thoáng nhìn, ánh mắt mang vẻ hậm hực.
Giây lát sau, tiếng nhạc biến đổi, nàng đột nhiên xoay tròn người, lưu loát thoát khỏi ôm ấp của người đàn ông.
Một giây kia, ánh mắt Chu Thiệu Kiêu tối đi, tay dùng lực...
Lúc này, khúc nhạc đã tiến vào những đoạn cuối cùng.
Tiết tấu càng thêm réo rắt, hai người cùng nhảy lại bắt đầu thân mật đối chọi nhau.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Xoay tròn rồi trượt mức độ cao, đột nhiên chia lìa, lại đột nhiên ôm nhau...
Ái muội giằng co, khiến người ta hoa mắt say mê.
Rất nhanh, tiếng nhạc đã đến phút cuối.
Nháy mắt khi âm điệu khuấy động kia, Vân Khuynh tăng tốc xoay vào trong lòng ngực người đàn ông.
Chu Thiệu Kiêu hơi cúi người, giữa không trung vững vàng nâng đỡ vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
Lại một lần nữa ánh mắt giao hòa.
Thời khắc này, trong mắt hai người chỉ phản chiếu tồn tại của nhau, giao hòa trên sân khấu lộng lẫy ánh đèn, rực rỡ lung linh.
Tựa như hình tượng của hắn và nàng trong thế giới của đối phương,... Rực rỡ lấp lánh như thế.
Ánh đèn dù sáng, nhưng ở trong lòng hai bên cũng xa xa không bằng hắn / nàng. Dù rực rỡ như trăng sao, cũng không thể tranh phong.
Hai người vẫn nhìn nhau, khó có thể bận tâm điều khác.
... Cho đến khi bản nhạc kết thúc --
Vân Khuynh cong môi, cười khiêu khích.
Ánh mắt Chu Thiệu Kiêu càng tối, trở tay một cái, trực tiếp mang nàng đứng lên.
Trong chớp nhoáng, hắn lại cúi đầu, hung hăng cắn lên môi Vân Khuynh.
Tinh tế hôn.
Bắt đầu từ khóe miệng, lan tràn từng chút một.
Người đàn ông gắt gao giam cầm nàng, xâm lược miêu tả ngũ quan tinh xảo, đồng thời đoạt lấy tất cả ngọt lành tốt đẹp.
Điệu nhảy đã kết thúc, lại có tiếng nhạc du dương vang lên.
Đồng thời, hoa lụa rực rỡ từ phía trên bay xuống lả tả.
Ngay lúc này, thính phòng xao động lần thứ N.
Hết thảy, tựa như một đoạn phim thần tượng, vừa rập khuôn, vừa dung tục, nhưng lại chân chính... Đánh thắng vào lòng người.
Bởi vì -- hai vai chính, quả thật là vô cùng xứng đôi.
"Cuồng ăn cẩu lương..."
"Mau chụp đi a a a!"
"Không phải tôi tới xem vũ kịch à? Cẩu độc thân lại bị bạo kích!"
......
Tiếng la nhỏ và tiếng kêu sợ hãi thoáng chốc lan tràn.
Một lát sau, không biết là ai dẫn đầu vỗ tay, trong giây lát, tiếng vỗ tay như sấm đã truyền khắp toàn trường.
Nghĩ đến, đối với đại đa số người xem mà nói, có thể chứng kiến một giấc mơ lãng mạn, cũng là một loại vinh hạnh.
Chỉ có --
Một đôi nam nữ trong góc nhìn một màn trước mắt này, trong lòng lại tràn đầy ghen ghét và không thể tin nổi.
Đặc biệt là Chu Tuấn Vũ, từ giây phút Chu Thiệu Kiêu đứng lên kia, hắn ta liền suýt nổi điên.
Sao có thể?!
Kẻ tàn tật kia, chân lại tốt lên?
... Chu Tuấn Vũ không muốn tin tưởng, nhưng sự thật đã bày ra trước mặt, đau đớn mắt hắn ta.
Sau đó, Chu Tuấn Vũ hoàn toàn xụi lơ ghế.
Hắn ta nhìn hai người cầu hôn nhau, nhìn hai người hài hòa cùng khiêu vũ...
Rốt cuộc, lúc nhìn thấy hai người trên sân khấu thân mật hôn nhau, Chu Tuấn Vũ đã không nhịn được nữa.
"Đi!" Thẳng đến lúc này, hắn ta khó khăn nghẹn ngào ra một chữ từ trong cổ họng, quay đầu rời đi chạy trối chết.
"Tuấn Vũ..." Quan Vũ Phỉ cũng bị ngu ngơ thoáng chốc đã bừng tỉnh, cũng không chịu được mà đi theo.
Hai người lôi kéo, xung quanh nhất thời có chút dị động.
Có điều, phần lớn người xem vẫn chú ý đến cặp đôi trên đài kia, cũng không để ý nhiều.
Chỉ có đoàn người ăn mặc như phóng viên, hai mắt nhìn nhau, như hiểu ra, nhạy bén đi theo ra ngoài.
"Xin đợi một chút!"
"Hai vị dừng bước..."
Vì thế, lúc Quan Vũ Phỉ và Chu Tuấn Vũ mới ra khỏi cửa viện ca kịch liền bị một đám phóng viên phía sau đuổi kịp ngăn chặn.
Mà thấy thế, một đám truyền thông đang đứng ngốc ở bên ngoài không có vé vào cửa cũng là nhạy bén đi lên, đồng thời hỏi thăm đồng nghiệp về tình huống lúc này.
Vì thế chỉ trong giây lát, tiếng truy vấn che trời lấp đất vang lên --
"Xin hỏi Chu thiếu và Quan tiểu thư, hai người có nhận xét gì về buổi công diễn lần này của Phương tiểu thư?"
"Chu thiếu, anh đối với chuyện anh trai của mình và bạn gái cũ dắt tay có thái độ như thế nào?"
"Hai vụ đại án mưu sát đã chọn ngày xét xử, hai người có cảm thấy lo lắng cho cha mẹ không?"
... Trong lúc nhất thời, đèn flash nhấp nháy liên tục, hiện trường ồn ào náo động sôi trào.
Lúc này, nhóm truyền thông không chờ đến khi hai vai chính bên trong ra tới đã đem họng súng nhắm ngay hai người có cùng độ hot này, nghi vấn ùn ùn không dứt.
Nhưng mà Chu Tuấn Vũ và Quan Vũ Phỉ thuận lợi thu hút được sự chú ý, lúc này sắc mặt lại đen như đáy nồi, đều đóng chặt miệng, chỉ giãy giụa muốn thoát khỏi vòng vây.
Lại không ngờ, bọn họ vẫn không thể "Thoát khỏi bể khổ" --
Có một phóng viên nữ nhìn chằm chằm vào Quan Vũ Phỉ, đột ngột gào to một câu.
"Lại nói tiếp, diện mạo của Quan tiểu thư... Hình như có vài phần tương tự với Phương tiểu thư thì phải?"
- ---