Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

chương 318: tình thù lạc lối: công lược tổng tài tối tăm (35)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

《Chương 318》

TÌNH THÙ LẠC LỐI: CÔNG LƯỢC TỔNG TÀI TỐI TĂM (35)

Editor: Dương Gia Uy Vũ

⚜⚜⚜⚜⚜⚜⚜⚜⚜⚜⚜⚜⚜

Một câu này như long trời lở đất.

Trong nháy mắt, truyền thông liên can đều có chút ngây người, đồng thời lại theo bản năng nhìn về phía Quan Vũ Phỉ.

Nói mới để ý, hình như thật đúng là… Càng nhìn càng thấy giống?!

Phải biết rằng, thời đại này tin tức nổ mạnh, công chúng và truyền thông đều có bệnh hay quên rất nặng.

Lúc trước, Vân Khuynh đã hủy dung lâu ngày, dưới sự ảnh hưởng của những hình ảnh sau khi cắt chỉ, mọi người đều đã nhanh chóng quên đi dung mạo vốn có này ——

Quan Vũ Phỉ mới ra mắt, hai người lại không phải khuôn mẫu tương tự, vì thế cũng không ai phát hiện ra điều này.

Cho đến hiện tại, chính chủ mới vừa bóc mặt nạ ra, đặt chung để so sánh, liền có phóng viên phát hiện ra sự mờ ám.

Lúc này, nhóm truyền thông cũng càng dần dần chú ý.

“Lúc trước không để ý... Đúng thật là có vài phần giống thì phải?”

“A?! Nhìn góc độ này nè, sườn mặt đặc biệt giống, nhanh chụp thêm mấy tấm!”

……

Những lời nghị luận cùng loại chớp mắt đã nổ tung, các phóng viên đều trở nên hưng phấn.

Nhưng đương sự Quan Vũ Phỉ lại thoáng chốc trắng bệch mặt, trong tiếng ồn ào náo động lại lung lay sắp đổ.

Còn Chu Tuấn Vũ bên cạnh cô ta, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

Dù sao thì vì thể diện, chuyện “Thế thân” hắn ta vẫn luôn giữ kín không nói ra.

Bây giờ lại bị phát hiện, còn là do truyền thông đào ra… Dựa theo mạch não của những người này, liên tưởng đến chân tướng quả thực dễ như trở bàn tay.

Nghĩ đến tận đây, Chu Tuấn Vũ đột nhiên ném tay người phụ nữ bên cạnh ra, muốn một mình tránh thoát khỏi nơi ầm ĩ này.

“Tuấn Vũ…”

Nhưng hắn ta vừa động, Quan Vũ Phỉ đã hoang mang lo sợ lại quấn quýt si mê dán lên, gắt gao túm chặt tay áo hắn ta.

Vì thế, hai người lại lần nữa lôi kéo thành một mớ hỗn độn.

Thấy thế, truyền thông đang bận chụp hình đồng thời ấn đèn flash liên tục, vội vàng truy vấn.

“Xin hỏi Chu thiếu, hai người bạn gái giống nhau như thế, chẳng lẽ anh vẫn luôn nhớ mãi không quên Phương tiểu thư?”

“Quan tiểu thư, cô cảm thấy thế nào về việc này?”

“Hiện giờ Phương tiểu thư đã khôi phục dung mạo, có ảnh hưởng đến tình cảm của hai người không?”

… Rất nhanh, ồn ào náo động lại lần nữa vang lên.

Trong vòng vây truy chặn đường, Chu Tuấn Vũ và Quan Vũ Phỉ bị xô đẩy không hề khách khí, trường thương đoản pháo đồng thời đè lên.

Hết thảy, đều suýt nữa khiến hai người hít thở không thông.

Cuối cùng…

Khi một cái microphone lại lần nữa chọc lên, Chu Tuấn Vũ đột nhiên rống to một tiếng, lại cho phóng viên kia một quyền.

Một tiếng “Phanh ——” vang lên, hiện trường càng thêm mất khống chế.

“Sao anh lại đánh người?!”

“Chu thiếu, xin hỏi anh đang thẹn quá hóa giận sao?”

… Có phóng viên kháng nghị, càng thêm hưng phấn.

“Cút!!! Các người đúng là đồ không biết xấu hổ!”

Bị kích thích liên tục, Chu Tuấn Vũ đã gần như điên cuồng.

Một bên, Quan Vũ Phỉ bị thế trận của truyền thông dọa đến, cũng không lo được cho hắn ta, lã chã chực khóc mà lên án.

“Đủ rồi! Hùng hổ doạ người như vậy chính là tố chất của đám phóng viên các người sao… Nếu các người còn có một chút giới hạn, xin hãy tránh ra…”

Dáng vẻ kia, quả thực là coi đám phóng viên thành nhân vật phản diện điển hình.

Nháy mắt khi hai người vừa biểu hiện ra, truyền thông tại đây chớp mắt đã nổ tung.

Bọn họ chính là Ông Vua không ngai đó!

Đôi nam nữ trước mắt này, chẳng qua chỉ là nhân vật nhỏ đã hết thời, vậy mà cũng dám đối với mình như vậy?

Thoáng chốc, đám phóng viên đều nổi giận, không chỉ không thu liễm tư thế, lại càng kịch liệt chèn ép lên.

Ngay cả gã đàn ông nhỏ gầy bị ăn một quyền cũng từ trên mặt đất bò lên, trong mắt đều lóe ra ánh lửa.

Mẹ nó!

Chờ gã trở về, nhất định phải viết một bài “Kỷ thực* bản thân”, ra sức tuyên truyền cho hai tiện nhân này…

*Kỷ thực (纪实): ghi lại, đưa tin về những sự kiện có thật tại hiện trường. (Theo Baike)

Nghĩ xong, người này lại tiến lên, tiếp tục lao vào chiến trường.

“Chu tiên sinh, mời anh trực diện đáp lại…” “Quan tiểu thư!”…

Trong lúc nhất thời, bên ngoài viện ca kịch càng thêm hỗn loạn.

Cho đến khi ——

“Phương Vân Khuynh và Kiêu thiếu ra rồi kìa!”

Một tiếng nhắc nhở truyền đến, những phóng viên vốn dĩ muốn cùng hai người kia “đứt gánh” trong thoáng chốc liền quay qua bên kia.

“Ở đâu, ở đâu?”

“Mới vừa xuống thang máy, ra từ cửa bên kia, còn không mau đuổi theo?”

“Đi, đi!”

… Sau một trận sôi trào.

Dưới sự chờ mong của hàng loạt ánh mắt, một đôi nam nữ chói mắt thân mật nắm tay, xuất hiện trước cửa.

Chỉ vừa hiện thân đã khiến cho đám truyền thông mới vừa hội họp tốt kích động lên.

Nháy mắt tiếp theo, đèn flash liên tiếp, các loại vấn đề cũng sôi nổi vang lên.

“Phương tiểu thư, buổi công diễn vô cùng thành công, có thể tiết lộ kế hoạch lưu diễn tiếp theo không?”

“Chúc mừng hai vị, hôn lễ cụ thể là khi nào?”

……

Nhưng lại hoàn toàn khác với sự thô bạo vừa rồi đối với Chu Tuấn Vũ và Quan Vũ Phỉ.

Lúc này tuy các phóng viên cũng phỏng vấn dồn dập, nhưng trước sau vẫn cách ba bước xa, câu hỏi cũng không có gì bất thường.

Còn hai nhân vật trung tâm ——

Vân Khuynh bị Chu Thiệu Kiêu lôi kéo, bỗng chốc đã rõ ràng cảm giác được lực đạo trên tay chợt nặng.

Nàng dời mắt qua, chỉ thấy vẻ mặt của người đàn ông vẫn như thường, dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng kia hoàn toàn nhìn không ra… Kỳ thật hắn không quá thích ứng phó trường hợp trước mắt này.

Bất chợt, Vân Khuynh không khỏi cười khẽ một tiếng.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trong mắt nàng tràn đầy ý tứ trêu chọc.

Ánh mắt Chu Thiệu Kiêu tối sầm, giây lát sau, Vân Khuynh lại chuyển tầm mắt về, chủ động nhận nhiệm vụ trả lời phóng viên.

Trong quá trình này, nàng vẫn luôn cười nhạt, thái độ thích đáng, ngôn ngữ tiến lui có chừng mực, thậm chí còn không dấu vết dẫn đường cho hướng đi của đề tài.

Quả thật… Không thể không phục.

Lúc này, trong lòng một đám phóng viên đã nhìn thấy nhiều loại người đều kinh ngạc cảm thán.

Lại đảo mắt, vị hôn phu của người ta vẫn yên lặng nhìn nàng, tư thái chuyên chú kia… Tựa như truyền thông bọn họ đều vô hình hết vậy.

Thoáng chốc, các phóng viên chỉ cảm thấy bị nghẹn một bụng thức ăn cho chó, đột nhiên cảm thấy đau lòng, những câu hỏi cũng nhu hòa không ít.

Đương nhiên, một số đề tài gây sốt, truyền thông vẫn sẽ không từ bỏ, chẳng hạn như ——

“Tối nay Chu Tuấn Vũ và Quan Vũ Phỉ cũng tới xem buổi diễn, hai vị có biết không? Còn có, chúng tôi mới vừa phát hiện Quan Vũ Phỉ và cô có vài phần giống nhau, cô nghĩ sao về việc này? Đối với bạn trai cũ, cô có dao động gì hay không?”

Những vấn đề bén nhọn liên tiếp được tung ra, những đồng nghiệp khác tức khắc cũng im lặng.

Vạn người chú mục, chỉ còn chờ Vân Khuynh trả lời.

Một mảnh vắng lặng.

Chu Thiệu Kiêu híp mắt lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ âm lãnh.

Nhưng, còn chưa chờ hắn có phản ứng gì cụ thể ——

Giây tiếp theo.

Vân Khuynh cười khẽ một tiếng, không bận tâm nói: “Thì ra bọn họ có tới xem buổi diễn ư? Tôi không phát hiện.”

Nói xong, nàng đột nhiên nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Chu Thiệu Kiêu: “Như các vị thấy đó, trong nhà đã có vị này, sao tôi còn có thể… Nhìn thấy người khác?”

Lời này vừa dứt, truyền thông đều trở nên xôn xao.

Không nói đến sự ứng biến thông minh này, chỉ riêng phần khoe ân ái trong đó, quả thực lại lần nữa đả kích chó độc thân… Khụ.

Còn người nào đó được “Thổ lộ”, lại giương môi mỏng lên, mặt mày hiếm khi giãn ra.

Khoảnh khắc kia, ánh đèn và trăng sao cùng giao hòa, soi rọi vào sườn mặt hắn, phác hoạ ra bóng hình kinh diễm.

Đúng thật là… Nam sắc kinh* người.

*Kinh (惊): Kinh động, chấn động.

Lần này, không ít nữ phóng viên bắt lấy microphone, nội tâm như sói tru.

Nhưng trong mắt Chu Thiệu Kiêu lại chỉ có một người.

Hắn nhìn Vân Khuynh trước mắt, tầm mắt giao nhau, lại thấy nàng giảo hoạt cười, không có ý tốt tiếp tục nói.

“Còn về chuyện tôi và Quan Vũ Phỉ giống nhau, anh cảm thấy… Có giống không? “

——————

Lời tác giả:

PS. Ta sai rồi, ta vẫn còn kẹt văn ==

Chương sau kết cục không biết viết đến bao lâu, đại gia trước nghỉ ngơi đi.

Thuận tiện đố một câu về thế giới sau:

A. Giáo đình or thần ma

B. Tinh tế

C. Dị thế

Có điều, đều sẽ là vị diện tương đối cao cấp, dù sao thì cấp thấp đã lâu như vậy rồi ==

_________

Dương: Có một drama siêu bự đang có nguy cơ ảnh hưởng đến những bộ truyện dịch/edit không được sự cho phép của tác giả (Chẳng hạn như bộ này) vừa mới diễn ra. Vì vậy nên có nguy cơ mình sẽ phải khóa bộ truyện này một thời gian. Mình sẽ chờ vài ngày nữa xem tình hình thế nào rồi quyết định có khóa hay không. Chi tiết vụ việc mình có đăng trong phần tin nhắn, ai tò mò có thể vào xem.

P/S. Hôm nay up hoàn luôn vị diện này cho mọi người, đỡ buồn^^

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio