《Chương 353》
TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (33)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Trận thi đấu sắp bắt đầu.
Hai cơ giáp một đen một lam đối lập, phân biệt do Vân Khuynh và Ryan điều khiển.
Hai bên lúc này mới bộc lộ ra quan điểm, trong khán phòng lại bộc phát ra nhiệt tình cực lớn.
“Nữ thần cố lên a a a a a!”
“Ryan đại nhân cố lên!”
“Vân ngự cơ giáp, khuynh quét toàn trường, nữ thần tất thắng!”
“Vân ngự cơ giáp, khuynh quét toàn trường, nữ thần tất thắng!”
“Vân ngự cơ giáp, khuynh quét toàn trường, nữ thần tất thắng!”
…
Trên khán đài, thoáng chốc đã ầm ĩ một trận.
Nhưng khiến không ít người kinh ngạc chính là, sau vài giây, một loạt tiếng la đồng thanh của quần thể đã nhất thời đè ép những âm thanh khác xuống.
Những người không rõ nguyên do nhìn lại mới phát hiện ——
Là một đoàn fan lôi kéo biểu ngữ “Fan Club Tô Vân Khuynh” chiếm cứ một góc lớn ở khán phòng, lúc này đang đồng loạt cổ động hoan hô, thanh to thế lớn.
“Ta nhổ! Hình như đều mặc đồng phục? Đều là học sinh trường quân đội à?” Có người kinh ngạc nói.
Lại có người đi theo phụ họa: “Đúng vậy, không ngờ Tô Vân Khuynh mới về trường không bao lâu đã có nhiều người ủng hộ như vậy.”
…Những người vây xem nhất thời nghị luận sôi nổi, kinh ngạc cảm thán hay cực kỳ hâm mộ đều có cả.
Mộ Thiệu Tu ngồi giữa khán phòng cũng hiếm khi lại kinh ngạc nhướng mày.
“Thượng tướng…” Lúc này lại vừa lúc có mấy thân ảnh lén lút lần mò lại đây.
Mộ Thiệu Tu quay đầu, không khỏi ngừng lại: “… Sao lại là mấy người?”
Bởi vì, người tới chính là năm người Simon đã từng bại dưới tay Vân Khuynh!
Trên người mấy người này vậy mà còn… Cột băng rôn "Fan Club" của Vân Khuynh trên tay áo!
“Hắc hắc.” Chiến Hổ mới vừa lên tiếng cười chất phác, có chút ngượng ngùng.
Vẫn là Simon muốn nói lại thôi giải thích: “Chuyện, chuyện là, lúc trước bọn tôi thật thật sự sự bị bại bởi lão đại nên muốn chống lại mấy kẻ bôi đen thanh danh của cô ấy, cho nên…”
Cho nên, liền dẫn đầu bày ra một màn tiếp ứng này?
Ánh mắt Mộ Thiệu Tu chợt lóe, lại nói: “… Lão đại?”
Lần này người mở miệng chính là Nghiêm Nhã: “Mấy ngày nay lão đại thường xuyên tự mình chỉ đạo cho bọn tôi.”
“Không sai, nên bọn tôi đều nhận cô ấy là lão đại!”
Tiền Cường Phong đi theo trào dâng nói, lại bổ sung một câu: “Đương nhiên nếu Ryan có hỏi, lão đại cũng đã dặn dò rồi, chúng tôi đều sẽ nói là bị ngài ép… Ngao!”
Anh ta còn chưa nói xong đã bị Trang Kỳ Toàn một giò đá trúng bụng, biết mình lỡ lời nên vội bưng kín miệng.
Mộ Thiệu Tu: “…”
Tiểu nha đầu!
Được lắm.
Mấy ngày nay, sau lưng quả nhiên không thiếu hành động.
Sau khi được hắn “Huấn luyện đặc biệt” vẫn còn có thể yên lặng ra ngoài phát triển tiểu đệ…
Trong lúc nhất thời, Mộ thượng tướng nhìn qua mấy người tự mình kết đảng, thuận tiện làm luôn thủ hạ để hố chồng mình của vị hôn thê, thần sắc càng thêm khó lường.
“Thượng tướng…” Thấy hắn như vậy, trong lòng năm người đều nhảy dựng, sợ trở về sẽ bị lão đại nhà mình “Dạy dỗ nghiêm khắc”.
“Không có việc gì.” Mộ Thiệu Tu câu môi, âm thầm dự định khi nào trở về sẽ tính sổ, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh không gợn sóng.
Thượng tướng quả nhiên rộng lượng!
Đàn ông tốt nha!
Năm người không biết suy nghĩ của hắn, trong lòng đều kính nể, sau khi nhìn nhau một hồi mới đánh bạo nói ra ý đồ đến đây ——
“Thượng tướng, chuyện là… Ngài có muốn gia nhập với bọn tôi không?”
Simon nói, thấy chết không sờn dâng lên vật cổ vũ của hội fans hâm mộ, là một cái bảng hiệu nhỏ in chữ “Nữ thần tất thắng”.
Độ cung trên môi mỏng của Mộ Thiệu Tu càng sâu hơn, thế mà thật sự duỗi tay nhận lấy, thậm chí còn… Vẫy vẫy.
“A a a a a a a a!”
Giây tiếp theo.
Tiếng la ó che trời lấp đất truyền khắp toàn trường.
Sau khi mọi người nhìn thấy nam thần Liên Bang thì tâm trạng vẫn luôn áp lực kích động, cuối cùng vào giờ phút này cũng phát tiết ra.
Đồng thời, các fan trong Fan Club của Vân Khuynh cũng giống như ăn phải thuốc kích thích, đi theo “Mộ trưởng Fan Club” kêu lên.
“Nữ thần tất thắng a a a!” “Thắng thi đấu, cưới thượng tướng a a a!”…
Một đợt lại tiếp một đợt, các loại khẩu hiệu cảm thấy thẹn play chấn vang hội trường.
Ngay cả chính trọng tài đã bắt đầu giới thiệu quy tắc và tuyển thủ cũng bị dọa sợ tới mức tạm dừng vài giây.
Người ủng hộ Ryan vốn đang có chút cảm giác tồn tại càng bị xem như người vô hình.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
“******! Thần kinh chắc?!”
Trong đám người, Tô Mạn Mạn vốn đang tận sức la hét với fan của Vân Khuynh rốt cuộc cũng chịu không nổi xụi lơ xuống.
“Chờ Ryan đánh tiện nhân kia bò ra đất, để xem bọn họ còn kêu cái gì!”
Nhiếp Cảnh Vân nhíu mày, nghĩ đến tình cũ hiện giờ đối chọi với tình địch, bạn gái nhà mình còn một lòng gọi tên tình địch, tâm trạng chẳng ra làm sao.
Vì thế, hắn ta chỉ có lệ phụ họa vài câu, liền nói: “Tranh tài phải nhìn thật giả, an tĩnh xem đi.”
…
Tóm lại, có người điên cuồng, có người ồn ào, có người đố kỵ hận.
Trong lúc nhất thời, trên khán đài tựa như bức tranh mỗi người một vẻ.
Bên trên đài tranh tài.
Ryan hoàn toàn bị áp đảo thanh thế đột nhiên nắm chặt quyền, sắc mặt đã xanh mét một mảnh, ánh mắt như rắn độc thông qua khoang điều khiển bắn thẳng đến Vân Khuynh ở đầu bên kia.
Đáng tiếc, Vân Khuynh có cơ giáp chống đỡ hoàn toàn không có cảm giác gì.
Trên thực tế, nàng nhìn lên khán đài phía xa, lướt mắt qua cảnh tượng xung quanh, trong mắt chỉ có người đàn ông tuấn mỹ đang quơ bảng hiệu nhỏ.
Có người yêu không nhìn, ai lại để ý đến một con trùng trăm phương ngàn kế chứ?
Được, được lắm!
Thấy phía đối diện không hề có phản ứng, Ryan càng thêm tức giận.
Y thề!
Đợi lát nữa y nhất định sẽ xuất toàn lực, chiến thắng ả nhân loại này, sau đó phải lập tức nhân cơ hội khống hồn, khiến cô ta trở thành nô lệ hạ tiện nhất!
…Ryan đang nghĩ ngợi, thanh âm của trọng tài đột nhiên vang lên.
“Vòng loại Giải thi đấu cơ giáp Trường quân đội đệ nhất Liên Bang, từ 600 chọn ra 300, trận thứ ba tổ A: Tô Vân Khuynh vs Ryan, bắt đầu đếm ngược 10, 9, 8…”
Vị vương tử Trùng tộc này chấn động, lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.
Lại nhìn cơ giáp màu đen phía đối diện kia, vẫn đứng trên sân đấu không hề nhúc nhích, tựa như hoàn toàn không kịp phản ứng.
Hừ.
Quả nhiên là bao cỏ!
Ryan trào phúng cười, nắm chặt gậy thao tác, chờ đợi…
“3, 2, 1, tranh tài bắt đầu!”
Nháy mắt khi tiếng đếm ngược kết thúc kia, cơ giáp màu lam đột nhiên nhảy lên, thẳng đến giữa không trung, lại bỗng dưng lao xuống!
“Trời ạ! Kỹ thuật như thần luôn!”
“Quá nhanh! Tô Vân Khuynh nguy hiểm!” Trong khán phòng thoáng chốc truyền đến tiếng kinh hô.
…
Dưới vạn người nhìn chằm chằm, tất cả mọi người trông thấy: Cơ giáp màu lam hung hăng tấn công về phía cơ giáp màu đen của Vân Khuynh, trên cánh tay phải thậm chí đã lóe ra ánh sáng đỏ!
Đây là triển khai pháo hạt loại nhỏ!
“Tránh, tránh mau…” Có người ủng hộ Vân Khuynh đã sắp khóc đến nơi.
Đối chiến cơ giáp hiện thực khác với đối chiến giả lập, mặc dù trong quy định không cho phép sử dụng vũ khí có quy mô sát thương lớn, cũng có quy tắc nếu một bên sắp chết sẽ dừng trận so tài lại…
Nhưng một pháo này nếu khai hỏa, chỉ sợ vấn đề không chỉ là trọng thương đơn giản như vậy!
“Ha ha ha! Hay lắm!”
Có người lo lắng, Tô Mạn Mạn lại hưng phấn kêu lên: “Ryan, giết chết ả ta đi!”
Hầu kết Nhiếp Cảnh Vân khẽ nhúc nhích, sắc mặt phức tạp.
Năm người Simon vẻ mặt khẩn trương, thậm chí còn nắm tay nhau.
Chỉ có Mộ Thiệu Tu nheo mắt lại, ý cười bên môi quỷ quyệt.
Quần chúng vây xem còn lại, rất nhiều người đều không đành lòng xem tiếp.
Nhưng mà, vô luận biểu hiện của mọi người có như thế nào, giao phong trên chiến trường vẫn đến ——
Cơ giáp màu lam rốt cuộc cũng vọt tới trước cơ giáp màu đen.
Khoảng cách chỉ còn ba mét!
Nhưng cơ giáp màu đen vẫn không hề nhúc nhích.
Ryan âm trầm cười, lôi kéo cần điều khiển, pháo hạt chuẩn bị, phóng ra!
Giây tiếp theo, một tiếng vang lớn đột nhiên nổ tung trong hội trường.
“Uỳnh ——”
Một trận sương khói thoáng chốc tràn ngập.
Xong rồi.
Có người xem không ôm hy vọng gì lắc lắc đầu, nhưng mà trong chớp nhoáng lại không khỏi trừng thẳng mắt!