《Chương 354》
TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (34)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Không!
Đó là cái gì?
Chỉ một khoảnh khắc, hình như cơ giáp màu đen như quỷ mị đột nhiên bay ra từ sương khói, nhanh đến nỗi tựa như tàn ảnh!
Tránh khỏi pháo hạt, toàn thân trở lui!
Sao có thể!
Tiếng kinh hô trong chớp mắt đã truyền khắp toàn trường, Vân Khuynh mắt điếc tai ngơ.
Nàng nheo mắt phượng lại, lấy linh khí dẫn dắt, khống chế hệ thống điều khiển: Dưới loại hình thức này, chiếc cơ giáp không chỉ là một công cụ nữa mà phảng phất như hoàn toàn hợp thành một thể với nàng.
Người như cơ giáp, như vậy còn gì không làm được đây?
Vân Khuynh câu môi, nhìn cơ giáp màu lam đang bất động phía đối diện, ánh mắt u ám.
Giây tiếp theo.
Cánh tay trái của cơ giáp màu đen đột nhiên phóng ra lưỡi lê!
Hàn quang lạnh thấu xương, lướt qua khói đen dày đặc, chuẩn xác đâm vào ngực của cơ giáp màu lam!
“Tích tích tích!”
Tiếng cảnh báo của hệ thống trung tâm vang lên, Ryan từ trong kinh ngạc tỉnh dậy, trong chớp mắt tựa như máu chảy ngược!
Sao y có thể thua?
Ryan nhanh chóng phản ứng lại, kịp thời né tránh, vung cánh tay bổ tới.
Nhưng mà, giây lát sau, cơ giáp màu đen lưu loát xoay 180° độ, trực tiếp tàn nhẫn đá văng cơ giáp màu lam.
…Cứ như vậy, hai bên không ngừng giao phong, nhưng rõ ràng Vân Khuynh đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Trong lúc đối chiến, cơ giáp màu đen như quỷ mị xuyên qua công kích, Ryan dùng hết tất cả vốn liếng mà vẫn liên tiếp bị phá tan.
Nhưng đây vẫn chưa phải là kết thúc.
Đại khái chỉ qua 1 phút sau, Vân Khuynh có vẻ không kiên nhẫn nữa, đột nhiên tăng thế tấn công.
Cơ giáp màu đen đột nhiên mượn lực nhảy lên, quay cuồng 360° trên không trung!
Khởi động pháo hạt, chuẩn bị tấn công!
Một loạt động tác này, giống như đang phục chế lại một màn mở đầu của Ryan, chỉ là hai bên công thủ đã hoàn toàn đảo lộn.
Nhưng công kích của Vân Khuynh lại càng hung ác hơn, sắc bén hơn!
“Ầm ——”
Rốt cuộc, đợt tấn công bằng pháo lần thứ hai nổ vang.
Nhưng lần này, không có ngoài ý muốn.
Sau khi sương khói tan đi, cơ giáp màu lam suy sụp ngã dưới chân cơ giáp màu đen, khoang điều khiển ngay vị trí lồng ngực loẹt xoẹt điện quang, khung máy móc hầu như bị hư nát đến 80%!
Ryan thống khổ xụi lơ trong khoang, hốc mắt như muốn nứt ra: “Không…” Khó thở công tâm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
“Trận đấu kết thúc, Tô Vân Khuynh thắng! Thời gian 3 phút!” Kết quả ra lò, hiện trường thoáng chốc ầm ĩ thành một mảnh.
…Vân Khuynh ra khỏi cơ giáp, gật đầu cười với khán giả đang hoan hô ——
Thiếu nữ một thân quân trang, đẹp đến mức khí khái hào hùng chói lọi, chỉ cần khuôn mặt đã có thể khiến toàn trường điên cuồng.
“Nữ thần a a a!”
“Vân ngự cơ giáp, khuynh quét toàn trường, nữ thần tuyệt nhất!”
…
Thoáng chốc, tiếng la càng như núi hô sóng thần dâng lên.
Nếu nói vốn dĩ có rất nhiều người chỉ vì Mộ Thiệu Tu mà nhân tiện cổ vũ cho nàng, vậy thì hiện giờ bọn họ đã hoàn toàn bị mị lực cá nhân của nàng chinh phục!
“Nữ thần! Thắng thi đấu, mau đi cưới thượng tướng a!”
Đột nhiên, trong tiếng của một đám hoa si, không biết là ai nói ra một câu này.
Vân Khuynh ngẩn ra, sau khi kịp phản ứng, từ trong sân đi xuống, thế nhưng thật sự đi về phía Mộ Thiệu Tu.
“Thế nào, Mộ thượng tướng, muốn gả không?” Trước mắt bao người, nàng đến gần hắn, tươi sáng cười.
Ngay lúc này, ánh đèn từ hội trường chiếu lên phía sau thiếu nữ này, làm nổi bật mọi thứ lộng lẫy như mộng.
Nàng vươn tay, đưa về phía người đàn ông, tựa như đang chờ hắn nắm lấy.
“Gả! Mau gả đi a a a!” “Nam thần đồng ý với cô ấy đi!”
…Ồn ào vang lên khắp mọi nơi, nhưng thế giới trong mắt Mộ Thiệu Tu chỉ còn lại thiếu nữ trước mắt này.
Hắn giương môi, hiếm khi phối hợp nói: “… Sính lễ của em đâu?”
“À.” Vân Khuynh nhẹ cong môi đỏ: “Giúp anh thắng lại một trăm triệu tinh tệ, còn có lợi nhuận nữa, có đủ hay không?”
Mộ Thiệu Tu bình tĩnh nhìn lại nàng, cười nhẹ ra tiếng: “Tiền vốn đều là anh ra, tiểu nha đầu, anh thấy… Vẫn là em gả thì hơn.”
Nháy mắt vừa dứt lời kia, hắn đột nhiên nắm tay Vân Khuynh, ôm chặt lấy nàng.
Giây tiếp theo, hôn xuống… thật sâu.
“Ngược cẩu a a a!”
“Kháng nghị! Tui tới xem thi đấu không phải ăn cẩu lương mà!”
…
Khán giả lại lần nữa bùng nổ, càng có không ít người chụp hình, hưng phấn đem tin tức mình biết được truyền lên Tinh Võng.
Còn kẻ thất bại?
Có bao nhiêu người sẽ để ý tới đâu chứ?
Ryan được nhân viên công tác khiêng xuống, đưa vào phòng chữa trị và chăm sóc.
Tô Mạn Mạn vậy mà cũng không quan tâm y nữa, chỉ lôi kéo Nhiếp Cảnh Vân, xám xịt đi mất.
*
Qua một trận này, Vân Khuynh hoàn toàn chứng minh được bản thân, cũng hoàn toàn kéo dư luận trở lại.
Nhưng Ryan sau khi tỉnh lại cũng không có khả năng cam tâm.
Vì mắc sai lầm nghiêm trọng khi đánh giá thực lực của Vân Khuynh, tất nhiên y phải tìm tới đám người Simon.
Mà năm người lúc bàn giao, toàn bộ đều kiên trì nói ngày đó tại phòng khiêu chiến Vân Khuynh xác thật có biểu hiện không tốt, nhao nhao nói thẳng chính mình cũng bị lừa bịp một phen.
Lúc đầu Ryan đương nhiên không tin, nhưng lúc sau, y dùng “Khống hồn” với nhân viên công tác của trường quân đội, điều tra hình ảnh trong phòng khiêu chiến hôm đó, phát hiện biểu hiện lúc ấy của Vân Khuynh quả thật là bao cỏ như năm người đã nói, hoàn toàn bất đồng với sự sắc bén hiện tại.
“…Sao lại thế này?”
Vị vương tử Trùng tộc này nhíu mày, đột nhiên linh quang chợt lóe: “Chẳng lẽ lúc ấy cô ta muốn che dấu thực lực để tham gia thi đấu cơ giáp? Nên mới cố ý biểu hiện như thế? Lại không muốn thua tích phân nên mới nhờ Mộ Thiệu Tu đánh yểm trợ?”
Khụ.
Đây là một căn bệnh chung của một số người tự xưng là người thông minh: Thích bổ não.
Cố tình còn có người đi lên nịnh hót: “Vương tử anh minh.” Đầu liên lạc bên kia, gã đàn ông Trùng tộc gầy khẳng định nói.
Ryan đấm bàn: “Đáng giận! Nhân loại xảo trá!”
“Vương tử, vậy… Kế hoạch tiếp theo của chúng ta…?” Gã đàn ông trùng tộc lo lắng nói.
“Như cũ!” Ryan cắn răng một cái: “Chỉ là thua trận đầu mà thôi! Tôi vẫn có thể tham gia trận đấu phục sinh, anh đi thu thập nhược điểm của tất cả các đối thủ trừ Tô Vân Khuynh cho tôi!”
“Nhân viên công tác an bài bảng thi đấu đã bị tôi khống chế. Chỉ cần kế tiếp không gặp phải cô ta, kế hoạch vẫn có thể thuận lợi tiến hành như cũ!”
“Đến trận đối chiến tinh không cuối cùng lúc đó! Anh mang theo quân tinh nhuệ của tộc ta đến đây, cộng thêm số người đã bị tôi khống chế, Tô Vân Khuynh và một số ít những người gọi là tinh anh không bị tôi khống chế cho dù có lợi hại thì thế nào chứ?”
…
“Dạ.” Y bố trí từng mục kế hoạch xuống, gã đàn ông Trùng tộc cung kính đồng ý, trong mắt cũng mong đợi vô cùng.
Cho đến khi kết thúc liên lạc.
Ryan nghĩ đến thảm trạng của nhân loại sau khi kế hoạch thành công, bình tĩnh lại mới liên lạc với Tô Mạn Mạn.
“…Ryan? Vết thương của anh không sao chứ?” Sau khi kết nối liên lạc, Tô Mạn Mạn nhìn y, thần sắc phức tạp.
Ryan hít một hơi thật sâu, không bỏ qua một tia oán trách hiện lên trong mắt cô ta, nhưng mặt ngoài vẫn dịu dàng cười nói: “Mạn Mạn, anh không sao. Lần này… Em có trách anh không?”
Nếu không phải ả đàn bà này cũng một yếu tố quan trọng trong kế hoạch của y, y mới không muốn cùng cô ta lá mặt lá trái!
*
Sau trận đấu phục sinh, Ryan thành công trở lại sân thi đấu.
Lúc này, y thông qua tình báo bốn phía của Trùng tộc thu thập nhược điểm của đối thủ, thế mà thật sự lần lượt thắng các trận thi đấu. Đương nhiên, là dưới tình huống không gặp lại Vân Khuynh.
Có điều tuy là như thế, nhưng người qua đường ăn dưa cũng bắt đầu kinh hô y trọng sinh trở về.
…Tóm lại, giải thi đấu cơ giáp mặt ngoài vẫn vững vàng tiến hành, nhưng bên trong lại là sóng ngầm kích động.
Ryan trào phúng những nhân loại này ngu xuẩn, một bên liên hệ lợi dụng Tô Mạn Mạn, một bên sử dụng khống hồn với đối thủ vừa thua “Thất hồn lạc phách”, ấp ủ kế hoạch “Diệt chủng”.
Đương nhiên, y tự cho là đắc kế, lại không hề biết hành động của chính mình đã hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của Bộ quân đội.
Theo lý thuyết, kế hoạch nhân loại chống “Diệt chủng” hẳn là rất thuận lợi.
Cho đến đêm trước trận chung kết, Mộ Thiệu Tu vốn dĩ muốn mang quân đi trấn áp quân Trùng tộc lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn ——
Trong đại sảnh Mộ trạch, mọi người đều mang vẻ mặt ngưng trọng.
Vân Khuynh giật mình nhìn Mộ Thiệu Tu, có chút không thể tin nổi: “Ý anh là, anh...