*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
《Chương 384》
NAM TRANG SĂN TÌNH: CÔNG LƯỢC DẠ ĐẾ THẦN BÍ (20)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
"Được rồi! Lần này con cũng không cần phải quay về. Ta thấy con bé hoàng thất Jobhan kia cũng không tồi, đúng lúc " Chuyện làm ăn " của con đang ở nơi đó, dứt khoát nhân cơ hội này gặp mặt, ở chung mấy ngày. Còn nữa, ta đã phái Cain bên người qua đó, thay ta nhìn tình hình..."
Bên kia lão giả nói rất nhanh, trong giọng nói, thậm chí còn không kìm được toát ra đắc ý vì kế hoạch thành công.
Mạc Sâm: "..."
Hắn hơi mím môi mỏng, theo bản năng nghiêng đầu nhìn.
Lại đối diện với ánh mắt Vân Khuynh.
Tầm mắt lại lần nữa chạm vào nhau, ánh mắt nàng không khỏi lộ ra tia vi diệu.
Chẳng qua, bất luận Vân Khuynh có nhìn thế nào, cũng cảm thấy "Lịch sử đen tối" mà mình cõng nồi vừa rồi, căn bản không nghiêm trọng như vấn đề của vị này.
Người thân "Cưỡng chế thân cận" gì đó...
Chậc.
Lúc này, nàng cười như không cười mà liếc lại Mạc Sâm một cái, trong mắt hiện lên tia quỷ quyệt.
Mịt mờ cảnh cáo.
Người đàn ông khựng lại, lập tức tiếp thu được.
"Ông ngoại." Giây tiếp theo, Mạc Sâm gọi, muốn chặn đứng lão quốc vương đang thao thao bất tuyệt ở đầu kia --
Lại bị đánh gãy lần nữa.
"Con đừng nói nữa! Lần này ta đã cược cái mặt già này để đính ước với hoàng thất Jobhan. Con còn muốn làm cháu ngoại ta thì không được từ chối! Còn nữa, tháng sau là đại thọ của ta, nếu con vẫn chỉ có một mình, cũng đừng trở lại nữa!"
Liền mạch lưu loát ném xuống một chuỗi "Uy hiếp" xong, bên kia lập tức ngắt điện thoại.
"Tút tút tút..."
Âm thanh cúp máy theo đó vang lên, người đàn ông da trắng vẫn luôn chờ đã cười gượng thu hồi di động.
"Sâm điện hạ, tôi chính là Cain, ngài có chuyện gì cứ việc phân phó," ông ta nói, một bên trộm nhìn phản ứng của Mạc Sâm và... Vân Khuynh, lại phun ra nuốt vào nói: "Đúng rồi, tôi đã thương lượng tốt với Tasman điện hạ rồi..."
"A... à?"
Eric vốn dĩ đang làm phông nền, bỗng nhiên bị kéo ra tới, cũng đột nhiên không kịp phòng ngừa.
"A đúng, đúng, Sharina, chính là em gái thứ hai của tôi, con bé đã, đã chuẩn bị xong. Mạc gia chủ, ngài xem?" Lập tức, gã phun ra nuốt vào câu này, đồng dạng thấp thỏm nhìn lướt qua hai người.
Trời ơi!
Trước đó quốc vương Windsor đã giật dây, nhấc lên quan hệ hữu nghị của hoàng thất Jobhan bọn họ và Mạc Sâm, Eric cũng cực kỳ ủng hộ.
Nhưng mà, gã trăm triệu không nghĩ tới, gia chủ Mạc gia thế mà lại là một tên đồng tính!
Không chỉ có như thế, đối tượng của đối phương, căn bản cũng không dễ chọc...
Nghĩ vậy, trong nụ cười của Eric thậm chí còn toát ra vẻ chấn động --
Nếu nói lúc đầu, gã có lẽ còn có vài phần khinh thường Vân Khuynh.
Nhưng sau khi trải qua màn đại chiến vừa rồi, Eric lại thật sự phục rồi.
Thậm chí là, sợ.
Mặc dù nói hai người này làm trái thiên luân, sẽ đoạn tuyệt con nối dõi, nhưng cũng không phải chuyện gã có thể quản...
Không.
Khoan đã!
Bỗng nhiên, vấn đề "Đời sau" từ trong đầu lóe ra, thần sắc vị vương tử này thoáng chốc chấn động.
Đúng vậy, hai người ở bên nhau, chuyện khác không tính là gì, nhưng không có đời sau chính là vấn đề lớn.
- - Nên biết rằng, trong quan niệm của người ở vùng Trung Đông, không có con, tuyệt đối không phải là chuyện sinh mệnh có thể chịu được.
Đương nhiên bọn họ có thể tìm người phụ nữ khác để sinh...
Vậy thì, người phụ nữ này sao lại không thể là Sharina chứ?
Eric lên tinh thần, cứ như thế linh quang chợt lóe.
Bởi vì ở vùng Trung Đông, đàn ông thậm chí có thể cưới tận bốn người vợ.
Cho dù Sharina chỉ là một trong những người vợ của Mạc Sâm, chỉ cần có thể sinh hạ người thừa kế Mạc gia, không phải là được rồi sao...
Còn phản ứng của Vân Khuynh, gã cũng đã nghĩ đến.
Người trong hắc bang, làm sao có thể thật sự trung trinh như một?
Sharina cũng sẽ không đoạt địa vị với "Hắn", yên lặng đi theo bên cạnh Mạc Sâm, nghĩ chắc đối phương cũng sẽ không keo kiệt như vậy chứ?
Tuy vẫn có nguy hiểm nhất định, nhưng cầu phú quý trong nguy hiểm!
Nếu có thể chung một đường với Mạc gia, chính là sẽ được ích lợi nhiều hơn...
Suy nghĩ chỉ trong nháy mắt.
Giây tiếp theo, Eric cắn răng một cái, đột nhiên chuyển đề tài.
"Mạc gia chủ, Lăng thủ lĩnh. Tôi biết hai người... Cho nên, chuyện thân cận này tạm thời không cần nói đến. Chỉ là trước đó chúng tôi đã có ước định với quốc vương Windsor, chỉ sợ vẫn phải làm phiền Mạc gia chủ đi một chuyến."
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Gã nói xong, lại lập tức mở miệng.
"Đương nhiên, tôi nghĩ cũng không cần phải gặp mặt Sharina. Chẳng qua, hai ngày sau chính là tiết Diên Vĩ của nước tôi, Sharina đang muốn tham gia hoạt động tuyển chọn mỹ nhân cùng ngày. Chi bằng hai vị đều làm khách quý tham dự, như vậy gặp mặt một lần, cũng sẽ không cảm thấy ngượng ngùng."
Một loạt lời tuôn ra, có thể nói là hợp tình hợp lý.
Nghe vậy, Vân Khuynh nhướng mày, dường như cảm thấy hơi hứng thú: "Tiết Diên Vĩ?"
"Phải." Ánh mắt Eric sáng lên, vội nói.
"Diên Vĩ là quốc hoa của Jobhan chúng tôi, mỗi năm chúng tôi đều phải tổ chức ngày hội truyền thống để chúc mừng, còn tuyển chọn mỹ nhân, cũng coi như là điển hình trong một loạt hoạt động. Hai vị đến vừa đúng lúc, không bằng cũng đến xem náo nhiệt?"
Gã uyển chuyển nói, nhưng ý vị ngăn chặn người lại rất rõ ràng.
Vân Khuynh tất nhiên sẽ nghe ra.
Lập tức, ánh mắt nàng chợt chuyển, nhìn Mạc Sâm bên cạnh, không hề bất ngờ bắt giữ được thần sắc hiện lên trong mắt hắn.
Tuy lạnh nhạt, nhưng rõ ràng là không kiên nhẫn.
Nhưng, Vân Khuynh cũng hiểu rõ, cuối cùng tất nhiên hắn vẫn sẽ đáp ứng.
Cũng không phải thật sự bị thuyết phục, mà là vì lão gia tử trong nhà...
Đã vậy --
Đột nhiên nàng câu môi, nói với Eric: "Tôi thấy Tasman điện hạ nói cũng đúng. Lại nói, " Hắc Hồ " còn phải bàn chuyện làm ăn với hoàng thất Jobhan, Mạc gia chủ không bằng ở lại, giúp tôi một phen..."
Vân Khuynh nói, ánh mắt đảo qua vương tử Trung Đông bị nghẹn họng, lại chính xác dừng trên ánh mắt Mạc Sâm.
Nếu đều phải ở lại, trên danh nghĩa, nàng vẫn có thể giúp hắn tranh lại một ván.
Người nào đó vì mình mà tạm ở lại, lý do này nghe sao cũng đều tốt hơn so với ở lại gặp công chúa Jobhan nhiều...
"Mạc gia chủ?"
Nàng đưa ra kiến nghị này, thẳng tắp nhìn hắn, độ cung bên môi vi diệu.
Mạc Sâm dừng lại, rũ mắt nhìn Vân Khuynh đang cười xấu xa: "Được."
Hắn đáp, lại chuyển hướng về phía Eric, nói: "Nếu đã như thế, làm phiền mấy ngày."
"Sao, sao có thể chứ?"
Vương tử Trung Đông khoát tay, nhịn xuống không thoải mái, cười ha ha: "Tôi hoan nghênh còn không kịp nữa là. Đi thôi, mời theo tôi hồi cung trước đã."
Lời này vừa rơi xuống, Mạc Sâm hơi nhướng mày, lại làm ra chuyện tất cả mọi người không thể tưởng tượng được --
Hắn quàng tay qua vai Vân Khuynh: " Ừm, đi thôi. "
Eric:"... "
Cain:!!!
Người Hắc Hồ, người Mạc gia: Bình tĩnh.JPG.
Chỉ có Vân Khuynh hơi kinh ngạc trong nháy mắt, giây lát sau lại nở nụ cười, thậm chí cũng phối hợp một tay vòng qua lưng hắn.
Chân chính "Kề vai sát cánh",
Ừm...
Lúc này, nàng nhướng mày, cảm giác, cũng không tệ lắm.
Dù sao tựa như "Anh em tốt" chân chính như thế, nhiều kiếp trước kia đều chưa bao giờ thể nghiệm qua.
...Khụ.
Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của Vân Khuynh.
Trên thực tế, trong mắt người khác, động tác của hai người tuy đơn giản, nhưng không khí vẫn là ái muội giữa người yêu.
Eric thấy thế, hoàn toàn hoảng hốt: Quyết định của gã... Thật sự đúng ư?
*
Đêm nay.
Hoàng cung Jobhan, bóng đêm đã sâu.
Vân Khuynh rửa mặt chải đầu xong, trước khi đi ngủ lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Chính là Mạc Sâm.
"Mạc gia chủ sao lại đến đây?" Bởi vì sắp ngủ, trên người nàng chỉ mặc một kiện áo mỏng.
Chỉ là vẫn buộc ngực, bởi vậy cũng không hiện ra dáng người.
...Khụ.
Nhưng tóm lại, tỷ lệ bại lộ lớn hơn nhiều so với ngày thường.
Vân Khuynh nhướng mày, bất động thanh sắc túm cổ áo ngủ lại: "Anh đây là tập kích ban đêm sao?"
Mạc Sâm nhếch môi mỏng, phủ nhận: "Không, là tới đòi phần thưởng."
Nàng khựng lại: "Cái gì?"
Giây tiếp theo.
Hắn lại đột nhiên tới gần: "Trận quyết đấu hôm nay, tôi thắng cậu nửa phút."
Vân Khuynh lập tức bừng tỉnh.
Bỗng thấy Mạc Sâm nheo mắt lại, cười nhẹ nói: "Cho nên, kinh hỉ của cậu là gì đây?"
__________
Hoa diên vĩ: