《Chương 385》
NAM TRANG SĂN TÌNH: CÔNG LƯỢC DẠ ĐẾ THẦN BÍ (21)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Hắn nói, cúi người, một tay áp nàng lên vách tường.
Vân Khuynh có thể cảm giác được hô hấp ấm áp của người đàn ông ái muội xâm nhập vào hơi thở của nàng.
Tình cảnh này, vậy mà lại tựa như cảnh tượng “Kabe-don” mà nàng đã từng làm với Mạc Sâm.
Nhưng giờ… Hai bên công thủ đảo ngược.
Nhưng, giật mình chỉ trong nháy mắt.
Giây tiếp theo, Vân Khuynh nâng mắt lên, trực tiếp đón nhận tầm mắt mang theo sự áp bách kia.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nàng thậm chí còn cố tình tiến lên vài phần, càng thêm gần sát Mạc Sâm hơn một bước.
Sau đó, tại khoảng cách vi diệu hai trán kề sát, dừng lại.
“ ‘ Kinh hỉ ’ của tôi…” Vân Khuynh hơi câu môi, nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo thâm thúy của người đàn ông, vẫn trầm ngâm chưa đưa ra đáp án.
Trên thực tế ——
“Kinh hỉ” mà Vân Khuynh muốn đưa, tất nhiên là chuyện giới tính thật sự của nàng.
Nhưng hiện giờ còn ở địa bàn của người khác… Nhưng dưới tình huống bất cứ lúc nào cũng có thể bị theo dõi này, rõ ràng là không nên thẳng thắn.
Vân Khuynh hơi cân nhắc, cũng chỉ có thể áp dụng chính sách “Kéo dài”: “Chờ rời khỏi Jobhan tôi lại dâng lên, thế nào?”
“À?” Nghe vậy, Mạc Sâm nhướng mày, tầm mắt trói chặt tiểu hỗn đản như đang cố ý ăn quỵt hắn, ánh mắt tối sầm.
“Tất nhiên tôi sẽ không quỵt nợ.” Ngay lúc này, Vân Khuynh chuẩn xác nhận ra hắn đang hoài nghi, không khỏi cười khẽ ra tiếng: “Thật ra cũng không tới mấy ngày, Mạc gia chủ… Anh chờ không nổi sao?”
A.
Mạc Sâm dừng lại, đối diện với ánh mắt khiêu khích này, đột nhiên giơ tay, nắm lấy cằm của nàng.
“Tôi chưa đến mức lo lắng cậu sẽ quỵt nợ.” Cúi người áp lên Vân Khuynh, quý công tử tuấn mỹ hơi nhếch môi, đột nhiên xé mặt nạ lạnh nhạt xuống, nở một nụ cười ngoan lệ.
“Muốn quỵt nợ? Cậu chạy trốn được sao?” Mạc Sâm nheo mắt lại, ngón tay dài hơi lạnh xẹt qua mặt nàng.
Bắt đầu từ ấn đường… Hắn miêu tả ngũ quan tinh xảo của Vân Khuynh, lại lướt qua tóc mái bên trán của nàng.
Tựa như đang thưởng thức âu yếm một vật phẩm vậy.
Nhưng mà, cho dù đối diện với dáng vẻ của người đàn ông, Vân Khuynh cũng không có nửa phần kinh ngạc.
“Chạy?” Giây tiếp theo, nàng hơi nghiêng đầu, tránh khỏi kiềm chế của hắn, không hề sợ hãi đối diện với đôi mắt đen tối kia.
“Có vị mỹ nhân như anh ở đây, sao tôi có thể bỏ được?”
Vân Khuynh trêu đùa, lại giơ tay xoa sườn mặt của Mạc Sâm, vuốt ve hình dáng hoàn mỹ kia.
Giây tiếp theo.
Nàng chỉ cảm thấy một cổ lực đạo đánh úp lại.
Lại ngước mắt, đã bị Mạc Sâm nâng cằm lên, hung hăng cắn lên khóe miệng.
“Thu ít lợi tức trước…”
Lời thì thầm của người đàn ông quanh quẩn trong phòng, hắn bá đạo xâm nhập môi lưỡi của nàng.
Dùng hết sức đoạt lấy.
Vân Khuynh một chút cũng không lùi bước.
Ngược lại, giây tiếp theo ngay khi kịp phản ứng lại, một tay nàng giữ chặt cổ áo của mình, một tay vòng lấy cổ Mạc Sâm, trả thù gặm cắn lại thật mạnh.
Cho đến khi nếm được hương vị tơ máu trên môi mỏng của hắn, trong mắt Vân Khuynh xẹt qua lưu quang tối tăm, liếc mắt khiêu khích nhìn người đàn ông một cái.
Ánh mắt Mạc Sâm chợt tối.
Trong chớp nhoáng, hắn đột nhiên áp lên lần nữa.
Lấy hôn mà chiến, hai bên giao phong kịch liệt mà nhiệt tình.
…Trong ánh đèn nhỏ mông lung mà mê ly, ánh sáng nhỏ vụn chiếu lên thân hai người đang thân mật ôm nhau.
“Thanh niên” soái khí và người đàn ông tuấn mỹ cướp đoạt lẫn nhau.
Trận đấu tranh ái muội này, không giống như nam nữ dịu dàng thắm thiết, ngược lại còn tràn ngập ý vị cực hạn bá đạo… Lãnh khốc ngang nhiên, lại càng khiến tâm thần người ta lay động.
—— ngay cả bọn thị nữ phụng mệnh lấy tình báo nhân cơ hội nhìn trộm, ở ngoài khe cửa nhìn một màn này cũng đều mặt đỏ tim đập.
Vì thế, bọn họ đứng đấy một lúc lâu, thậm chí còn không thể di chuyển lấy một bước.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Không dám quấy rầy, cũng… Không muốn quấy rầy.
Rốt cuộc, thị nữ đi đầu đỏ mặt, dùng âm lượng gần như không thể nghe thấy: “Hay là, chúng ta về trước đi.”
…“Sao mới đó đã trở lại rồi?”
Nhưng, vài phút sau, trong một tẩm điện xa hoa lại vang lên âm thanh ngang ngược chất vấn: “Giờ mới có bao lâu đâu? Rốt cuộc mấy người có nhìn thấy người không?”
Người mở miệng là một cô gái có diện mạo diễm lệ, cũng chính là Nhị công chúa Sharina của hoàng thất Jobhan!
Lúc này, cô ta nhíu mày đảo qua đám thị nữ nhút nhát, tùy tay chỉ: “Fina, cô nói, sao lại thế này?”
“Điện hạ,” Thị nữ gọi là “Fina” kia tiến lên vài bước, co rúm cuối xuống: “Chúng, chúng tôi đã đi, nhưng khách quý cũng không có trong phòng, cho, cho nên…”
“Không có?” Sharina cười nhạo một tiếng: “Vậy sao các người lại không đi tìm hả? Ngu ngốc!”
“Không, không phải,” Fina há miệng, gian nan nói: “Chúng tôi đã tìm, nhưng khách quý hắn…”
Cô ấy phun ra nuốt vào, nhất thời không nói được.
Sharina thấy thế thì tức giận: “Hắn như thế nào…”
Nhưng lần này, còn chưa chờ cô ta phát tác xong ——
Một giọng nam hồn hậu chợt vang lên: “Sharina.”
Sharina quay đầu vừa nhìn, lại thấy Eric xuất hiện ở cửa phòng: “Anh cả!”
Eric gật đầu, đi đến, quét mắt nhìn Fina.
“Hắn đến phòng một người khách khác?” Gã suy đoán nói.
“…Dạ.” Fina vội khẳng định.
“Tôi biết rồi.” Eric tức khắc mặt trầm như nước, vung tay lên: “Các người lui xuống trước đi.”
Một đám thị nữ như được đại xá, vội vàng khom người cáo lui.
“Anh cả, rốt cuộc sao lại thế này?”
Trong phòng chỉ còn anh em hai người, Sharina lập tức vội la lên.
Eric nhìn cô ta, chậm rãi nói: “Sharina, anh vừa định nói với em đây. Lần xem mắt này là quốc vương Windsor và phụ vương định ra, vốn định để “Mạc” và em gặp mặt trước, không cần quá long trọng, bởi vậy phụ vương cũng không tự mình ra mặt, đem việc này giao toàn quyền cho anh…”
“Anh cả!” Gã nói một chuỗi, Sharina lại không kiên nhẫn.
“Những chuyện này em đều biết. Không phải anh đã gặp qua Mạc rồi sao, cũng vẫn luôn nói với em anh ta có bao nhiêu xuất sắc…”
“Không phải.” Eric thở dài, cười khổ nói: “Sharina, Mạc quả thật xuất sắc, nhưng anh cũng chỉ mới biết được, hắn, hắn là một người…”
Nói đến đây, gã dừng một chút, rốt cuộc vẫn gian nan nói: “… Đồng tính luyến ái. Hơn nữa đối tượng của hắn lần này cũng ở đây.”
“Cái gì?” Sharina nghe rõ chợt bùng nổ: “Ôi trời ạ! Thánh A La tối thượng, đây quả thực là tội lỗi không thể tha thứ!”
Phản ứng của cô ta vô cùng kịch liệt.
—— Như phần lớn người tại vùng Trung Đông, Sharina là một giáo đồ kiên định tôn thờ Thánh A La.
Mặc dù hiện giờ là thời đại mới, rất nhiều điều giáo của Thánh A La giáo có cải tiến, bản thân hoàng thất Jobhan cũng coi như “Tiến bộ”.
Bởi vậy ở Jobhan, các giáo đồ cũng không phải rất khắc nghiệt, tỷ như sẽ phóng khoáng trong việc phái nữ ăn mặc trang điểm.
Nhưng nói đến đồng tính luyến ái, vẫn là dị đoan tuyệt đối!
“Shit!” Sharina thét chói tai ra tiếng: “Đây là vũ nhục em!”
Eric vội vàng kéo cô ta lại: “Sharina, bình tĩnh một chút, không đến mức hỏng bét như em nghĩ đâu…”
Gã trấn an nói, lại tự mình cân nhắc rồi nói một lần.
“…Tóm lại, chỉ cần em đi theo bên cạnh Mạc, có thể sinh hạ người thừa kế là được, còn tên ‘ Lăng ’ kia, ngàn vạn không nên đi trêu chọc, biết chưa?”
Eric tận tình khuyên bảo, ngàn dặn dò vạn dặn dò.
Lại không chú ý tới ——
Sharina mặt ngoài ngoan ngoãn nghe nhưng ánh mắt lại lập loè, hiển nhiên là có ý nghĩ khác.
*
Sáng sớm hôm sau.
Eric mời Mạc Sâm và Vân Khuynh đến sảnh yến tiệc hoàng cung cùng dùng bữa sáng.
Đi theo, còn có Cain.
Còn người “Hắc Hồ” và Mạc gia đã được đưa đến nơi khác dùng cơm.
“Mấy ngày nay phụ vương bận rộn nên để tôi chiêu đãi hai vị, mong hai vị đừng nên ghét bỏ…” Eric cực kỳ ân cần.
Hai người Vân Khuynh và Mạc Sâm tất nhiên sẽ không tỏ vẻ để ý.
Rất nhanh, bốn người đến sảnh yến tiệc, ngồi xuống.
Từng loại mỹ thực mang theo sự đặc sắc của vùng Trung Đông được bày lên, đám thị nữ dọn bàn mang theo khăn che mặt, tới tới lui lui, bước chân đều uyển chuyển nhẹ nhàng…?
Không đúng.
Vân Khuynh ngồi tại vị trí, đột nhiên phát hiện một thị nữ không thích hợp ——