《Chương 386》
NAM TRANG SĂN TÌNH: CÔNG LƯỢC DẠ ĐẾ THẦN BÍ (22)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Mặc dù cô ta ăn mặc trang điểm không khác gì những người còn lại.
Nhưng động tác lại có vẻ rất cứng ngắc, một đôi mắt đẹp lộ ra ngoài lại trốn tránh nhìn lung tung.
Không giống như tới dọn đồ ăn, mà giống đặc biệt tới nhìn người hơn.
…Thú vị.
Vị này, sẽ không phải chính là công chúa điện hạ mà người nào đó vốn dĩ phải xem mặt đấy chứ?!
Thế mà trực tiếp cải trang thành thị nữ đến đây…
Chậc.
Lúc này, trong mắt Vân Khuynh hiện lên tia nghiền ngẫm, tầm mắt không hề che giấu khóa chặt “Tình địch” hư hư thực thực này lại.
Có lẽ là ánh mắt quá mức rõ ràng ——
Rất nhanh, không chỉ có đối phương chú ý tới, tính cả bàn còn lại ba người cũng nhìn theo nàng.
Nháy mắt khi thấy rõ “Thị nữ” kia, sắc mặt Eric đột biến!
Mạc Sâm chỉ liếc mắt một cái, lập tức không có hứng thú dời tầm mắt trở lại, nhìn Vân Khuynh ở bên cạnh, thần sắc khó lường.
Còn Cain lại hoàn toàn không rõ nguyên do.
Nhưng tóm lại, lúc này “Thị nữ” kia đã trở thành đối tượng cho mọi người chú ý.
Cứ như vậy, rõ ràng cô ta bắt đầu hoảng loạn, không dám lại nhìn người khác nữa, ngoái đầu nhìn về phía vẫn Vân Khuynh vẫn luôn đánh giá mình.
Vân Khuynh nhướng mày, vẫn như cũ không rút tầm mắt về, thậm chí còn nhếch môi với cô ta.
—— Giờ phút này, vị trí của nàng vừa lúc ngồi cạnh cửa sổ, khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lười biếng, nở nụ cười không chút để ý… Tư thái vô cùng tùy ý, nhưng lại hấp dẫn trí mạng.
Như có như không trêu chọc, quả thực chính là đòn sát thủ lớn nhất với trái tim thiếu nữ.
Cố tình, bản thân Vân Khuynh lại hoàn toàn không ý thức được.
Thế là giây tiếp theo, nàng nhìn ánh mắt “thị nữ” kia đột nhiên trở nên cực sáng, còn chưa kịp phản ứng ——
Đã thấy đối phương thẳng tắp đi tới.
“Mời dùng.” Cô ta ôn nhu nói, đặt thức ăn lên bàn, vừa muốn lui xuống, thân thể đột nhiên nhoáng lên!
Trong chớp nhoáng, cô ta thẳng tắp ngã về phía lòng ngực Vân Khuynh.
Nhưng mà, ngay lúc đó, môi mỏng của Mạc Sâm hơi nhếch, kéo người qua một cái.
“Rầm ——”
Một lát sau, “Thị nữ” kia chật vật nửa ngã xuống ghế, quần áo trên người bị đồ ăn văng tung tóe loang lổ.
Còn Vân Khuynh ——
Cũng đã bị Mạc Sâm kéo lên, đứng sang một bên.
“Shari… Fina!” Eric không khỏi kinh hô ra tiếng, nói được một nửa, tốt xấu gì cũng nhớ rõ không thể bại lộ thân phận của em gái, lập tức sửa lời: “Người đâu! Mau dẫn Fina xuống rửa mặt chải đầu!”
Giao phó xong, gã lại vội vàng cáo lỗi: “Thật ngại quá… Là nô bộc trong cung không được huấn luyện chu toàn.”
Nhưng mà, Mạc Sâm khẽ câu môi, căn bản không tiếp lời, chỉ giữa chặt tay Vân Khuynh, hỏi: “Không sao chứ?”
Nói lời quan tâm, nhưng… Sức lực hắn giữ lấy nàng lại ngày càng tăng thêm.
Vân Khuynh: “…”
Nàng ngừng một lát, lúc này kết hợp với biểu hiện của người đàn ông này, cuối cùng cũng quay lại hiện tại.
Vừa rồi… Vị công chúa điện hạ kia sợ là nhận lầm người rồi đi?
Mà hiện tại, mình lại không biết sao lại khiến đối phương sinh ra hiểu lầm, có khả năng đang bị “Bình giấm” này hiểu thành đang “Trêu hoa ghẹo nguyệt”.
Trời…
Vân Khuynh thầm thở dài, suýt nữa muốn đỡ trán.
“Không sao, chỉ là ‘ ngoài ý muốn ’ thôi.” Giây tiếp theo, nàng mở miệng, hướng về phía vương tử vùng Trung Đông đang cực kỳ lúng túng nói, lại giương môi lên, mỉm cười đối diện với ánh mắt của Mạc Sâm.
“May mà Mạc gia chủ nhanh tay lẹ mắt, giúp tôi tránh được một kiếp.”
Vân Khuynh tựa như lơ đãng nói, dùng phương thức này trấn an người nào đó, đồng thời cũng chỉ ra thân phận thật sự của hai người.
A.
Nghe vậy, ánh mắt Mạc Sâm chợt tối lại, hoàn toàn rõ ràng tính toán này của nàng.
Lúc này, hắn nhìn tiểu hỗn đản luôn đưa tới hoa đào này, chỉ cảm thấy ngứa tay.
Mà Mạc Sâm cũng không kìm chế lại cổ xúc động này.
Giây lát sau, trước mắt bao người ——
Hắn nâng cằm nàng lên một phen, dạy bảo một câu: “Không có việc gì thì đừng nhìn lung tung.”
“…Được.”
Vân Khuynh ngoan ngoãn thụ giáo, cũng bất chấp trường hợp, trước tiên phải ổn định người đàn ông này lại mới là chính đạo.
…Cứ như thế, hai người không coi ai ra gì trêu chọc nhau một phen.
Thẳng đến khi làm Cain nhìn đến mức nơm nớp lo sợ, làm sắc mặt Eric càng đen hơn.
Còn người đang được nâng dậy, công chúa điện hạ trong trang phục thị nữ —— càng khó có thể tin trừng lớn mắt.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Thì ra… Cô ta nhận lầm người!
Trong lúc nhất thời, Sharina nhìn về phía thanh niên soái khí vừa khiến cô ta tim đập thình thịch vừa rồi, lại nhìn người đàn ông tuấn mỹ căn bản không nhìn về phía này, chỉ cảm thấy khóe mắt như muốn nứt ra.
Sao có thể?
Hai người đàn ông xuất sắc như vậy, tại sao lại muốn ở cùng nhau?
Rõ ràng đã phạm vào tội lớn, nhưng vẫn dám không kiêng nể gì mà thân mật như vậy!
Còn có vừa rồi… Cô ta quá khẩn trương, biểu hiện quả thật có chút thất thường. Như vậy, có phải bọn họ đã sớm đoán được thân phận của cô ta rồi hay không?! Sau đó, người nọ cố ý làm cô ta xấu mặt!?
…Sharina càng nghĩ càng là phẫn nộ.
Cuối cùng, trước một giây khi bị đưa ra ngoài, cô ta oán hận liếc mắt nhìn hai người một cái, âm thầm thề.
Sharina cô ta tuyệt đối sẽ không thua một tên “Đàn ông”!
Nếu Mạc Sâm thật sự xuất sắc, vậy cô ta nhất định phải kéo hắn về quỹ đạo, đồng thời, cũng muốn khiến cho tên đã cố ý nhục nhã cô ta kia phải hối hận!
*
Lại qua hai ngày.
Ngày thứ hai sau khi trải qua “Khúc nhạc đệm nhỏ” vào buổi sáng, việc đàm phán làm ăn vô cùng thuận lợi.
Thậm chí… Có lẽ là bởi vì chột dạ hoảng hốt, trong lúc thương lượng, trạng thái dẫn đầu của Eric không tốt, Vân Khuynh hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Bởi vậy, đám người Mạc gia vốn đến làm chứng cho hai phe đã trực tiếp trở thành phông nền, chỉ có thể kinh ngạc cảm thán với người của lão đại tìm quả nhiên cũng độc ác tàn nhẫn.
…Khụ.
Tóm lại, một chuyện hợp tác súng ống đạn dược rất nhanh đã ký kết hiệp ước.
Tới ngày thứ ba.
Tiết Diên Vĩ của Jobhan đã đến, Mạc Sâm và Vân Khuynh đều nhàn rỗi, mỗi người liền lãnh thủ hạ tham gia sự kiện trọng đại này ——
Sau giữa trưa.
Trên đường phố lớn nhỏ, từng tòa nhà dựng lên những bảng hiệu màu sắc rực rỡ, bên trên còn treo các loại trang sức hoa mỹ tung bay, đều miêu tả các màu hoa Diên Vĩ: Lam, trắng, vàng… Rực rỡ tươi đẹp.
Lúc này, dân bản xứ ăn mặc phục sức kỳ dị, trên mặt phần lớn còn mang mặt nạ cổ quái, kích động rõ rệt, toàn bộ hướng về phía quảng trường trên con đường chính.
Chỉ thấy tại trung tâm quảng trường có một sân khấu ngoài trời thật cao, phía dưới là chỗ ngồi xếp thành hàng.
—— Từ buổi chiều đến lúc chạng vạng, ở nơi đây sắp diễn ra sự kiện lớn nhất trong tiết Diên Vĩ: Tranh cử danh hiệu “Nữ hoàng Diên Vĩ”!
Cũng được xem như là cuộc thi tuyển chọn mỹ nhân mỗi năm một lần của Jobhan.
Không giới hạn thân phận, chỉ cần tuổi từ 18 - 25 đều có thể báo danh, ngay cả nữ quyến hoàng thất dự thi cũng không có bất kỳ ưu đãi nào.
Bởi vậy mỗi khi đến thời điểm này này, thiếu nữ tuổi xuân xuất sắc của cả nước đều sẽ hội tụ tại đây, tranh nhau khoe sắc.
Cuối cùng, từ một ngàn người xem may mắn, bỏ phiếu tại chỗ định ra người đứng đầu.
…Đây tuyệt đối là một việc trọng đại hiếm có tại vùng Trung Đông.
Cho nên hiện giờ cách giờ kéo màn vẫn còn gần nửa tiếng, nhưng tại hiện trường đã chen chúc mãnh liệt.
Đương nhiên, đám người Mạc gia và “Hắc Hồ” làm “Khách quý”, đã trực tiếp được mới đến đây, ngồi ngay hàng thứ nhất.
“Mạc gia chủ, Lăng thủ lĩnh, hai vị cứ dẫn theo người ngồi ở đây đi, có phân phó gì cứ tùy ý sai khiến nhân viên công tác. Tôi đi vào hậu trường xem trước một lát…”
Eric sắp xếp tốt cho đội ngũ của hai đại lão này, lập tức không ngừng bước chân vội vàng rời đi.
Trên chỗ ngồi, Vân Khuynh nhướng mày, quét mắt nhìn cảnh tượng hung tàn phía sau.
Chọn mỹ nhân gì đó, quả nhiên là tất cả mọi người đều thích xem…
Nàng cảm khái, người đàn ông bên cạnh đột nhiên dời mắt qua.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Ánh mắt Vân Khuynh chợt lóe, vui đùa hỏi một câu: “Nói mới nhớ, lát nữa sẽ có không ít người đẹp, không biết Mạc gia chủ thích kiểu nào?”
Ánh mắt người đàn ông thoáng chốc tối sầm, môi mỏng hé mở.
Song, còn chưa đợi hắn đáp lại, một người khác đã đoạt trước: “Lão đại.”
Là Ngũ Vi vừa rồi đã rời khỏi đội ngũ, không biết cô từ nơi nào trở về, lúc này từ từ chen vào bên cạnh Vân Khuynh, kề sát tai nói nhỏ vài câu.
Nháy mắt khi nghe rõ kia, Vân Khuynh hiếm khi kinh ngạc, đồng tử co rụt lại.