Hệ Thống Nam Thần Giới Giải Trí

chương 44: ngoài ý muốn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Ngoài ý muốn (First kiss :))))

Tác giả : Đình Băng

Trans : Rin_

Edit : Miu

Âu Dương Thiên Nhiên có nghĩ như thế nào cũng không ngờ được fans của mình lại đem đến cho cậu một bất ngờ lớn đến như vậy. Sau khi một màn chúc mừng của các fans trêи màn hình kết thúc, ngay lập tức, đám người Tiểu Mai liền đưa Âu Dương Thiên Nhiên đến một căn phòng, bên trong đó là toàn bộ những món quà mà fans tặng cho cậu.

Quần áo, khăn choàng cổ, kính râm vâng vâng, cái gì cũng đều có.

Nhưng cái này không phải là điều quan trọng nhất, mà chính là một bình thuỷ tinh chứa đầy hạt giấy đủ mọi màu sắc. Đây đều là do tất cả thành viên trong "Fans club Nhị thiếu" tự tay gấp, hơn nữa họ còn viết lời chúc của mình đến Âu Dương Thiên Nhiên lên đó, ký tên của chính họ lên.

Chỉ trong buổi tối ngày hôm nay mà Âu Dương Thiên Nhiên đã cảm nhận được sự rung động chưa từng có trước đây. Sau hai mươi mấy năm, cậu rốt cuộc cũng trải qua được một ngày sinh nhật hoàn chỉnh, hơn nữa còn được rất nhiều rất nhiều người chúc phúc. Cuối cùng, Âu Dương Thiên Nhiên ôm lấy bình thuỷ tinh kia, làm ra một động tác hôn môi, nhờ Tiểu Mai chụp giúp cậu vài tấm hình, lập tức đăng lên weibo, đồng thời gửi lời cảm ơn chân thành đến những người fans đã giúp cậu có một buổi sinh nhật đáng nhớ.

Âu Dương Thiên Nhiên vui đến nỗi bất chấp uống vài ly champagne, sau đó cậu liền say, Không sai! Chỉ vai chén champagne lại có thể chuốc say một thần rượu là cậu. Trước kia ở Trái Đất, chức vụ của cậu thường xuyên tiếp xúc với các loại tiệc rượu, cho nên dần dần, cậu đã luyện được một tửu lượng khó ai sánh nổi, chỉ vài ly champagne vốn không là gì trong mắt cậu. Không ngờ rằng, nguyên chủ lại là một người có thể chất uống rượu vào là say, cho nên vừa mới uống được vài ly, đã khiến Âu Dương Thiên Nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng một trận.

Mọi người thấy Âu Dương Thiên Nhiên uống say, liền đưa cậu trở về phòng. Sau đó, từng người từng người rời đi.

Âu Dương Thiên Hùng và Triệu Vân trở về Âu Dương gia. Âu Dương Dịch thì nghỉ ngơi ở một phòng cao cấp bên cạnh Âu Dương Thiên Nhiên. Ba người Hạ Tuấn Quân, Tiểu Mai và Lâm Giai Giai được hưởng hào quang của Âu Dương Thiên Nhiên, đồng dạng ở lại khách sạn năm sao này. Tuy rằng ba người không phải ở phòng cao cấp như Âu Dương Thiên Nhiên, nhưng cũng là ở phòng hạng sang chỉ sau phòng cao cấp. Việc này khiến Tiểu Mai và Lâm Giai Giai vui đến hỏng rồi.

Mọi người rời đi khoảng hơn một giờ, Âu Dương Thiên Nhiên nguyên bản đang ngủ ở trêи giường đột nhiên bật dậy. Chỉ thấy cậu chậm rãi đứng lên, trực tiếp đi ra phía cửa.

Trong bóng đêm, chỉ có đôi mắt đen láy sáng ngời của Âu Dương Thiên Nhiên hiện lên, giống như được nước suối ngàn năm gội rửa, đầy mê hoặc, gương mặt cậu cũng không có bất kì biểu tình gì. Âu Dương Thiên Nhiên vẫn duy trì hình tượng cao lãnh của ngày thường, nếu không phải trêи người cậu vẫn còn mùi rượu, thì căn bản không thể nhìn ra được cậu đang say.

Âu Dương Thiên Nhiên ra khỏi phòng liền nhìn xung quanh, xác định vị trí của nhà vệ sinh, sau đó liền vào trong. Chẳng những đi WC mà cậu còn tắm rửa một trận. Sau khi đem cơ thể tẩy rửa sạch sẽ, Âu Dương Thiên Nhiên mặc vào áo choàng tắm dày, bước ra khỏi phòng tắm. Ngay sau đó, Âu Dương Thiên Nhiên đứng ở cửa phòng tắm ngây người trong chốc lát, đột nhiên cậu lại bước đến mở ra cửa phòng mình, đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng, trong hành lang yên tình, mơ hồ nghe được âm thanh lẩm bẩm của Âu Dương Thiên Nhiên.

"Kỳ lạ nha! Sao lại có một cái cửa ở đây vậy?"

Đối diện với phòng số là phòng số , đó là căn phòng tốt nhất của toàn khách sạn năm sao này. Ban đầu Âu Dương Thiên Hùng dự định đặt căn phòng này, nhưng lại được báo lại rằng, căn phòng này đã có người đặt trước, hơn nữa còn từ rất sớm. Bởi vì khách sạn này không thuộc danh nghĩa của tập đoàn Âu Dương, cho nên cuối cùng, Âu Dương Thiên Hùng bất đắc dĩ đành phải đặt hai căn phòng số và còn lại.

Âu Dương Thiên Nhiên mở ra cửa phòng, liền phát hiện trước mặt mình vẫn còn một cánh cửa khác, cho nên rất là nghi hoặc nha. Cậu tự hỏi.

"Sao còn có một cánh cửa nữa vậy?"

Sau đó cậu vươn tay, trực tiếp đẩy cửa ra, mà cánh cửa đó cư nhiên chỉ khép hờ, cho nên cứ như vậy dễ dàng bị Âu Dương Thiên Nhiên đẩy ra.

-----

Sau khi Lăng Ảnh Liệt hoàn thành suất diễn của mình ở đoàn phim 《 Quang cùng Ám 》, liền trực tiếp rời đi, trước tiên xử lý một vài văn kiện khẩn cấp của công ty. Vội vội vàng vàng đến giờ rưỡi đêm mới về đến khách sạn mà anh vẫn luôn ở.

Bởi vì buổi tối vẫn chưa ăn cơm, hơn nữa đã bận rộn lâu như vậy, cho nên Lăng Ảnh Liệt cảm thấy dạ dày của mình có chút khó chịu, liền nhờ người đại diện Phạm Hợp ra ngoài mua cho anh một ít đồ ăn. Đương nhiên, lấy tính cách bắt bẻ của Lăng Ảnh Liệt, thì anh chỉ muốn ăn đồ ăn của một chỗ cố định. Cho nên, nửa đêm nửa hôm, Phạm Hợp vô cùng bất đắc dĩ lát xe giữa trời đêm giá rét, đi đến tiệm cơm mà Lăng Ảnh Liệt nói.

Lăng Ảnh Liệt vừa mới tắm xong, từ trong phòng bước ra đột nhiên nghe được tiếng mở cửa từ bên ngoài truyền đến. Anh tưởng rằng Phạm Hợp đã mua đồ ăn khuya trở về, cho nên sau khi mặc xong áo choàng tắm, liền trực tiếp đi ra ngoài. Kết quả, anh nhìn cửa phòng đang mở, lại không có bất kì ai.

Chẳng lẽ Phạm Hợp rời đi rồi? Lăng Ảnh Liệt hơi hơi nhíu mày, mới vừa quay người lại, lập tức liền phải lùi về sau một bước.

"Âu Dương Thiên Nhiên?"

Không sai! Thiếu niên trước mặt anh đồng dạng mặc một chiếc áo choàng tắm trắng tinh, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt sáng ngời chính là người mà Lăng Ảnh Liệt vừa đối diễn sáng hôm nay, Âu Dương Thiên Nhiên.

Lăng Ảnh Liệt hoàn toàn không ngờ đến người vào phòng của mình lại là Âu Dương Thiên Nhiên, cũng không rõ vì sao Âu Dương Thiên Nhiên hắn là đang ở đoàn phim lại chỉ mặc áo choàng tắm xuất hiện trong phòng của anh.

"Sao cậu lại ở đây?"

Thanh âm của Lăng Ảnh Liệt có chút nghèn nghẹn, ở trong căn phòng yên tĩnh lại có chút thâm trầm khác thường. Anh nhấp miệng, nhìn Âu Dương Thiên Nhiên, giống như đang chờ Âu Dương Thiên giải thích.

"Tôi đương nhiên ở chỗ này."

Âu Dương Thiên Nhiên không chớp mắt mà nhìn gương mặt đẹp trai đầy góc cạnh của Lăng Ảnh Liệt, dùng ngữ khí đầy giận dỗi nói.

Gương mặt cậu có chút ửng đỏ, bởi vì vừa mới tắm rửa xong, cho nên mái tóc của Âu Dương Thiên Nhiên vẫn chưa khô. Bọt nước li ti từ mái tóc đen nhánh nhỏ xuống, chạy dọc theo gương mặt tinh xảo của Âu Dương Thiên Nhiên. Cổ áo choàng tắm hơi mở rộng, lộ ra một mảnh xương quai xanh. Da thịt trắng nõn mịn màng vừa mới tắm xong, giữa ánh sáng nhu hoà trong phòng, có vẻ phá lệ câu dẫn người khác phạm tội. Mà ánh mắt Lăng Ảnh Liệt cũng không tránh khỏi dừng lại trêи xương quai xanh mê người của Âu Dương Thiên Nhiên vài giây đồng hồ.

"Anh làm sao vậy?"

Âu Dương Thiên Nhiên bày ra bộ dáng mỹ nam vừa mới tắm xong, khiến cơ bắp toàn thân Lăng Ảnh Liệt trở nên căng thẳng, không khỏi mang lên một chút phòng bị. Ngữ khí lúc nói chuyện cũng mang theo vài phần cương ngạnh. Anh không tin, Âu Dương Thiên Nhiên lại vô duyên vô cớ nửa đêm ăn mặc mê người như vậy chạy đến phòng anh chỉ để chơi. Anh hôm nay ở lại khách sạn này, ngoại trừ Phạm Hợp ra, không có một ai biết. Như vậy, tại sao Âu Dương Thiên Nhiên lại xuất hiện ở đây? Ngữ khí nói chuyện của cậu so với thường ngày hình như có chút không giống lắm.

Âu Dương Thiên Nhiên dường như một chút cũng không hề nhận ra được Lăng Ảnh Liệt đang phòng bị, tầm mắt của cậu chậm rãi rời khỏi gương mặt của Lăng Ảnh Liệt, dừng lại ở cốc nước cách đây không xa phía sau, nhàn nhạt nói.

"Tôi khát..."

Lăng Ảnh Liệt có chút sửng sốt. Nửa đêm chạy tới đây, chỉ là vì muốn uống nước thôi sao? Thấy thế nào cũng giống như là đang tìm cớ. Lăng Ảnh Liệt nhíu chặt mày, một đôi mắt như ưng, gắt gao mà nhìn chằm chằm Âu Dương Thiên Nhiên, lạnh lùng nói.

"Có chuyện gì thì cậu có thể nói thẳng."

Anh không thích nhất chính là cảm giác ngoài ý muốn này.

Nào biết rằng Âu Dương Thiên Nhiên tựa hồ không nghe ra sự lãnh ngành trong thanh âm của Lăng Ảnh Liệt, cậu tiến lên một bước, tới gần Lăng Ảnh Liệt, tiếp tục lặp lại lời nói vừa rồi.

"Tôi khát..."

Từ nhỏ, khướu giác của Lăng Ảnh Liệt đã đặc biệt mẫn cảm, tuy rằng trong miệng của Âu Dương Thiên Nhiên toả ra mùi rượu không mấy nồng nặc, nhưng Lăng Ảnh Liệt vẫn có thể ngửi thấy được, anh nhịn không được hỏi.

"Cậu uống rượu?"

Âu Dương Thiên Nhiên giống như tự hỏi một chút, sau đó vô cùng ngoan ngoãn gật đầu.

"Đúng vậy. Uống rượu, say."

Uống say? Lăng Ảnh Liệt nhìn đôi mắt sáng ngời như ánh trăng trong đêm của Âu Dương Thiên Nhiên, trong lòng một chút cũng không tin Âu Dương Thiên Nhiên đang say. Nhưng mà hành vi và ngữ khí lúc nói chuyện của Âu Dương Thiên Nhiên xác thật không giống với thường ngày cho lắm, điều này khiến cho Lăng Ảnh Liệt có chút nghi hoặc.

"Tôi khát! Muốn uống nước... muốn uống nước..."

Thấy Lăng Ảnh Liệt không để ý đến mình, Âu Dương Thiên Nhiên liền bắt đầu nháo, gương mặt tuấn mỹ lộ ra khát vọng mà một đứa nhóc muốn có.

Quả thực rất giống một đứa bé đang khát nước. Đây là ấn tượng mà Âu Dương Thiên Nhiên hiện tại với Lăng Ảnh Liệt. Sau đó, Lăng Ảnh Liệt ma xui quỷ khiến lại giúp Âu Dương Thiên Nhiên rót đến một ly nước.

"Cảm ơn..."

Âu Dương Thiên Nhiên nhận lấy ly nước, uống hết, sau đó liền trực tiếp nhét ly vào trong tay của Lăng Ảnh Liệt, nói.

"Tôi muốn đi ngủ."

Nói xong lập tức đi về phía phòng ngủ, hoàn toàn không để ý đến Lăng Ảnh Liệt.

"Khoan đã..."

Thấy Âu Dương Thiên Nhiên muốn đi vào phòng, Lăng Ảnh Liệt vô cùng nhanh tay, duỗi tới bắt lấy cánh tay của Âu Dương Thiên, đột nhiên kéo lại. Kết quả, Âu Dương Thiên Nhiên đang mang dép lê, đứng không vững, trực tiếp liền ngã nhào về phía Lăng Ảnh Liệt.

Lăng Ảnh Liệt theo quán tính lui về phía sau hai bước, lại không bước dẫm phải cái gì, lại không giữ được thăng bằng, sau đó cả hai người đều ngã xuống.

"Bịch..."

"Boss! Tôi mua cho anh đồ ăn khuya nè, Anh không biết đâu, cũng may tôi đến đó sớm, nếu không thì đã..."

Thanh âm của Phạm Hợp đột ngột dừng lại. Vẻ mặt ban đầu còn đang tươi cười của Phạm Hợp lúc nhìn thấy hai người đang nằm trêи mặt đất liền trở nên cứng đờ. Hai mắt phía sau chiếc kính gọng vàng thiếu chút nữa đã rớt xuống đất.

"Cái kia... Hai người cứ tiếp tục đi, tôi cái gì cũng đều không thấy. Ha ha. Thời tiết hôm nay thật tốt, hình như mặt trời sắp mọc rồi..."

Tươi cười trêи gương mặt của phạm Hợp ngày càng cứng đời, giả ngây giả dại mà chuẩn bị rời đi. Đột nhiên, hắn nhớ đến đồ ăn khuya trêи tay mình, sau đó lập tức chạy nhanh về, đem đồ ăn đặt ở cửa phòng, lập tức lui ra ngoài.

"Cái kia... Boss! Sáng ngày mai còn có một hội nghị phải mở, nếu có thể thì anh nên kiềm chế một chút..."

Lăng Ảnh Liệt bị người phía trêи nằm lên, vẻ mặt lúc xanh lúc trắng phun ra một chữ.

"Cút!"

"Rầm."

Cửa phòng rất nhanh liền được đóng lại.

Phạm Hợp đã đi theo Lăng Ảnh Liệt từ khi anh bắt đầu xuất đạo. Hắn vẫn luôn nhìn Lăng Ảnh Liệt từ một tân nhân, từng bước ngồi lên vị trí ảnh đế quốc tế. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, tuy rằng giới giải trí cũng từng truyền ra rất nhiều tai tiếng về Lăng Ảnh Liệt. Nhưng Phạm Hợp vẫn luôn đi theo Lăng Ảnh Liệt đều biết những cái đó là giả.

Lăng Ảnh Liệt mắc chứng ở sạch rất nghiêm trọng, không thích cùng người khác tiếp xúc, cho dù là thời điểm quay phim, sau khi hoàn thành cảnh diễn anh đều lập tức tắm rửa. Giống như là sợ lây nhiễm vi khuẩn đáng sợ gì vậy. Chứng ở sạch này, bất luận là nam hay nữ đều giống nhau. Cho nên đã trôi qua nhiều năm như vậy, Phạm Hợp vẫn luôn thấy Lăng Ảnh Liệt độc thân.

Mà hôm nay, dường như xuất hiện kỳ tích, hắn nhìn thấy gì? Hắn thấy được Âu Dương Nhị thiếu gia đang áp đảo Lăng Ảnh Liệt. Boss nhà mình không ngờ lại nằm dưới nha. Tin tức chấn động lòng người này có thể sánh ngang với động đất cấp . Nếu không phải Phạm Hợp tận mắt chứng kiến, cũng không dám tin tưởng.

Phạm Hợp vừa đi mà vừa sợ hãi trong lòng, vỗ vỗ ngực nói.

"Ôi mẹ ơi! Boss nhà mình không ngờ lại hết độc thân rồi. Mà người đó lại chính là Âu Dương Nhị thiếu gia, tin tức này mình có nên nói cho chủ tịch biết hay không đây? Nên không không ta?"

Trong phòng, Lăng Ảnh Liệt nhìn Âu Dương Thiên Nhiên đang đè lên người mình, vừa định đẩy cậu ra, sau đó chất vấn một chút, kết quả lại thấy được đối mắt đen láy của Âu Dương Thiên Nhiên.

Đây là một gương mặt tinh xảo đến nỗi không có gì để bắt bẻ được, Lăng Ảnh Liệt không hề nhìn ra một chút tì vết nào. Anh không thể không thừa nhận, đây là một gương mặt đẹp đến nổi khó tả, nếu không phải gương mặt này đang dán lên mặt của anh.

Trêи môi truyền đến cảm xúc mềm mại, giống như bị một con Virus cấp mười, nhanh chóng xâm lấn vào đại não của Lăng Ảnh Liệt, khiến cho suy nghĩ của anh lập tức chết máy.

-----

Editor :

Công vô s ỉlắm đó nha. : vậy là có first rồi. Vui ghê hà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio