Chương : Sau đó
Tác giả : Đình Băng
Trans : Rin_
Edit : Miu cute
"Roẹt..."
Rèm cửa sổ chớp mắt được kéo ra, ánh nắng ban sớm thẳng tắp chiếu lên chiếc giường lớn, lập tức khiến mỹ thiếu niên đang đem chính mình cuộn thành một đoàn tròn vo khẽ giật mí mắt, sau đó cậu chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đen láy trong suốt hiện lên một tầng sương mù đầy mê man. Hai mắt cậu chớp chớp, nghi hoặc hiện rõ, đây là nơi nào?
Bày trí bốn phía quá mức xa lạ, khiến Âu Dương Thiên Nhiên đầu óc còn có chút mê mang không phản ứng lại kịp, ngay sau đó, bên tai liền truyền đến một thanh âm trầm thấp đầy quen thuộc.
"Tỉnh?"
Âu Dương Thiên Nhiên quay mặt sang bên cạnh, lập tức mở to hai mắt nhìn người trước mặt. Bóng dáng có chút cao lớn đang đứng ở mép giường nhìn cậu kia, gương mặt lạnh lùng không hề xa lạ kia, quanh thân anh dường như chứa đầy áp suất thấp ép đến nỗi Âu Dương Thiên Nhiên thiếu chút nữa đã không thở nổi.
"Lăng Ảnh...Liệt?"
Yết hầu có chút khô khan, thanh âm phát ra có chút khàn khàn khiến Âu Dương Thiên Nhiên càng mê mang.
"Sao anh lại có mặt ở đây?"
Âu Dương Thiên Nhiên theo phản xạ hỏi.
Đôi giày da đen được đánh bóng cẩn thận đạp lên sàn nhà trơn nhẵn, phát ra âm thanh vang dội. Lăng Ảnh Liệt bước đến sô pha đối diện giường ngồi xuống, hai chân bắt chéo, giống như một vương giả quyền lực, lạnh lùng nói.
"Câu này phải để tôi hỏi cậu."
Âu Dương Thiên Nhiên từ trêи giường ngồi dậy, đẩy ra tấm chăn sau đó bước xuống, chiếc áo choàng tắm mở rộng lộ ra bờ ngực trắng tinh, cho dù trong phòng có máy sưởi, cũng khiến Âu Dương Thiên Nhiên nhịn không được run lên. Thật lạnh a!
Nhìn lại bốn phía xung quanh, phát hiện bài trí đều vô cùng xa lạ, tuy rằng đều rất hoa lệ nhưng Âu Dương Thiên Nhiên vẫn vô cùng xác định, đây không phải là phòng của cậu. Nhớ đến lời nói vừa rồi của Lăng Ảnh Liệt, Âu Dương Thiên Nhiên nhịn không được lộ ra kinh ngạc, quay sang hỏi Lăng Ảnh Liệt.
"Đây là phòng của anh? Sao tôi lại ở đây được?"
Tuy rằng vẫn còn chút mê mang, nhưng ký ức của Âu Dương Thiên Nhiên vẫn dần dần khôi phục lại. Cậu nhớ rõ, hôm qua là ngày sinh nhật của cậu, bọn người Âu Dương Thiên Hùng tổ chúc một buổi tiệc sinh nhật cho cậu, bỏ qua hết mọi việc gấp trong nhà, từ xa chạy đến tận đây để chúc mừng sinh nhật cậu.
Còn có các fans, những người fans đáng yêu đó đã tặng cho cậu rất nhiều món quà. Sau đó, Âu Dương Thiên Nhiên đã vô cùng cao hứng uống liền mấy ly champagne, hình như lúc sau cậu trở về tắm một lần, sau đó nữa...
Âu Dương Thiên Nhiên xoa xoa huyệt thái dương. Không xong rồi, tối hôm qua cậu uống say, hình như còn làm mấy việc gì đó.
"Quên rồi?"
Nhìn Âu Dương Thiên Nhiên trưng ra bộ dáng ta hem nhớ gì cả, Lăng Ảnh Liệt liền hảo tâm mà giúp cậu nhớ lại.
"Ngày hôm qua là cậu tự tới đây."
"Tôi tự mình đến đây?"
Sao có thể! Âu Dương Thiên Nhiên có chút không tin được, lại nhìn thấy tấm thẻ phòng trêи tủ đầu giường, là phòng sao? Đây không phải là căn phòng cao cấp hàng đầu đối diện với phòng của cậu hay sao? Lăng Ảnh Liệt không ngờ lại ở đối diện phòng cậu?
Thấy Âu Dương Thiên Nhiên một bộ không hề tin tưởng, Lăng Ảnh Liệt liền lạnh lùng nhìn cậu nói.
"Có thể xem camera."
Xem camera sao? Thấy Lăng Ảnh Liệt đầy khẳng định như vậy, Âu Dương Thiên Nhiên có muốn không tin cũng không được, liền ngượng ngùng nói.
"Không cần đâu. Cái đó.... Thực xin lỗi, có thể là do tối hôm qua tôi uống chút rượu, nên mơ mơ màng màng đi vào nhầm phòng."
Âu Dương Thiên Nhiên một bên nói xin lỗi, một bên mang vào dép lê, sau đó buộc chặt áo choàng tắm trêи người mình, sau đó quay sang nhìn Lăng Ảnh Liệt, lộ ra chút xấu hổ nói.
"Cảm ơn anh tối hôm qua đã cho tôi ở nhờ.... Buổi chiều còn có việc, tôi đi trước..."
Quá xấu hổ, xấu hổ quá đi mất! Tối hôm qua sau khi tắm rửa xong, không ngờ cậu lại chạy đến phòng người ta mà năm ngủ. Loại chuyện này thực sự quá mức tưởng tượng của cậu rồi. Trước không nói đến trong chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, thì hiện tại Âu Dương Thiên Nhiên cũng không thể ở lại chỗ này, cho nên lập tức tìm một lý do rời đi.
Ngay lúc Âu Dương Thiên Nhiên ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị mở ra cửa chính, Lăng Ảnh Liệt liền đi theo sau bước đến. Chỉ thấy hai tay anh khoanh ở ngực, nghiêng người dựa lên vách tường, dùng sườn mặt nhìn Âu Dương Thiên Nhiên.
"Cứ như vậy liền đi?"
Cánh tay đang vươn ra của Âu Dương Thiên Nhiên trở nên cứng đờ, cậu xoay người nhìn Lăng Ảnh Liệt vẻ mặt đầy lạnh nhạt mà nhìn mình, trong lòng không khỏi dâng lên một trận bất an. Không xong rồi, chẳng lẽ tối hôm qua cậu đã làm ra chuyện động trời gì?
Tỷ như..... Uống say sau đó làm bậy?
Điều này Âu Dương Thiên Nhiên không dám đảm bảo, bởi vì cậu không biết nguyên chủ là một người có thể chất uống rượu vào là say, cho nên liền uống vào. Nếu sau khi uống say cậu đã làm vài việc gì gì đó thì đây cũng nằm trong tiếp thu của cậu. Chẳng qua cậu cảm thấy có chút xấu hổ mà thôi. Dù sao thì Lăng Ảnh Liệt cũng là đối thủ lớn nhất của cậu, ở trước mặt đối thủ của mình bày ra bộ dáng xấu hổ thế này thật là có chút không được tốt lắm.
"Tối hôm qua có chuyện gì xảy ra hay sao?"
Âu Dương Thiên Nhiên hỏi à trong lòng đầy thấp thỏm bất an, lúc này liền sốt ruột gọi ra hệ thống.
"Hệ thống! Hệ thống aloooo, moshimoshi...."
Thấy Âu Dương Thên Nhiên thực sự không nhớ mình đã làm cái gì, sắc mặt Lăng Ảnh Liệt lập tức trầm xuống.
"Cậu thật sự đã quên hết?"
Âu Dương Thiên Nhiên đang chờ hệ thống hồi đáp đột nhiên nghe Lăng Ảnh Liệt hỏi một câu như vậy, lập tức trở nên mơ màng. Mà lúc này, hệ thống rốt cuộc cũng online rep tin nhắn.
"Đinh! Xin hỏi ký chủ có vấn đề gì hay sao?"
Âu dương Thiên Nhiên mặt vô biểu tình, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào gương mặt đang càng ngày càng đen thui của Lăng Ảnh Liệt, trong lòng đầy sốt ruột hỏi.
"Hệ thống! Tối hôm qua ta đã làm cái gì?"
Cậu rốt cuộc đã làm cái gì lại có thể khiến Lăng Ảnh Liệt tức giận như vậy?
Không sai! Tuy rằng thời gian cậu tiếp xúc với Lăng Ảnh Liệt không lâu, nhưng Âu Dương Thiên Nhiên vẫn nhận ra anh đang sinh khí, hơn nữa còn là vô cùng tức giận nữa cơ.
"Ký chủ có muốn xem hình ảnh ngày hôm qua hay không? Chỉ cần trả điểm giá trị sinh mệnh là được."
"Hệ thống! Lúc này mà ngươi còn có tâm trạng hôi của hay sao?"
Hiện tại Âu Dương Thiên Nhiên có cảm xúc rất muốn bóp chết hệ thống hám tiền này quá đi mất. Hệ thống càng ngày càng không đáng tin cậy mà. Một hệ thống, cần nhiều giá trị sinh mệnh như vậy để làm gì?
"Chiếu lại hình ảnh yêu cầu trả điểm giá trị sinh mệnh, xin hỏi ký chủ có muốn xem lại tình cảnh tối qua hay không?"
Hệ thống vẫn mặc kệ cái gì là nhân lúc cháy nhà đi hôi của gì đó, dù sao thì nó vẫn là một cái hệ thống nó thích dùng giọng điệu làm việc vậy đấy.
"Không cần, ngươi trở về ngủ đi."
Ngực Âu Dương Thiên Nhiên phập phồng. điểm giá trị sinh mệnh? Cậu ngu mới đem cho không hệ thống. Không phải chỉ là uống say thôi sao, còn chưa chắc là cậu đã làm gì ấy ấy bẹp bẹp tối qua mà, cho nên sợ cá gì chứ? Âu Dương Thiên Nhiên cậu đếch sợ cái gì nha.
"Ký chủ xác định không cần?"
"Không cần."
Âu Dương Thiên Nhiên không chút do dự mà cự tuyệt, sau đó hệ thống liền không lên tiếng nữa. Một lúc sau Âu Dương Thiên Nhiên chợt cảm thấy lời nói của hệ thống có ẩn ý gì đó, không đâu, chắc chắn đây chỉ là cảm giác của cậu thôi.
"Nhớ rồi?"
Bị Âu Dương Thiên Nhiên yên lặng mà nhìn chăm chú lâu như vậy, Lăng Ảnh Liệt vẫn không chút nào ngượng ngùng. Tuy rằng Âu Dương Thiên Nhiên mặt vẫn vô biểu tình, nhưng anh vẫn thấy trong mắt của Âu Dương Thiên Nhiên hiện lên một tia khác thường. Cậu không giống như vẻ bề ngoài trấn định như vậy.
"Quên rồi."
Âu Dương Thiên Nhiên hơi hơi ưỡn ngực, vô cùng thản nhiên nói. Sợ gì chứ, nhìn Lăng Ảnh Liệt từ trêи xuống dưới, lông tóc không tổn hao cái gì, lại nhìn bốn phía đi, có cái gì bị phá hư hay đổ vỡ gì đâu, nhất định là tối hôm qua cậu không có làm cái gì. Say rượu sau đó quậy phá gì đó, cùng lắm thì cậu chỉ làm hư món đồ nào đó mà thôi, không có việc gì, Âu Dương Thiên Nhiên tỏ vẻ, anh có tiền, ra giá đi anh mày trả.
"Quên rồi không có nghĩa là không cần chịu trách nhiệm." (trách nhiệm cơ đấy)
Lăng Ảnh Liệt lần đầu tiên gặp người nói chuyện trực tiếp thẳng thắn như vậy. Bất qá, cho dù có che dấu như thế nào, Lăng Ảnh Liệt vẫn nhìn ra trong mắt của Âu Dương Thiên Nhiên hiện lên chột dạ.
"Chịu trách nhiệm?"
Trong lòng Âu Dương Thiên Nhiên lộp bộp một cái. Ai da, xem ra tối hôm qua cậu xác thực đã uống say rồi làm bậy, hình tượng cao lãnh ưu nhã đã giữ không nổi. Chậc chậc, nếu hình tượng của cậu đã đổ vỡ rồi thì Âu Dương Thiên Nhiên cũng lười quanh co dài dòng với Lăng Ảnh Liệt thêm nữa, cậu nghiêm túc nói.
"Tối hôm qua quả thực là trách nhiệm của tôi. Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm."
Nếu cậu làm hư là đồ của khách sạn, thì Lăng Ảnh Liệt cũng sẽ không cần tính toán chi li như vậy. Xem ra, thứ cậu làm hư chính là đồ của Lăng Ảnh Liệt rồi.
Lăng Ảnh Liệt nhìn Âu Dương Thiên Nhiên vài giây, thẳng cho đến khi da đầu của Âu Dương Thiên Nhiên có chút tê dại mới nói.
"Được! Ba ngày sau tôi sẽ đem hợp đồng đến đoàn phim của cậu."
"Hợp đồng?"
Không phải chỉ là làm hư đồ vật sau đó bồi thường thôi sao? Chỉ một chuyện nhỏ như vậy còn cần hợp đồng? Như vậy hình như có chút chuyện bé xé ra to. Không lẽ sợ cậu chạy trốn hay sao chứ? Có điều, nghĩ đến tính cách cẩn thận của Lăng Ảnh Liệt, Âu Dương Thiên Nhiên lại có chút hiểu rõ. Chậc, ai bảo đây là trách nhiệm của cậu làm chi, thêm một chút phiền toái cũng không sao.
"Được rồi! Vậy tôi về trước đây, chiều nay anh đem hợp đồng đến đoàn phim là được. Tôi còn có việc, tôi đi trước."
Nói xong, Âu Dương Thiên Nhiên liền mở cửa chính, kết quả "bịch" một tiếng, một người đàn ông mặc tây trang đen đột ngột ngã trêи mặt đất. Cũng may Âu Dương Thiên Nhiên phản ứng nhanh kịp lui lại một bước, nếu không thì, người nọ đã trực tiếp bổ nhào vào chân của cậu rồi.
Phạm Hợp?
Đúng vậy! Người mang cặp kính gọng vàng, đang ngã trêи mặt đất, sau đó lại ngượng ngùng đứng lên, nhanh chóng chỉnh lại người ngợm chính là người đại diện của Lăng Ảnh Liệt, Phạm Hợp. Xem tư thế này thì hắn ở bên ngoài nghe lén cậu và Lăng Ảnh Liệt nói chuyện? Người đại diện của Lăng Ảnh Liệt còn có đam mê này hay sao? Có điều, căn phòng này hình như cách âm rất tốt, cái gì cũng không nghe được.
"Khụ khụ..."
Phạm Hợp ra vẻ trấn định mà vỗ vỗ tro bụi vốn không có trêи người mình, sau đó làm bộ ho khan hai tiếng, cuối cùng mới nghiêm trang, cung kính nói với Âu Dương Thiên Nhiên.
"Nhị thiếu! Chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng."
Âu Dương Thiên Nhiên lễ phép đáp lại, sau đó dùng ánh mắt kỳ quái nhìn thoáng qua Phạm Hợp, cuối cùng mới khác thường mà nhìn Lăng Ảnh Liệt, sau đó mới mở cửa rời đi.
Sau đó, Âu Dương Thiên Nhiên lại gặp khó khăn, bởi vì cậu phát hiện cửa phòng đã bị khoá, mà cậu lại không có thẻ phòng, di động cũng quên mang theo. Vừa định quay về mượn Lăng Ảnh Liệt điện thoại để gọi, liền thấy được Hạ Tuấn Quân ăn mặc chỉnh tề cầm bữa sáng đi đến.
"Nhị thiếu! Sao cậu lại mặc áo ngủ đứng ở cửa?"
Hạ Tuấn Quân có chút kinh ngạc mà nhìn Âu Dương Thiên Nhiên.
Âu Dương Thiên Nhiên không dám nói bản thân tối hôm qua uống say chạy đến phòng Lăng Ảnh Liệt làm hư đồ người ta, chỉ đầy trấn định nói.
"Quên mang theo thẻ phòng."
"À! Như vậy sao? Tôi lập tức kêu phục vụ khách sạn đem thẻ phòng lên cho cậu."
Hạ Tuấn Quân lấy di động ra gọi, hắn còn tưởng rằng Âu Dương Thiên Nhiên chỉ là ra khỏi phòng sau đó để cửa khoá, lại quên mang theo thẻ phòng cho nên mới vào không được. Lại không chú ý rằng, Âu Dương Thiên Nhiên quần áo bất chỉnh lại chỉ mặc áo choàng tắm đi ra ngoài.
Ở một bên khác,, trong phòng , Phạm Hợp vẻ mặt đầy thấu hiểu nhìn Lăng Ảnh Liệt nói.
"Boss! Tối hôm qua như thế nào rồi?"
Phạm Hợp nở nụ cười, ý vị thâm trường.
"Cậu rất vui?"
Ánh mắt Lăng Ảnh Liệt rất sắc bén, Phạm Hợp sợ tới mức thu hồi cợt nhả, nghiêm trang mà báo cáo hành trình ngày hôm nay cho anh.
"Báo cáo boss! giờ rưỡi sáng ngày hôm nay, công ty có một hội nghị, buổi chiều có một buổi chụp hình cho tạp chí thời trang,...."
Phạm Hợp nói một hơi, liên tục không ngừng mà báo cáo công việc ngày hôm nay. Lăng Ảnh Liệt đi đến một bên ngồi xuống, nhìn trêи bàn còn đặt một cái máy sấy tóc, trong tay lại tựa hồ cảm giác được sự mềm mại của mái tóc đen nhánh kia. Trong mắt anh sâu thẳm một mảnh, không biết đang suy nghĩ cái gì.
-----
Editor :
Lịch đăng chương nè nha :
tuần hai chương nhé. chương ở thứ hoặc thứ , chương còn lại là thứ hoặc chủ nhật.
Nói chung thì thứ không có thì thứ sẽ có, và t cn cũng vậy.